Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Duyên Phận (Tt)

Phiên bản Dịch · 5131 chữ

NGOẠI TRUYỆN : DUYÊN PHẬN (tt)

ÁAAAAAAAAAAAAAA

Đây đã là lần thứ ba Tú Linh bật dậy khỏi giường, đứng nhăn nhó trước gương

Làm ơn, ai đó làm ơn nói cho cô biết, chuyện gì đã xảy ra đi !!!!!!!!!!

Tú Linh cúi gập người, ra sức tạt nước vào mặt mình rồi lại vỗ vỗ nhẹ hai má. Nhìn gương mặt ướt đẫm trong gương, cô thật sự dở khóc dở cười. Lúc nãy, chuyện lúc nãy......aaaaaaaaaa, cô không biết đâu,aaaaaaaaaaa

Tú Linh bất giác đưa tay, chạm vào môi mình. Cái này....Lí Kiết Tường....anh ta........

Ngẫm đi nghĩ lại, cuối cùng, Tú Linh chỉ còn biết tự cốc vào đầu mình, cô điên thật rồi, tại sao, trước mặt anh ta lại đi khóc lóc kinh khủng như thế chứ. Lại còn....lại còn...để anh ta.......A, Tú Linh ơi là Tú Linh, mầy điên thật rồiiiiiiiiiii

Chiếc gối đáng thương lại phải đưa lưng ra chịu trận. Haizz, xem ra, hôm nay cô chủ của nó nhất định muốn dùng nó làm hung khí tự tử rồi !!!!!!!

Kiết Tường ngả hẳn người trên chiếc ghế quen thuộc, trên tay cầm quyển sách dày cộm, lâu lâu lại đưa lên mặt, suy tư rồi cười như người có vấn đề về thần kinh ^^

Hay thật, phản ứng đầu tiên của cô gái đó là.....một tiếng hét !

Phải, một tiếng hét chứ không phải là cái đỏ mặt thẹn thùng anh hay gặp. Một tiếng hét kinh trời, suýt nữa thì làm cho tất cả kem trong nhà hàng tan chảy !

Lần đầu tiên anh hôn một cô gái mà lại làm cho cô ấy kinh sợ thay vì sung sướng.

Cô gái ấy, thật sự làm anh thú vị không chịu được !

Mà chẳng phải riêng anh đâu, tất cả các cô bé có mặt trong nhà hàng lúc ấy đều há hốc mồm kinh ngạc. Không phải sao ? ai đời, được bạn trai đẹp trai như vậy bày tỏ tình cảm giữa đám đông, lại đi hét lên như thế chứ ?

Càng nghĩ lại càng không thể nén cười. Kiết Tường, chẳng biết vì sao lại không thể không nghĩ về chuyện này. Không thể tính là hôn được, bởi vì, trước giờ, có nụ hôn nào lại như thế đâu. Đó là vì, anh thật sự không biết làm cách nào để ngăn cô ấy khóc, rối quá nên tìm cách bịt miệng lại thôi. Nhưng không hiểu sao, lúc vừa chạm vào, lại thấy.....rất lạ !

Và rồi, .....lại cười !

Quyển sách lại không thể vui như chủ của nó. Nếu như có một ân huệ vào một ngày đông lạnh lẽo, nó nhất định sẽ cầu xin một điều ước nhỏ nhoi là nó sẽ được làm đúng nhiệm vụ của mình, là một quyển sách đúng nghĩa. Bởi vì nhìn xem, cậu chủ Lí Kiết Tường của nó chỉ giả vờ đọc sách vậy thôi, chứ thật ra, nó đang bị cầm ngược đấy. Haizzz, những người thất tình !!!!!!!!! ^^

Phải khó khăn lắm, Tú Linh mới chợp mắt được một lát.

Cả đêm qua, cô bị dày vò bởi những mảng màu kí ức u ám, bị những lời nói của Kiến Minh làm cho thất vọng, và cả.........một chuyện ngoài ý muốn nào đó nữa.......

