Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến phía Nam.

Tiểu thuyết gốc · 1618 chữ

“Anh không nên cùng tôi đến đây.”

Ninh Gia Kỳ vẫn lo lắng về sự việc mình nhìn thấy hôm lễ hội, phía Nam này dù sao cũng không an toàn như trong thành.

“Không sao, cái mà cô nhìn được là ở phía Bắc.”

Anh nhàn nhạt trả lời, huy hiệu chiếc là phong là biểu tượng cho dòng tộc tướng quân ở phương Bắc, phía Nam này trước giờ nhà họ Phong chưa từng đặt chân đến qua.

“Sao anh biết?”

Cô tò mò hỏi lại, dù sao cảnh tượng cô nhìn thấy lúc đó giống y hệt với cảnh mà cô tỉnh dậy khi ở phía Nam nửa tháng trước.

“Cô không cần quan tâm chuyện này nữa.”

Giọng anh nghiêm khắc, cô bực mình quay mặt đi. Hoàng Minh nhìn cô ấm ức nhắm mắt giả vờ ngủ, mồm vẫn còn lẩm bẩm mắng anh thì bật cười nhắc nhở.

“Mắng người của hoàng tộc là tội chết đấy.”

“Tôi là đang đọc lại lời cầu nguyện.” Cô cãi lại.

Anh dở khóc dở cười không chấp cô nữa, rõ ràng anh nghe được cô lẩm bẩm rằng “không lo cho anh còn lâu tôi mới nói, đồ đầu đất”. Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị người khác chửi, còn chửi anh ngu.

Ở phía Nam, lễ hội đã được chuẩn bị sẵn, lúc Ninh Gia Kỳ đến nơi chỉ cần thực hiện nghi thức cầu nguyện là xong.

“Liên Phàn, người đang dâng lễ kia là ai vậy?”

Vì không yên tâm chuyện của Hoàng Minh nên cô đã xin cho Liên Phàn đi cùng, không cần biết là có chuyện gì xảy ra hay không, có người tin tưởng đi cùng cô vẫn cảm thấy yên tâm hơn.

“Là em trai của thái tử đấy, tên Hoàng Triệt.”

“ Vậy là hoàng tử rồi.”

Gia Kỳ có hơi bất ngờ, không nghĩ đến hoàng tộc mà cũng phải đến phía Nam đóng quân.

“Sao thế?”

“Thấy không đẹp trai bằng Hoàng Minh thôi.”

Cô cười trừ, chả qua là vì thái độ lạnh nhạt của Hoàng Triệt làm cô chú ý.

“Bàn luận về hoàng tộc, Liên Phàn là người của thái tử tôi khó động đến, chả nhẽ cô nghĩ, một thần nữ nhỏ nhoi, tôi không làm gì được sao mà to gan như thế.”

Gia Kỳ giật mình, không nghĩ đến cách một đoạn khá xa như vậy mà hắn ta vẫn còn nghe thấy.

“ Tôi... tôi cũng là người của thái tử.”

Hoàng Triệt bật cười.

“Vớ vẩn, chả lẽ anh trai tôi không nói cho cô biết, anh ấy có vị hôn thê rồi sao?”

Vị hôn thê? Đúng là cô chưa từng nghe nói.

“Ý tôi là tôi hiện tại sống trong phủ của thái tử.”

“Cô nói gì?”

Đến vị hôn thê của Hoàng Minh còn chưa từng được đến phủ của anh ấy.

“Có gì đáng ngạc nhiên chứ, nếu anh đến đây sớm hơn có khi giờ tôi đã ở trong phủ của anh rồi.”

Hoàng Triệt nhìn cô dè bỉu rồi đi mất. “Tôi thèm vào.”

Chả mấy mà đã tối, vùng đất phía Nam này nghèo nàn đến nỗi có thể so sánh với vùng đất Châu Phi thiếu ăn thiếu mặc ở Địa Cầu.

Bầu trời đêm lấp lánh đầy sao phát ra thứ ánh sáng trắng xanh đẹp đẽ, đây là thứ mà từ bé đến giờ, Gia Kỳ chưa được nhìn thấy, cô thích thú đến quên cả cơn mệt mỏi sau chuyến đi dài.

Trời nổi một trận gió mát lạnh, ánh sao sáng trên trời bỗng như tập hợp lại thành một chiếc gương nhỏ, Gia Kỳ đứng trên ban công căng mắt lên nhìn, chính xác đó chính là tập đoàn Ninh thị của cô, đó chính là dòng sông mà cô đã ngã xuống, đó chính là anh bạn thanh mai trúc mã của cô, Dịch Nhiên đang trên thuyền tìm kiếm cô. Gia Kỳ mở cửa chạy nhanh ra ngoài, mặc dù không chắc lắm nhưng cô có linh cảm, đó chính là cánh cửa để đưa cô trở về.

Hoàng Minh vừa ra ngoài về phát hiện ra một bóng người nhỏ chạy ở phía xa, anh giật mình đuổi theo, mặc dù tời tối nhưng anh chắc chắn đó chính là cô, Ninh Gia Kỳ.

Chiếc gương phản chiếu Trái Đất dần dần bé lại, Gia Kỳ hoảng hốt tăng tốc chạy nước rút, chỉ còn vài mét nữa thôi, cô không thể để vuột mất cơ hội để trở về nhà.

“Gia Kỳ, đứng lại. Tôi nói em đứng lại.”

Cô vừa chạy vừa ngoảnh về phía sau, Hoàng Minh đã sắp đuổi đến nơi, cô càng sốt sắng chạy về phía trước. Không kịp nữa rồi, nếu nói lời tạm biệt, cô sẽ không kịp để trở về.

