Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần lực.

Tiểu thuyết gốc · 1774 chữ

Với tư cách là một thần nữ được lựa chọn, Ninh Gia Kỳ phải vào thần điện của hoàng gia để chuẩn bị cầu nguyện có lễ hội sắp tới, nghe nói chiều nay điện chính sẽ cử người đến đón cô.

“Lo lắng à?” Anh thấy cô không động đũa vào bữa sáng liền hỏi.

“Có chút.” Thực ra là lo đến bàn tay cũng đang run.

Hoàng Minh nhìn cô một lúc đột nhiên mở miệng. “Tôi đưa cô đi chơi.”

Cả người Gia Kỳ vang lên tiếng chuông cảnh giác. “Tại sao tự nhiên lại đi chơi? Chả nhẽ...”

Anh mất kiên nhẫn với cái tính đa nghi của cô, đứng dậy đi ra ngoài. “Tý nữa tôi bảo Liên Phàn đến đón cô.”

Ninh Hinh được đưa lên một chiếc du thuyền rất sang trọng, mặt biển trong xanh, gió thổi mát lạnh như thể đang gột rửa hết những âu lo trong lòng.

Hoàng Minh đang bơi thấy cô đến liền đi lên, tùy ý với lấy một chiếc khăn lau đầu. Dáng người anh cao ráo, làn da lúa mì khỏe mạnh, Hoàng Minh chỉ mặc một chiếc quần đùi để lộ ra cơ mụng sáu múi mạnh mẽ. Ninh Hinh nhìn anh đến ngây ngẩn. Lần đầu tiên cô thấy một người con trai có dáng dấp đẹp như vậy.

Liên Phàn thấy mặt Ninh Gia Kỳ hơi ửng đỏ liền đi đến bên cạnh nhỏ giọng.

“ Cô nói xem thái tử đang dùng chiếc khăn màu gì?”

Gia Kỳ vẫn nhìn anh không rời mắt, không suy nghĩ trả lời.

“Màu trắng.”

Qủa nhiên, Liên Phàm ôm bụng cười ngặt nghẽo, cậu ta cười đến mức chảy cả nước mắt. Cô chau mày nhìn cậu ta như cái thảm lau lăn qua lăn lại, vẫn không phát giác ra bị sai ở đâu.

“Này... màu trắng là màu của cái quần... haha... khăn... xanh cơ... haha...”

Cậu ta cười đến không còn hơi để nói, Liệt Kiêu đang nướng đồ ăn nghe thấy thế cũng phì cười. Lúc này cô mới phát hiện bị hai con người kia trêu đùa, thật không ngờ cô cũng có một ngày chìm đắm trong nhan sắc của một người con trai như thế.

“Này, hai cậu muốn chết đúng không?”

Hoàng Minh nhìn ba ngừi vừa đuổi vừa chạy bất giacsm ỉm cười, thời gian này, hình như anh cười hơi nhiều thì phải.

Đầu giờ chiều, người của điện chính đến đón, Giai Kỳ có chút khẩn trương không biết nên làm gì, lại không dám mở miệng ra hỏi.

“Không cần lo, qua lễ hội tôi sẽ đón cô về.”

Hoàng Minh đưa tay xoa xoa vài lọn tóc của cô còn đang ướt, không hiểu sao nhìn thấy cô như vậy anh cũng không yên tâm.

Thần điện nằm ở phía Bắc điện chính, xung quanh nở rực sắc tím của loài hoa leo, từng chùm, từng chùm đều nở rộ khoe hương khoe sắc.

Thần nữ ở thần điện có tất thảy 10 người, đều là những cô gái trẻ, vẻ ngoài hiền dịu, trầm tĩnh như mặt nước mùa thu.

Ninh Gia Kỳ mới đến được mọi người chỉ dạy rất cẩn thận, từ phong thái, cách đi, đứng, ngồi, thậm chí là mỉm cười cũng cần phải có chừng mực. Thực sự đối với cô mà nói đây cũng không phải chuyện gì quá khó khăn cho đến khi...