Có lẽ, cả đời này cô sẽ không dám gặp mặt tên Kiết Tường ấy mất !

A, thật là mất mặt mà !!!!!!!!!!!

- Tú Linh, con đang làm gì thế?

- Con ạ ? vẫn đang làm việc mà mẹ!

- Con thu xếp đi, tuần tới bay qua đây với bố mẹ, mọi chuyện đã đâu vào đấy ổn rồi

- Sao ạ ? - Tú Linh lập tức giãy nãy người - qua...qua đó ? Mọi chuyện? sắp xếp gì hả mẹ ?

- Con còn đợi đến bao giờ mới chịu kết hôn, không phải Hiểu My đã yên ổn rồi sao ? Bố mẹ cũng không muốn con suốt ngày cứ cắm đầu vào mấy chuyện vất vả ấy, con qua đây, nếu thích, vẫn có thể làm việc trong công ti nhà mình, không tốt hơn sao ? Với lại, bố mẹ đã nói rồi, nếu con không chịu sớm kết hôn, bố mẹ không yên tâm để con ở đó một mình nữa.

- Con không....

- Lần trước con hứa gì hả ?

Hứa ? hứa gì ấy nhỉ ?

" Con muốn ở đây, con có thể tự lập, còn chuyện kia, bố mẹ cứ yên tâm, con sẽ sớm có người yêu thôi "

Những mảng kí ức cứu từ từ được chắp vá, dù không mấy rõ ràng nhưng đủ làm cho Tú Linh ngây người đau khổ

Không phải chứ ? cái đó....là cô cứ nói bừa thế thôi mà, làm sao lại tin được cơ chứ ?????

- Cái đó, con........

- Thế nào ?

- Con đương nhiên có người yêu rồi, cho nên, con sẽ ở đây thôi. Người mà mẹ muốn ấy, con nhất định không chấp nhận anh ta đâu, mãi mãi đấy !!!!!!!!!!!

Điện thoại đã không còn gì ngoài những tiếng tút tút khô khan, bà Lâm vẫn không thể tin được vào tai mình. Có phải bà bị lãng tai rồi không, tại sao Tú Linh, con gái bà lại có thể có bạn trai được, mà bà lại không biết nữa chứ ? Rõ ràng, thông tin cho biết, con gái bà vẫn suốt ngày cắm cúi vào làm việc, không hẹn hò, không tụ tập bạn bè ngoài Hiểu My, ở đâu ra một thằng con rể hờ làm bà đứng tim thế này chứ ???????

Thật ra mà nói, bà Lâm đích thực là hiểu rõ tính tình con gái, độc lập, từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ để bà buồn phiền chuyện gì ngoài việc không thích có bạn trai. Trong khi đó, lại nhất định không chịu theo ông bà sang Anh, để con gái cưng một mình ở lại đó, bà thực sự không an tâm, nhưng vì không thể nào thay đổi quyết định cứng rắn của Tú Linh, bà lại phải nhúng nhường, chịu thiệt để con ở lại, nhưng kèm theo một điều kiện, nhất định phải nhanh chóng cho bà xem mặt con rể. Ít nhất, có người bên cạnh Tú Linh, bà sẽ an tâm rất nhiều. Rằng con gái bà đã hoàn toàn quên được chàng trai có tên Kiến Minh nào đó. Haizz, người ta nói, cha mẹ không thể thắng nổi con cái, xem ra, chẳng sai chút nào mà !!!!!!!!

Nhưng có khi nào đó lại là sự thật không, rằng Tú Linh đã có bạn trai ấy ? hay nó chỉ lừa bà để được ở lại. Không được, bà không thể dễ dàng tin nó như thế được. Nhất định phải về nước một chuyến. Bà Lâm lập tức vui vẻ với tính toàn trong đầu mình, nhấn gọi cho ông Lâm. Cứ thừ xem, nếu mà con rể không ưng ý, có chết bà cũng bắt Tú Linh bỏ việc để theo ông bà, không thể để cô cứ sống mãi cùng quá khứ được.

