Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiếc huy hiệu hình lá phong

Tiểu thuyết gốc · 1623 chữ

Sáng sớm hôm sau Hoàng Minh cho xe xuất phát từ rất sớm.

“ Em thật sự không về?”

“Không về, anh muốn tôi đi phía Nam thì tôi đi, giờ muốn tôi về thì tôi phải về à?”

Hoàng Triệt lạnh nhạt trả lời. Cậu đi đến chiếc xe Gia Kỳ đang ngồi đưa cho cô bó tulpi vàng trên tay.

“Tăng cô này.”

“Sao lại tặng tôi?”

Nếu là trước kia cô chắc chắn sẽ thẳng thừng từ chối, nhưng ở đây thì khác, trước mặt cô là một hoàng tử và cô chỉ là một... dân đen.

“Muốn đổi một món quà.”

Hoàng Triệt chỉ lên chiếc huy hiệu thần nữ cô đang cài trên áo, đó là hình bông hoa tulip đỏ.

Gia Kỳ cũng không biết tại sao giữa vô vàn loài hoa, thần điện lại chọn tulip, càng không biết, Hoàng Triệt lấy cái huy hiệu này làm gì.Cô nhìn xuống chiếc huy hiệu bị xước một góc, hỏi lại, hôm qua cô ngã nên mới tạo ra vết xước này.

“Cậu chắc chứ?”

“...”

“Được thôi, dù sao thần điện còn rất nhiều.”

Gia Kỳ tháo ra đưa cho cậu ta, cũng không phải đồ vật tốn tiền gì, cô cũng chả buồn đôi co với cậu ta nữa.

Hoàng Triệt đón lấy chiếc huy hiệu rất nhanh, trong giây lát nào đó, cô như lờ mờ thấy hai chữ “Yên Chi” ở mặt trong chiếc huy hiệu.

Xe bắt đầu lăn bánh, mùi hoa tulip phảng phất mùi hương thoang thoảng trong không gian chật hẹp, lúc này cô mới nhớ ra, hình như chỗ Hoàng Triệt ở, chỉ trồng mỗi hoa tulip thôi thì phải.

“Hoàng Minh, tulip là quốc hoa của Đông Quốc hả?”

“Không phải.”

Anh nhàn nhạt trả lời rồi nhắm nghiền mắt, dường như không muốn nói chuyện với cô.

Gia Kỳ cũng quay mặt đi, cảm giác được giữa hai anh em họ có vấn đề khúc mắc gì đấy.

Về đến cung điện trời cũng đã tờ mờ tối, Hoàng Minh vừa bước xuống xe đã có một cô gái chạy lại chui vào lòng anh ôm chặt, Gia Kỳ bị giật mình trợn tròn mắt đứng hình, đây là rắc cơm chó cho ai ăn chứ?

“Này...”

Gia Kỳ vừa chạm vào chiếc áo choàng của cô gái kia thì tay liền khựng lại, đây chính là chiếc áo đắp trên Hoàng Minh mà hôm cầu nguyện cô nhìn thấy.

“Minh, ai vậy?”. Giọng cô gái đó trong trẻo, gương mặt trắng hồng, tươi cười như một thiên sứ.

Hoàng Minh liếc sang Liên Phàm, cậu hiểu ý, kéo Gia Kỳ ra sau.

“Xin lỗi Phong tiểu thư, cô ấy là thần nữ của thần điện, em họ của tôi.”

Phong Điềm Điềm mỉm cười, quay sang phía cô muốn bắt tay.

“Không sao, xin chào, tôi là Điềm Điềm, vị hôn thê của Minh.”

Gia Kỳ máy móc bắt tay lại, mắt cô vẫn dán chặt trên chiếc huy hiệu hình lá phong trên áo choàng, đó chính là vật mà Hoàng Minh lúc chết vẫn cầm trong tay.

Phong Điềm Điềm vẫn bắt chuyện: “Ồ, cô đã được tặng hoa rồi sao? Không biết là ai có mắt nhìn người như vậy?”

Gia Kỳ hơi chột dạ, dù sao, bắt gặp vị hôn phu của mình đi cùng cô gái khác chắc Phong Điềm Điềm cũng không thoải mái.

“ À, là hoàng tử Hoàng Triệt.”

Ánh mắt Điềm Điềm hơi bất ngờ nhưng rất nhanh sau đó lại cười nói vui vẻ: “ Là cậu ấy sao? Chúc mừng nhé.”

Chúc mừng? Gia Kỳ không hiểu lắm nhưng cũng không hỏi lại, trong đầu cô hiện tại chỉ là hình ảnh chiếc huy hiệu là phong.

Khuôn viên sau của chính điện chính là một chiếc thác nước nhân tạo, nước từ trên cao chảy xuống rào rào nổi bọt nước trắng xóa. Gia Kỳ núp sau mỏm đá cố gắng căng tai ra nghe cuộc trò chuyện.

“Tình hình biên giới thế nào rồi?”

Hoàng Minh hỏi Phong Dật, đó là anh trai của Phong Điềm Điềm, người thừa kế của nhà họ Phong.

Nhà họ Phong là một gia tộc lớn, ông Phong là quý tộc cai quản phía Bắc của Đông Quốc, nắm trong tay quân đội hùng mạnh, trấn thủ biên giới phía Bắc giữa hai nước Đông Quốc và Tây Đô.

“Bố tôi nói biên giới rất yên ổn, không có gì đáng lo.”

Phong tướng quân đóng quân ở biên giới đã lâu, Phong Dật thì ở trong thành thay cha công việc trong thành.

Mặt Hoàng Minh trầm hẳn lại, đúng ra Hoàng Triệt rời quân về miền Nam thì đây là thời cơ tốt để quân Tây Đô phát động chiến tranh mới phải.

