Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cũng không tệ.

Tiểu thuyết gốc · 1748 chữ

Hôm sau, Hoàng Minh lái xe đưa cô ra ngoài, anh lái một chiếc xe mui trần kiểu dáng khỏe khoắn màu xanh quân đội của... của...cô không biết đây là xe của hãng nào.

Chiếc xe phóng với tốc độ cao đi lướt qua bao khung cảnh xinh đẹp.

“Này, này, anh đi như thế thì sao tôi nhìn được cái gì chứ.”

Cô tiếc hùi hụi ngoái cổ về phía sau, không biết vừa nãy đã đi qua bao nhiêu cảnh đẹp.

Hoàng Minh phóng nhanh một đoạn nữa rồi đạp mạnh phanh xe lại, chiếc xe dừng trước một tòa nhà cao chọc trời. Bên trong có hai người mặc đồng phục đen bước ra cung kính mở cửa. Ninh Gia Kỳ thầm cẩn thận đánh giá một lượt, nhân viên ở đây đúng là chuyên nghiệp hơn so với nhân viên của công ty cô nhiều.

“Tòa nhà này là của anh sao? Còn to hơn công ty của tôi nữa. đó.”

Anh nhàn nhạt đáp lời lại. “Công ty của cô to lắm sao?”

Cô khiêm tốn. “Không có, bằng một phần ba tòa nhà này thôi.”

Sống lưng cô tự nhiên lạnh toát, Gia Kỳ cười trừ nhìn ra phía sau mình, Hoàng Minh cũng nhìn cô cười nhưng là nụ cười lạnh.

“ Còn nói dối nữa không? Cô rốt cuộc đến từ đâu?”

Phía Nam dân nhập cư rất nhiều, thường xuyên xảy ra bạo loạn, một cô gái yếu ớt xuất hiện giữa đống thi thể đó làm sao mà sống sót không một vết thương như thế được.

Ninh Gia Kỳ định nói mấy lần lại thôi, cô làm sao biết được, vết thương trên chán của mình lành lại như thế nào chứ?

Cô kéo anh lại một góc nhỏ giọng.

“ Anh có bao giờ nghe nhắc đến một nơi là “Trái Đất” không?”

Hoàng Minh lắc đầu, ánh mắt nhìn xuống bàn tay đang bị cô nắm chặt, nét mặt hài hòa đi đôi chút.

“ Vậy “Địa Cầu” thì sao?”

Cô thử hỏi bằng một tên gọi khác, anh vẫn lắc đầu.

Gia Kỳ chán nản, buông tay anh ra thở dài.

“Chán thật đấy, bởi vậy có nói anh cũng đâu có biết.”

Hoàng Minh nhìn gương mặt đầy thất vọng của cô, lại nhìn xuống bàn tay trống không của mình, sắc mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng, anh kín đáo nắm chặt lòng bàn tay mình lại nhưng vẫn không được ấm áp như ban nãy.

Trên đường trở về cô vì muốn xua tan đi sự bất lực trong lòng mà liên tục nói, như thể muốn tìm kiếm sự an ủi.

“Anh nói xem, tại sao mọi người ở đây đều tốt với tôi thế chứ?”

Ninh Hinh vừa kể lại sơ qua về nơi cô sinh sống, trong tình cảnh đáng thương của mình, người bình thường chắc chắn sẽ an ủi bởi vì cô mệnh tốt, đại nạn không chết, bởi vì đất nước tươi đẹp này hiếu khách, tốt bụng hay gì gì đó, nhưng không, Hoàng Minh nhìn ánh mắt mong đợi của cô thật thà trả lời.

“ Bởi vì thần quan đã nhìn thấy cô là “ngôi sao may mắn” của đất nước này, nên tôi mới đi tìm cô về đây.”