Điện thoại gác xuống rồi mà Tú Linh vẫn như người mất hồn !

Cô đã nói gì thế chứ ? sao lại có thể hi vọng chiêu này có thể lừa được mẹ cô chứ ? Giờ thì tốt rồi, bảo cô kiếm đâu ra người chết thay cho mình đây. Phải dễ nhìn một chút, lại phải thông minh để có thể giúp cô đối phó với mấy câu hỏi chết người của mẹ. AAAAAA, cô không biết đâu, không biết đâu đấy ! Nhưng mà......không được, cô nhất định không thể sang Anh, bây giờ lại càng không thể. Diệp Khang Nhi, có chết cũng phải ở lại đây, cô còn việc phải làm, phải chứng tỏ cho Diệp Khang Nhi biết, cô ta không thể cứ mãi làm khó được cho cô. Nhất định phải như thế. Tú Linh co nắm tay, gương mặt nghiêm túc, đôi mắt cô nhìn xa xăm và khóe môi nhếch lên cười.

- Hiểu My, tớ cần cậu giúp !

**********************

- Cái gì ? Tú Linh, tớ không nghe nhầm đấy chứ ? - Hiểu My vừa nghe được nửa câu thì đã mắc nghẹn nơi cổ họng, ngụm nước vừa uống suýt nữa thì phun thẳng vào mặt người đối diện

Tú Linh ngồi bình tĩnh, điềm nhiên như đã dự đoán được trước phản ứng của con bạn.

- Cậu yên đi ! sao lại ngạc nhiên như thế chứ ?

- Này, cậu thích Kiết Tường từ khi nào thế, lần trước còn nói với tớ là.....ghét mà ! - âm thanh của Hiểu My cứ nhỏ dần lại như sợ bị ánh mắt của cô bạn thiêu chết

- Ừ, thì tớ có thích anh ta đâu. Hừ, một tên con trai lăng nhăng ! Nhưng không sao, vì anh ta chung tình với cậu nên hình tượng trong tớ cũng không tệ như lúc đầu nữa - Tú Linh nhoẻn miệng cười tinh nghịch, một góc nào đó của bộ não hiện về hình ảnh một chàng trai gục trên bàn rượu, đau khổ gọi cái tên Hiểu My.

Ừ, có lẽ anh ta không vô cảm như những gì cô tưởng tượng ra sau khi đọc mấy bài báo với những scandal tình ái với những cô người mẫu xinh đẹp.

Một kẻ si tình chăng ?

- Này - Hiểu My ngẩn người nhìn Tú Linh đăm chiêu - đang nghĩ gì thế ? thế sao bây giờ cậu .....

- Tớ đang nghĩ, làm sao để anh ta đồng ý ?

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Hiểu My.. Tú Linh chán nản thở dài nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích mọi chuyện

- Vậy là bây giờ cậu muốn tớ giúp cậu ?

- Đúng ! Cậu nghĩ xem, còn ai có thể lưu manh hơn để có thể đối phó với mẹ tớ ngoài Lí Kiết Tường chứ ? - Tú Linh nháy mắt đắc chí

O__o . Này bạn ơi, làm ơn, lúc gặp người ta, đừng có nói cái chữ lưu manh này đấy nhé ! ^^

- Thế cậu định thế nào ?

- Tớ chỉ gọi cậu ra đây để nghe tớ nói rồi chỉnh sửa chi tiết cho tớ thôi. Thật ra, tối qua, mọi chuyện đã được chuẩn bị rất kĩ lưỡng rồi. Này nhé........bla bla bla.........