“Rầm”

Vừa chạy vừa nhìn về phía sau, Gia Kỳ không chú ý nên bị va vào một cơ thể rắn chắc, da thịt cô bị mài xuống lớp đất sỏi dưới đất rớm máu đau sót, cô rưng rưng nước mắt, nhìn cánh cửa trước mặt mờ dần rồi biến mắt hẳn, thế là cô đã đánh mất cơ hội để trở về nhà.

“Gia Kỳ, là cậu thật sao?”

Cô ngước lên nhìn chủ nhân của bàn tay đang đỡ mình dậy cũng ngỡ ngàng, đây không phải là cậu bạn vừa nãy đang tìm cô sao?

“Dịch Nhiên, cậu đến tìm mình sao?”

Gia Kỳ vui mừng đến bật khóc ôm chầm lấy cậu. Dịch Nhiên đến được đây có nghĩa là cô cũng sẽ trở về được.

“Này, đừng vui mừng quá sớm, tớ cũng là bất đắc dĩ mới bị đưa đến đây thôi.”

Cô tròn mắt nhìn cậu, Dịch Nhiên nói vậy là có ý gì?

“Cậu bị mất tích ba ngày, tớ sốt ruột quá mới đích thân lặn xuống tìm, ai ngờ bị đuối nước, lúc tỉnh dậy thì đã thấy mình ở đây.”

Nét mặt của Gia Kỳ lập tức trùng lại, vậy là thứ cô nhìn thấy chính là sự việc của hơn 10 ngày trước.

Hoàng Minh chạy đến nơi, vội vàng kéo cô lại phía sau, người con trai trước mặt này không hiểu sao anh nhìn thấy rất quen mắt.

“Gia Kỳ, cậu không phải vừa đến đây đã có bạn trai rồi đấy chứ?”

Gia Kỳ trợn mắt lườm cậu. “Cậu điên à? Tôi còn bận ăn chay với cầu nguyện, thời gian đâu mà kiếm bạn trai.”

Dịch Nhiên ngạc nhiên. “Kinh thật, đạo Phật ở đây phát triển mạnh mẽ vậy sao? Đến Ninh tổng đây cũng chuẩn bị xuống tóc.”

Ninh Gia Kỳ tức đến nỗi trực tiếp đi lên cho cậu ta một đạp. Tu cái đầu nhà cậu ấy, đầu gối của cô vẫn còn đang tím vì quỳ quá nhiều đây này.

“Hai người đang làm cái gì vậy?”

Giọng anh lạnh lẽo đến cực đỉnh. Nhìn hai người vui vẻ nói chuyện với nhau như vậy, anh bỗng cảm thấy bản thân mình rất thừa thãi.

“Nửa đêm nửa hôm hành động đáng nghi, nếu không giải thích được, tôi sẽ bắn.”

Súng đã lên cò, Gia Kỳ lạnh toát người sợ hãi đứng chắn trước mặt Dịch Nhiên.

“Đừng, đó là bạn của tôi.”

Hoàng Minh nheo mắt lại nhìn cô, hình như anh đã nhớ ra được gương mặt kia là của ai rồi.

“Hoàng tử của Tây Đô, bạn của cô thật sao?”

“Cái gì?”

Cô giật phắt người quay lại nhìn điệu bộ vênh váo của Dịch Nhiên. Cớ gì cùng là xuyên không mà cậu ta được làm hoàng tử còn cô lại phải ăn chay rồi cầu nguyện cả ngày chứ?

“Sao hả ngưỡng mộ anh đây chưa?”

Đúng là đáng ngưỡng mộ thật nhưng...Gia Kỳ nhếch mép cười nhắc nhở.

“Ha, thằng đần này, cậu vẫn chưa hiểu nhỉ, bây giờ một hoàng tử Tây Đô là cậu đang đứng trên lãnh thổ của Đông Quốc một cách... bất hợp pháp đấy.”

Nét mặt của Dịch Nhiên cứng ngắc lại, lập tức giơ hay tay lên đầu hàng.

“Anh bạn, tha cho tôi một mạng đi, chúng ta có thể trao đổi, liên quan đến quốc gia đại sự đấy.”

Gia Kỳ ngồi một mình hết bứt hoa đến bện cỏ mà Hoàng Minh và Dịch Nhiên vẫn chưa nói chuyện xong. Cô làu bàu định đi về trước thì thấy Hoàng Triệt đang đi về phía bên này, chắc chắn cậu ta đã nhìn thấy Hoàng Minh nên mới đi đến.

“Hoàng Triệt, tôi ở đây.”

Hoàng Triệt không thèm để ý đến cô, đi nhanh ra chỗ Hoàng Minh, vừa nãy cậu có nhìn thấy, anh đứng nói chuyện với một người nữa.

“Người đó đâu rồi?”

“Ai?”

Hoàng Minh giả bộ không hiểu. May mà có Gia Kỳ đánh động, nếu không Dịch Nhiên cũng không thể rút lui êm đẹp như thế.

“Anh đừng có mà giả vờ nữa, người đàn ông vừa đứn nói chuyện với anh là ai?”

“ Em không cần bận tâm.”

Hoàng Minh kéo tay Gia Kỳ đi về, chuyện về lời tiên tri của cô, anh không thể nói ra cho người khác.

Ninh Giai Kỳ bị anh kéo đi có chút cảm giác tội lỗi, lúc cô quay đầu đi vẫn còn nghe tiếng nói nhỏ của Hoàng Triệt.

“Anh với chị ta lúc nào cũng như vậy, luôn giữ bí mật với tôi.”

Chị ta? Mặc dù không biết là ai nhưng cô cũng không tiện hỏi.

Bạn đang đọc Ngôi sao chí mạng sáng tác bởi NguyệtMạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyệtMạn
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.