Cô mắt chữ O mồm chữ A thốt không nên lời. Nếu vậy cô phải cảm ơn người chiêm tinh kia thật hậu hĩnh mới được, nếu không có người đó chắc linh hồn của cô đã vật vờ đâu đó rồi.

“Đất nước này không tốt đẹp như cô tưởng tượng đâu, đừng mong chờ nhiều quá, nếu cô không thể đem lại may mắn, cô sẽ bị trừ khử. Vì vậy nên nên làm gì và không nên làm gì, cô tốt nhất hãy suy nghĩ cho kỹ.”

Lần đầu tiên anh nói nhiều như thế, lại chỉ vì một người con gái mới gặp được vài ngày.

Cô chua chát nhớ lại gương mặt mình nhìn thấy trước lúc bị rơi xuống sông. Người có chung dòng máu còn có thể sát hại nhau, cô dựa vào đâu và yêu cầu người ngoài sẽ đối xử tốt với mình chứ? Còn là những con người ở một đất nước xa lạ.

“Không đâu, gặp được mình anh là người tốt đã là may mắn rồi.

Hoàng Minh chỉ im lặng nhìn cô, gương mặt điển trai có chút đau lòng cho người con gái trước mặt nhưng rất nhanh sau đó khôi phục lại nét mặt bình thường.”

Nửa đêm, Ninh Gia Kỳ vẫn ngồi một mình ngoài vườn hoa.

“Gia Kỳ à Gia Kỳ, ông trời đã tha mạng thì phải cố mà sống cho tốt đấy có biết không? Phải ăn khỏe ngủ ngon, phải ngày càng trở nên xinh đẹp. “

Cô tự nói với chính mình, chốc chốc lại như phát điên bật cười, bật khóc.

“Sao nửa đêm còn mất ngủ chứ? Da sẽ sạm đi mất. Còn “ngôi sao may mắn” gì đó nữa, phải làm gì mới đem lại may mắn đây, aaaa....”

Hoàng Minh ngồi trên ban công nhìn xuống dưới nhìn cô đang vò đầu bứt tai nhăn nhó, không kiềm chế được bật cười.

“ Cô ta đúng là thần kinh không bình thường.”

Ninh Giai Kỳ thức trắng một đêm, cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Cô cần phải bảo toàn mạng sống của mình, cần phải quay về thế thới của cô, cô là người thừa kế của Ninh thị, cô còn rất nhiều tiền chưa tiêu hết, còn nhiều nơi trên thế giới chưa đi qua, còn nhiều việc chưa hoàn thành. Vì vậy, điều cô cần làm là mọi người ở đây công nhận rằng cô là người đem lại may mắn cho họ.

“Bắt đầu nào!”

Tự cổ vũ chính mình, sáng sớm cô đã chạy xồng xộc ra ngoài vườn phụ giúp các chú dì ở đây chăm sóc cây cối.

Con đường đi đến phòng làm việc của Hoàng Minh phải đi qua vườn hoa, Liệt Kiêu vừa bước vào đã thấy một cảnh trước mắt, cô tỉa cây sẽ cắt nhầm một vài ngọn tốt, cô tưới nước bị nước té lên người, cậu không nhịn được phì cười.

“Đúng là chưa biết cô ta có phải “ngôi sao may mắn” hay không nhưng lần nào gặp cô ấy cũng buồn cười chết đi được.”

“Vậy thì ít gặp lại.”

Giọng nói của Hoàng Minh u ám phía sau làm cậu ta giật mình hét lên một tiếng, tiếng hét thu hút sự chú ý của Gia Kỳ. Cô đang tỉa cây liền vội vàng rót hai cốc nước chạy lại.

“Chào buổi sáng, mời.”

Hai người đón lấy cốc nước, chưa kịp uống cô lại nói tiếp.

“Có thấy tôi tốt bụng không? Uống đi, uống đi.”

Xong Ninh Gia Kỳ lại chạy ra tiếp tục tỉa cây. Mọi người có vẻ rất quý cô, cười nói liên hồi. Cô coi như đã thành công bước đầu, hài lòng cười típ mắt.