- Cheer !!!!! cái chạm li hứng khởi ấy là kết quả sau một hồi bày mưu tính kế, à không, phải nói là bày binh bố trận, chuẩn bị cho một sự kiện quan trọng chứ nhỉ ? ^^

Công ty Tường Thiên.........

- Tổng giám đốc, có một cô gái muốn gặp anh !

- Không tiếp ! hẹn hôm khác ! - Kiết Tường lười biếng không thèm mở mắt, tiếp tục thả người theo những điệu nhạc. Hai tay đan chéo để trên bụng, chân gác không khách sáo lên bàn làm việc.

- Nhưng......cô ấy........

- Cô không nghe thấy à ? - Kiết Tường gắt lên giận dữ

- Xin lỗi.....tôi chỉ muốn xin tổng giám đốc Lí mười phút thôi - Tú Linh bẽn lẽn, nhẹ nhàng lên tiếng

Bẽn lẽn ???? Nhẹ nhàng ??????? với anh sao ??????

Lí Kiết Tường mở tròn mắt nhìn cô gái mặc chiếc váy trắng trước mặt. ANh thậm chí còn không tin tưởng được là người con gái đó lại là Tú Linh. Cô ta ???? uống nhầm thuốc rồi ư ? Nếu không, sao lại có thể nói chuyện với anh như thế ?

Từ lần đầu gặp Tú Linh, anh đã biết, cô chính là người không bao giờ có thể nói chuyện nhỏ nhẹ với anh. Hoặc cũng có thể, cô là sao chổi, là khắc tinh của anh.

Gặp Tú Linh, chưa lần nào, cuộc đời anh được yên ổn. Chuyện của Hiểu My này, cả chuyện......à, ừm......chuyện anh bị người ta nhìn kì dị như thế nào lần ấy nữa, à.....cái lần mà anh......khụ khụ.....thôi, không nói nữa !

À, mà kể từ lần đó, hình như, anh chưa gặp cô lần nào nữa thì phải ! à, thì, kể ra, cũng rất nhớ khuôn mặt đỏ ửng của cô !

Người đã vào tận phòng, có muốn đuổi cũng không được, huống hồ chi, anh cũng thấy rất thú vị với sự thay đổi chóng mặt này của cô. Nào, để xem, cô gái này lại muốn giở trò gì với anh !

- Tú Linh, em ngồi đi !

Tú Linh không thoải mái, đưa tay vén nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trước trán. Cô thật sự cũng không thể thích nghi được với hình tượng dịu dàng thục nữa này ngay lập tức, và cũng không vui khi diễn vai này trước mặt Lí Kiết Tường. Nhưng, cô còn có sự lựa chọn nào khác hay sao cơ chứ ?????

Kiết Tường nãy giờ chăm chú quan sát Tú Linh, khóe môi bất giác cười nhẹ một cái. Bao nhiêu mệt mỏi tuần rồi theo gió bay xa.......

- Em đến gặp tôi ? đây hình như là lần đầu tiên thì phải ?

- À, vâng, tôi.....tôi.....không hiểu sao lại.....à, vào chuyện chính luôn nhé, tôi cần anh giúp một chuyện ! - Tú Linh chán ghét đến mức quên hết những lời hoa mĩ đã được chuẩn bị để dụ dỗ người khác trước khi nhờ cậy. Thôi, cứ vào thẳng vấn đề đi, xong chuyện, đi ra khỏi đây, sẽ là ngày nắng đẹp ^^

Đôi mày của Kiết Tường lập tức xô vào nhau, anh nghiêng đầu nhìn Tú Linh, chờ đợi sự tiếp tục cho một câu chuyện mà anh tin chắc nó sẽ rất thú vị.

- Tôi có thể giúp em chuyện gì đây ?

- Anh......anh.....có thể.....