“Vì cô là nữ thần được chọn nên hãy đọc bản cầu nguyện này vào lễ hội hôm đó nhé.”

Một thần nữ nhẹ nhàng đặt một quyển sách mỏng đến trước mặt Gia Kỳ, cô mở ra xem thử @#^%&*((&%#...

“ Oh my God!”. Cô không kiềm chế được bật một câu tiếng Anh, đến giờ cô mới nhận ra, một thạc sĩ Harvard như cô ở thế giới này lại biến thành một người mù chữ.

“Sao thế?”

“Không, không có gì.”

Cô cười trừ, bí mật này nhất định cô không thể để cho bọn họ biết.

Mới ở đây có mấy ngày mà Gia Kỳ đã cảm thấy bản thân xanh xao vàng vọt ra trông thấy, cô ai oán nhìn xuống phần ăn của mình, cháo dưa muối, cô đã ăn thứ này suốt bốn ngày này, mỗi ngày đủ ba bữa.

“Gia Kỳ, mau đến cầu nguyện thôi.”

Một thần nữ khác ở bên ngoài gọi cô, Gia Kỳ đành ôm một cái bụng trống không đến phòng cầu nguyện.

Hoàng Minh vừa kết thúc cuộc họp ở chính điện liền đi thẳng đến thần điện. Mấy hôm nay bận quá, giờ mới sắp xếp xong việc để đến thần điện.

Đường từ chính điện đến thần điện không xa lắm, các thần nữ thấy anh đến vội vàng lui ra, dây là quy tắc riêng mà ai cũng biết, rằng thái tử của bọn họ không muốn bị người khá làm phiền.

“Gia Kỳ, Gia...”

Một thần nữ khác tính gọi cô thì bị Hoàng Minh ngăn lại, đợi cửa phòng đóng lại anh mới ngồi xuống trước mặt cô, 1 giây, 2 giây, 3 giây.

“Phì...”

Hoàng Minh không nhịn được bật cười thành tiếng, cứ nghĩ cô nhóc này ở đây không quen, ai ngờ còn vừa quỳ vừa ngủ được.

Giai Kỳ bị giật mình bởi tiếng cười vội vàng đứng dậy, lúc thấy gương mặt bất ngờ của anh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Các vị thần của Đông Quốc chắc phải ưu ái cô lắm, mới để cô ngủ ngon như vậy.”

Gia Kỳ lườm anh một cái, lúc này hoàn hồn lại cô mới nhận ra chân mình bị tê.

“A ui!”

“ Sao thế? Ngồi xuống từ từ duỗi chân ra đã.”

Hoàng Minh kéo chân cô lại xoa bóp cho một lúc.

“Này, sao giờ anh mới đến thế?”

“ Giờ mới xong việc, cô gặp khó khăn à?”

Tất nhiên là có, Gia Kỳ đưa bài cầu nguyện ra đưa cho anh, bực bội nói.

“Tôi không biết chữ.”

“...”

“...”

Hoàng Minh nhất thời không biết nên nói gì, đúng là tình huống này anh chưa hề nghĩ đến.

Lễ cầu nguyện được chuẩn bị từ sáng sớm, Gia Kỳ khoác lên mình bộ lễ phục màu vàng của thần nữ bước ra trước sự trầm trồ của mọi người. Làn da của cô như phát sáng dưới ánh mặt trời, đọc lời cầu nguyện với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không kém phần trang nghiêm. Lễ cầu nguyện thành công đến bất ngờ, mọi người đều thành tâm cầu nguyện trong ngày lễ truyền thống.

Gia Kỳ thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà trình độ học vẹt của cô lên level (lên cấp), nếu không cho dù Hoàng Minh có đọc cho nghe cô cũng không qua được ải này.

Bầu trời trong xanh hiền hòa, từng đám mây trắng lững thững trôi, Quốc Vương gật đầu hài lòng.

“ Lễ cầu nguyện năm nào cũng đẹp trời như vậy, rất tốt.”

Lời nói vừa dứt, trên trời bỗng nổi một trận gió mạnh, thổi bay đi cả lễ dâng cầu nguyện. Hoàng Minh vội vàng kéo cô sang một bên che chắn.