Liệt Kiêu như không thể giải thích cho hành động bất thường này của cô, lắp bắp hỏi.

“Có... có cần... đi khám lại không?”

Hoàng Minh cũng thấy hơi khó hiểu nhìn xuống cốc nước của mình, dưới đáy cốc nước lọc còn có một cánh hoa tươi nhỏ tí màu trắng. Sắc mặt anh phút chốc sầm lại, tức giận đến nỗi bóp nứt cả cái cốc trên tay mình. Cũng may cây cối trong vườn đều không phun hóa chất gì độc hại nếu không chắc chắn anh sẽ bị người phụ nữ này độc chết.

Mới có 10 ngày trôi qua Ninh Hinh đã học được thêm rất nhiều việc. Trước đây cô chưa từng trồng hoa, giờ đây cô đã rất thành thạo, trước đây cô chưa từng phải hạ mình lấy lòng ai, nhưng giờ cô đã chinh phục được cả những người khó tính nhất.

“Nghĩ gì mà vui vậy?”

Hoàng Minh vừa bước chân vào nhà liền thấy cô ngồi ngoài phòng khách ngây ngốc cười.

“Tôi đang nghĩ bản thân mình thật may mắn, đến một hành tinh khác, gặp được mọi người còn tốt với tôi hơn cả tưởng tượng.”

Ninh Gia Kỳ ôm một đống đồ ăn vặt mỉm cười. Người ngoài hành tinh ở đây rất giống với con người ở Trái Đất, không đáng sợ như lời đồn đại, hơn nữa nam nhân ở đây còn là những nam thần rất đẹp trai.

“ Là do suy nghĩ của cô quá tiêu cực thôi.”

Anh nhàn nhạt trả lời. Bóc một gói bánh trên tay cô ăn thử, đây vẫn là lần đầu tiên anh ăn cái này.

“Mọi người ở đây… thực sự tốt hơn ở thế giới của tôi rất nhiều.”

Gương mặt cô man mác nỗi buồn, Hoàng Minh trầm ngâm giây lát, đột nhiên mở miệng.

“Vậy ở lại đây đi, đừng về nữa.”

Gia Kỳ giữ im lặng. Nếu có thể về chắc chắn cô sẽ vẫn về. Nơi đây không phải thế giới của cô, cũng không phải là nơi an toàn đối với một “ngôi sao may mắn” giả mạo.

Thấy anh vẫn nhìn mình đợi câu trả lời, cô hơi gượng gạo.

“Dù sao tôi cũng chưa tìm ra cách để trở về.”

Hoàng Minh không nói nữa, quay người đi lên lầu.

Đông Quốc sắp tổ chức lễ hội nên Hoàng Minh rất bận, đến cả Liên Phàn và Liệt Kiêu cũng cả tuần nay không thấy mặt mũi ở đâu, Ninh Hinh chán nản nằm vắt vẻo trên xích đu ngoài vườn hồng, bận rộn đã quen, tự nhiên lại nhàn rỗi quá lâu, cô thực sự không thích ứng được.

Hoàng Minh đi làm về thấy người làm báo cô vẫn ở ngoài vườn hoa liền bước đi tìm, không nghĩ đến Gia Kỳ lại đang say giấc, gương mặt cô trắng nõn đè lên một bông hồng nhung, Hoàng Minh lấy tay khẽ khàng lấy bông hoa ra lại thấy trên má cô có một vệt hồng hồng do bông hoa để lại.

Anh bật cười ôm cô về phòng, nhìn cô đang ngủ say sưa trong lòng mình tự nhiên anh thấy, bận rộn cả ngày, về nhìn thấy cô đang ở nhà cũng là một điều không tệ.

Bạn đang đọc Ngôi sao chí mạng sáng tác bởi NguyệtMạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyệtMạn
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.