- Có thể.....? - Kiết Tường thật sự là không thể nhịn cười được trước vẻ mặt bối rối của Tú Linh. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô như thế

- À, ý tôi là.....anh.....làm bạn trai tôi trong vòng một ngày nhé ! - Tú Linh dồn hết dũng khí, nhắm mắt tuôn ra một tràng nhanh nhất có thể. Bảo cô nói thật chậm ư, có mà giết cô đi cho rồi !

- Hả ? - Mặc dù Tú Linh nói nhanh như gió nhưng Kiết Tường nghe không sót chữ nào. Anh thật choáng váng mà, cô bé đó, luôn làm anh bất ngờ. Hay anh nghe nhầm nhỉ ? làm bạn trai ư ? lại còn trong vòng một ngày nữa chứ ?

- Tôi nói là, anh có thể làm bạn trai tôi trong vòng một ngày không ? - Tú Linh đã bình tĩnh hơn, nhanh chóng khôi phục khuôn mặt nghiêm túc của mình, cô nhìn thẳng vào anh.

Bạn trai ? Một ngày ? - Kiết Tường bị những lời này làm cho tâm trạng không vui. Cô ta nói cái gì chứ ? bạn trai ? một ngày ? muốn chết rồi à ? sao lại có thể đưa ra yêu cầu như thế với anh chứ ? Trước giờ, Lí Kiết Tường anh chỉ có được theo đuổi, chưa bao giờ hạ mình bám đuôi theo bất cứ cô gái nào ( chưa bao giờ á ? - à, ừ, thì được rồi, có Hiểu My, được chưa, nhưng mà cái đó, bỏ đi mà, anh phải giữ cho mình một chút kiêu ngạo chứ ? - ^^ ). Vậy mà, cô gái này, lại dám ngang nhiên ngồi đây muốn anh làm bạn trai MỘT NGÀY ????

- Cô Tú Linh à ? có phải cô nhầm không, hay tai tôi nghe không rõ ? Cô vừa nói, muốn tôi làm bạn trai trong vòng một ngày ?????

- À, vâng, tôi..... - Tú Linh bị cái nhìn của Kiết Tường làm cho hơi sợ hãi, giọng điệu tự hạ xuống một chút. Dù sao thì bây giờ, cũng là cô đang nhờ cậy anh ta đúng không ? không thể để cho ngọn lửa kiêu ngạo trong mình bùng chảy được, nếu không, cô sẽ tự mình phá hỏng mọi chuyện mất. Cứ đợi xem, chuyện này xong xuôi, mẫu hậu yên tâm rời khỏi, cô sẽ " báo đáp " anh ta hậu hĩnh, CẢ VỐN LẪN LỜI .

Tú Linh tự cho mình đắc chí với những dự kiến thiên tài mới lóe lên trong đầu. Cô cười có một chút "nham hiểm " mà không để ý tới người ngồi cạnh mình đang nhăn nhó khi cố gắng phiên dịch ra ý nghĩa trọn vẹn nhất cho nụ cười ấy.

- Tôi không đồng ý ! - Lòng tự trọng bị sứt mẻ, Kiết Tường hờ hững từ chối

- Hả ?

Tâm tình vui vẻ của Tú Linh bị một lời của Kiết Tường phá hỏng. Người đang trên mây, một giây sau hạ mình trên mặt đất, cảm giác này thật sự không thể thích nghi kịp.

- Anh.....nói, không đồng ý ?

- Phải !

- Tại sao chứ ? - Tú Linh cười khó khăn

- Tôi không thích, đơn giản vậy thôi. Hơn nữa, không phải trước đây, cô Tú Linh đã nói là chán ghét người như tôi rồi không phải sao ?

- A, cái đó, tôi......( =_= không phải chứ, tại sao anh ta lại nhớ kĩ như thế chứ ? mượn việc công trả thù riêng ư ? )

- Tôi....? Thế nào ? - Kiết Tường cười nửa miệng, giả vờ nghiêm túc nhìn cô.