Gia Kỳ sợ hãi, lễ này do một tay cô chuẩn bị cả đêm hôm qua, không lẽ thần linh thiêng, biết cô là người giả mạo?

Liên Phàn thấy gió đã ngừng vội vàng bước đến nhắc nhở.

“Mau đi nhặt lại mâm lễ trước khi mọi người bị kích động.”

Sau lễ cầu nguyện này chính là lễ hội tặng hoa kéo dài ba ngày, nếu để mọi người lo sợ, lễ hội truyền thống năm nay sẽ hỏng mất.

Gia Kỳ run rẩy bước lên, cô khẽ nhìn sang Hoàng Minh cũng thấy bàn tay anh đang nắm chặt lại, không biết do lo sợ hay do tức giận.

Tay cô vừa chạm vào mâm lễ, trước mắt cô tối sầm lại, một màn hình lớn như trong rạp chiếu phim hiện lên từng phân cảnh đứt đoạn, nổ súng, mau me, chết chóc. Đống xác chết trước mắt làm cô sợ hãi bủn rủn tay chân, đây chắc chắn phía Nam của Đông Quốc, còn người nằm trên đống xác... đó là Hoàng Minh.

“Gia Kỳ, Ninh Gia Kỳ...”

Hoàng Minh đã gọi cô hơn chục tiếng nhưng cô vẫn cứ chìm đắm trong thế giới riêng của mình không thoát ra được, gương mặt thanh tú đẫm nước mắt, anh hoảng hốt bế thốc cô dậy, triệu chứng này rất giống với thần nữ trước đây, một năm trước vị thần nữ đó đã một đi không trở lại.

Không biết đã bao lâu, lúc cô tỉnh lại đã thấy Hoàng Minh đứng trước cửa sổ nhìn mình. Gương mặt anh u ám, lạnh lẽo hỏi.

“ Cô có thần lực.”

“Không có.” Cổ họng cô đau rát, vừa nói một câu đã ho muốn nổ ngực. Anh đứng dậy rót cho cô một cốc nước.

“Vừa nãy thấy gì?”

“Tôi thấy anh bị chết.”

Sống lưng của Hoàng Minh cứng lại nhưng rất nhanh trở lại bình thường, nét mặt anh cũng hiền hòa đi nhiều.

“Vì vậy nên cô mới khóc sao?”

“Tôi nói thật đó, lúc đo tôi như bị nhập vậy, thấy anh nằm trên đống xác chết ở phía Nam.”

Hoàng Minh nhướng mày nhìn cô.

“Sao cô biết đó là ở phía Nam?”

“Đống xác chết đó giống y hệt như đống xác mà tôi nhìn thấy vậy, trên tay anh còn nắm chặt một chiếc huy hiệu là phong màu bạc.”

-”Cô chắc chứ?”

Giọng anh lạnh đi hẳn, ánh mắt cũng lộ ra tia nguy hiểm.

“Ch... chắc, đến chiếc áo đắp trên xác của anh tôi còn biết nó màu trắng nữa là.”

Cô sợ anh không tin còn bồi thêm. Thực là tự nhiên sao cô lại thấy cái cảnh kinh khủng như vậy chứ.

Hoàng Minh chỉnh lại gối cho Gia Kỳ rồi đỡ cô nằm xuống.

“ Cô nghỉ ngơi đi, dùng thần lực nhiều sẽ bị rút ngắn tuổi thọ, lần sau đùng sự dụng nữa.”

Gia Kỳ nhìn bóng lưng anh khuất hẳn mới lẩm bẩm.

“Đã nói tôi không có thần lực gì đó rồi mà.”

Sau buổi lễ hôm đó, mọi người ai cũng tin Ninh Gia Kỳ có thần lực, hoàng gia sau khi trấn an mọi người cũng lập tức phái cô đến phía Nam, vùng đất nghèo và loạn lạc để cầu nguyện cho vùng đất này.

Bạn đang đọc Ngôi sao chí mạng sáng tác bởi NguyệtMạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyệtMạn
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.