“Sao vậy?”

“Không... cẩn...tôi...Bắc...”

Gia Kỳ không nghe được câu nói của Hoàng Minh, cô bám vào vách đá muốn tiến đến gần một chút, không ngờ đá mọc rêu trơn, cô bị trượt xuống, dẫm nát một khóm hoa nhỏ.

“Ai?”

Phong Dật đi đến kéo cô ra, nghiêm giọng: “Cô là ai? Nghe lén chúng tôi nói chuyện có mục đích gì?”

Gia Kỳ hoảng sợ nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.

“Tôi... tôi là người của thần điện.”

“Tại sao lại nghe lén?”

Hoàng Minh thấy cô sợ đến sắp khóc, Phong Dật trước giờ không phân biệt nam nữ, là người rất có quy củ chưa từng dịu dàng với ai.

“Cô nghĩ mọi người gọi cô là thần nữ thì bản thân cô đã là thần nữ rồi đấy à? Đừng có mà ảo tưởng nữa, vài cái trò vặt vãnh trẻ con, cô nghĩ lừa được người khác thì sẽ lừa được tôi ư, còn không mau cút.”

Cút? Lần đầu tiên cô bị người khác đuổi đi như vậy, cô chết trân nhìn anh, cho đến khi Liệt Kiêu đi vào đưa cô ra.

Gia Kỳ uất ức, nước mắt trực trào ra đến nơi, đưa ngón tay giữa về phía anh ấm ức: “Cứ làm như tôi thèm cái chức thần nữ lắm ấy, bảo tôi không cần làm nữa tôi còn phải cảm ơn các anh kia kìa.”

Phong Dật nhìn cô tức tối bỏ đi có chút khó hiểu, cậu cũng dơ lại ngón giữa lên chau mày: “Cái này nghĩa là gì vậy?”

“Ai mà biết được cô ta chứ?”. Anh tiếp tục câu chuyện lúc nãy, có lẽ đó chính là một ngôn ngữ gì đấy của hành tinh cô sống đi.

Lễ hội buổi cuối nhộn nhịp, khắp đường đầy ánh đèn màu rực rỡ, không khí tràn ngập hương hoa thoang thoảng, Gia Kỳ đi một mình dưới lòng đường đông đúc nhìn thấy anh và Phong Điềm Điềm liền một mạch đi thẳng, coi như không quen. Cô đứng trước một ban nhạc đường phố, họ dùng những nhạc cụ rất đặc biệt, mỗi người đều hăng say, kết hợp lại tạo lên một bản nhạc vui tai.

Xung quanh có vài đôi nam nữ dắt nhau nhảy điệu nhảy truyền thống của Đông Quốc, hòa nhập vào bản nhạc.

“Cô gái, có muốn nhảy cùng tôi không?”

Một người mang mặt nạ trắng đưa tay ra trước mặt cô, Gia Kỳ do dự, không biết nên nhận lời hay từ chối, dù sao đây cũng là một người rất kỳ lạ khi muốn che đi gương mặt của mình.

“Đừng sợ, tôi chỉ muốn nói với cô vài câu mà thôi.”

Gia Kỳ nhận ra giọng nói này, thật không ngờ Phong Dật lại xuất hiện ở đây. Cô đặt bàn tay lên tay cậu ta, tay Phong Dật lạnh mát, trước mắt cô lại xuất hiện khung cảnh như ảo giác, trong phút chốc nào đó, cô thấy Phong Dật bị trúng rất nhiều phát đạn, đạn cày gần như dày đặc khắp người cậu ta.

“Sao cô lại khóc?”

Giọng cậu ta lạnh lẽo, dường như cậu ta cũng nhìn ra vừa nãy cô đã sử dụng thần lực và nhìn thấy điều gì.

“Cô thấy được gì?”

Gia Kỳ há mồn cố nói nhưng không sao phát ra âm thanh, cổ họng cô tanh lòm như đang chảy máu, cảnh tượng kinh khủng đến nỗi mùi máu tanh như đang vương vấn nơi đầu mũi của cô.

“Này, Ninh Gia Kỳ.”

Phong Dật vội vàng bế cô chạy, Gia Kỳ ho ra một ngụm máu rồi ngất lịm đi, gương mặt vẫn dàn dụa nước mắt.

Không biết bao lâu, khi Ninh Gia Kỳ tỉnh dậy đã thấy Hoàng Minh ngồi ở sô pha, sắc mặt anh rất tệ.

“Bảo cô không dùng thần lực nữa, cô nghe không hiểu à?”

Cô giận dỗi quay mặt ra bên ngoài, ai muốn có cái thần lực chết tiệt này đâu, từ khi cô có nó, đều nhìn thấy những cảnh chết chóc ghê rợn.

“Phong Dật, hãy nhắc anh ấy giữ cẩn thận huy hiệu của mình, nếu không sẽ chết.”

“Cô nói gì?”

“Tôi thấy anh ấy bị đạn bắn rất nhiều và chiếc huy hiệu của anh ta bị gạch.”

Sắc mặt của Hoàng Minh lại nặng nề hơn, khi huy hiệu của người nào đó bị gạch chính là người đó đã bị đuổi ra khỏi gia tộc. Anh dường như đã ngầm khẳng định Phong tướng quân là người phản bội đất nước thế nhưng Phong Dật lại bị gạch ra khỏi tộc, là do cậu ấy chống lại cha mình hay thật ra cậu ấy mới chính là người muốn phản bội đất nước đây?

Bạn đang đọc Ngôi sao chí mạng sáng tác bởi NguyệtMạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyệtMạn
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.