- Tôi.......mà anh khó chịu cái gì chứ ? - Tú Linh không còn kiên nhẫn, đứng bật dậy khỏi ghế, lớn tiếng - Tôi chỉ có sao nói vậy thôi. Anh Kiết Tường thân mến, tôi, thật sự, bây giờ, vẫn không có thêm bất cứ yêu thích gì với anh đâu. Chỉ là, tôi cần anh giúp, ngoài anh ra, tôi thật sự không quen ai gian hơn, nham hiểm hơn, thủ đoạn hơn. Anh không chấp nhận ? được thôi, tôi sẽ có cách khác. Xin lỗi đã làm phiền !

Rầm

Cánh cửa cần phải được tu sửa lại, người ta lúc nào cũng dồn hết tức giận vào cánh cửa, đúng không nhỉ ?

Kiết Tường thật sự dở khóc, dở cười. Cô gái đó , thật sự là.....không nói nổi. Cái gì chứ ? " ngoài anh ra, tôi không quen ai gian hơn, nham hiểm hơn, thủ đoạn hơn " ????? Đây là thái độ có thể đem ra dùng khi muốn nhờ cậy ư ?

Hết làm bạn trai một ngày, lại đến gian, nham hiểm, thủ đoạn, Tú Linh, tôi nhất định không chấp nhận, xem em làm gì được tôi chứ ? Đã trót mang tiếng xấu, tôi sẽ cho em biết, tôi có thể xấu đến cỡ nào !

Vứt túi xách qua một bên, Tú Linh chán nản ngả người ra ghế

- Sao thế hả ? thành công mĩ mãn rồi chứ ?

- Thành công gì chứ ? - bị chọc trúng vào bức xúc, Tú Linh ngồi bật dậy, một hơi uống hết li nước Hiểu My vừa mang tới - Hiểu My à, tớ vừa mới phát hiện ra một chuyện .

- Chuyện gì cơ ? nhìn cậu nghiêm trọng như vậy, rốt cuộc là đã có chuyện gì ?

- Tớ mới phát hiện ra, cậu quyết định lấy Minh Kỳ là một quyết định sáng suốt, sáng suốt vô cùng !

O_____o, tớ biết rồi, cậu đã bị người ta từ chối ^^

- Oa oa oa, tớ không biết đâu, anh ta không chịu giúp tớ. Phải làm sao đây, biết tìm đâu ra người lẻo mép như anh ta đây ? Nếu không phải lần trước tớ vui quá, cho mẹ xem ảnh cưới của cậu thì tốt rồi, bây giờ có thể nhớ Minh Kỳ giúp tớ ! - Tú Linh ảo não

- Này, ý cậu là gì hả, cậu nói Minh Kỳ lẻo mép, gian.....

- Hì, không có, ý tớ là, ....hì, ý tớ là, Minh Kỳ của cậu rất thông minh, nhất định có thể giúp tớ đối phó với mẹ ^^ - Tú Linh cười tươi nhất có thể, mòng nụ cười có thể xoa tan được những sai lầm trong câu nói vừa rồi của mình. Thật là, cái miệng hại cái thân mà !

- Tớ cứ nghĩ Kiết Tường sẽ đồng ý. Cậu đã nói cái gì chứ ? kế hoạch đó cũng không ổn à ?

- Haizz, Tú Linh không nén nổi buồn bực, thở dài. Chuyện đó, cô có làm theo được như vậy đâu .

- Hả, cậu nói thế, người ta không đồng ý là phải rồi ! - Hiểu My chỉ còn thiếu nước đập đầu vào gối. Con bạn cô, sao lại thế chứ ?

- Thì tại, tớ.....mà thôi, bỏ đi. Tớ nhất định sẽ có cách làm anh ta đồng ý !

Và cái kế hoạch thiên tài ấy là mớ rau củ quả, thịt cá này đây ! ^^

- Lâm Tú Linh, em đang làm gì thế ?

- Chờ anh !

- Chờ tôi ? À, lại chuyện lúc sáng sao ?

- Khoan nói chuyện đó, hôm nay, tôi là muốn xin lỗi anh một số chuyện

Kiết Tường nheo mắt dò xét. Dù anh biết chắc, cô gái này sẽ không tốt tới ức đó, nhưng không hiểu sao vẫn ngoan ngoãn mở cửa cho cô vào nhà !

Xào xào, nấu nấu, mùi thức ăn thơm phức. Kiết Tường im lặng đứng dựa cửa nhìn cô gái trước mắt đang tập trung nấu ăn. Lần thứ hai rồi đấy nhỉ. Chỉ cần ngửi mùi thức ăn thôi, anh đã biết nó rất ngon. Tú Linh nấu ăn rất ngon, điều này thật sự là không có cách nào để phủ nhận.

- Xong ! - Tú Linh hài lòng mỉm cười vui vẻ nhìn thành quả của mình. Một bàn toàn những món ăn cầu kì, không giống lần trước. Bên cạnh còn có một chai rượu vang và một bình hoa tươi dịu dàng.

- Này, nếu người ta không biết, sẽ tưởng chúng ta đang hẹn hò đấy cô bé ạ !

- Tốt thôi, vậy anh sẽ đồng ý chứ ? làm bạn trai tôi, một ngày ấy ? - Tú Linh chỉ chờ có thế.

Nụ cười vụt tắt, Kiết Tường lại nhanh chóng lãnh đạm như thường. Không hiểu sao, cái yêu cầu của cô lúc nào cũng phải có chữ một ngày thế nhỉ. Anh biết chắc, cô đang gặp rắc rối gì đó, về chuyện tình cảm, và có lẽ, đang muốn anh đóng vai bạn trai để trả thù ai đó chẳng hạn. Anh sẽ vui vẻ đồng ý nếu cô không quá cẩn trọng tới mức lặp lại hai chữ một ngày ấy. Nó thật sự làm anh thấy bức bối, dù chẳng hiểu lí do gì. Anh biết, có lẽ cô sợ anh sẽ hiểu lầm, nhưng dù sao thì nó vẫn cứ làm anh không vui.

- Tại sao tôi lại phải làm thế ?

Tú Linh kéo ghế ngồi, nghe câu hỏi của anh, cô ngẩng mặt lên, cười dịu dàng

- Anh ăn đi ! À, thật ra thì, ......bla...bla.....

- Vì vậy, tôi phải giúp cô đối phó với bố mẹ cô ? - Kiết Tường cho một miếng thịt vào miệng, tròn mắt nhìn Tú Linh

- Chính xác !

- Không thích !

- Này, tại sao chứ ?

- Không thích !

- Tên này thật là ! Anh nói đi, tôi phải làm gì thì anh mới đồng ý chứ ? Đừng nói với tôi là anh vẫn còn đang giận tôi chuyện lần trước phá đám buổi ăn trưa của anh và Hiểu My đấy nhé !

Kiết Tường phì cười, này, xem lại đi, tôi mà nhỏ nhen thế cơ á ????

- Nếu không thì vì lí do gì ?

- Tôi nói rồi, không thích ! - Kiết Tường miệng thì nói, mắt thì vẫn tập trung chọn một món tiếp theo cho vào miệng

Tú Linh hậm hực dùng đũa chặn anh lại.

- Không được ăn nữa. Anh phải nói rõ ra, lí do không thích là gì chứ ? tôi chỉ nhờ anh một ngày thôi mà !

- Không thích, không thích đấy ! Lí Kiết Tường tôi, vì cái lí do gì phải hạ mình làm bạn trai một ngày của cô chứ ? Nói cho cô biết, không bao giờ, không bao giờ !!!!!!!!! - Lí Kiết Tường bị Tú Linh chọc cho tức giận, hét lớn lên với cô.

Nhận thấy tình thế ngày càng bất lợi cho mình, Tú Linh nuốt giận, hít một hơi dài, nhỏ giọng dụ dỗ

- Thôi được rồi, coi như tôi sai. Được rồi, anh không giúp tôi cũng được, tôi mời anh một li để xin lỗi về chuyện đã quấy rầy anh, được chứ - Tú Linh trưng ra bô mặt một con cún nhỏ biết lỗi, mong được chủ tha thứ

Kiết Tường hơi có chút do dự, ngày mai anh phải đi công tác, bình thường thì sẽ không uống một giọt rượu nào, anh không muốn say, rất khó chịu lúc ngồi máy bay. Nhưng anh lại không thể từ chối nụ cười của Tú Linh.

Một li sẽ không sao chứ nhỉ ?

- Tôi thấy cô làm như ba mẹ cô là được rồi, không phải sao ?

- Anh uống đi, không giúp tôi thì thôi, nhiều chuyện làm gì ? - Tú Linh cằn nhằn

- Thôi, không uống nữa, chiều mai tôi phải đi công tác.

Đi công tác sao ? sáng mai mẹ sẽ tới nơi, nào, ừm.....Tú Linh lập tức vạch sẵn ra một kế hoạch khác. Đôi mắt tinh anh của cô thoáng chút lóe sáng, môi nhếch lên cười kín đáo.

- Một li nữa thôi, được chứ ?

- Không, tôi mệt rồi, mấy li rồi chứ ? - giọng Kiết Tường uể oải rõ, đôi mắt anh nặng trĩu, chỉ muốn nhắm lại thôi

Khuôn mặt người con gái trước mặt cứ nhòa dần, nhòa dần........

Kế hoạch chuốc rượu thành công mĩ mãn, Tú Linh vui vẻ nhìn Kiết Tường gục trên bàn.

Sống mũi cao, có cái gì đó lãng tử, khuôn mặt không phải đẹp theo vẻ đẹp của những chàng trai được miêu tả như vừa bước ra từ truyện tranh, anh ta đẹp, một cách mạnh mẽ.......

Tú Linh chớp mắt, lắc đầu mạnh mong làm rơi những cảm xúc vừa lóe lên trong lòng. Cô có uống mấy đâu, sao lại say được chứ ? Cô ngồi đây, mục đích là làm gì chứ ? lại có dư thời gian ngồi ngắm người bình luận, điên thật !

Mon men tới gần Kiết Tường, thật nhẹ nhàng, Tú Linh lục tìm ví anh

- Đây rồi ! Có thế chứ ?

Hộ chiếu, chứng minh....à, như vậy là được rồi nhỉ ?

- Kiết Tường ! Kiết Tường, Lí Kiết Tường ! Này.......

Phải khó khăn lắm Tú Linh mới đỡ được Kiết Tường lên phòng anh ta. Đây là lần thứ hai rồi đấy ! Chết tiệt, nếu không phải tôi là người tốt, biết ăn năn khi làm chuyện sai thì thử xem .....Tú Linh vừa gắng gượng, đỡ Kiết Tường vào phòng vừa lẩm bẩm chửi thầm trong miệng.

- Á á á......ầm

Có lẽ cô không có kinh nghiệm, đã lỡ chuốc quá say, Kiết Tường giờ đây không còn tỉnh táo, cả người dồn lực nặng lên người Tú Linh làm cho lúc cô đặt anh xuống giường cũng theo đà mà ngã lên người anh. Áp mặt vào lồng ngực rộng lớn, tim Tú Linh không hiểu sao lại đập nhanh hơn vài nhịp. Đây là lần đầu tiên cô và một người con trai gần như thế này, lập tức Tú Linh nhận ra mặt mình nóng ran lên. Cô vội vàng tìm cách đứng dậy. Kiết Tường vẫn không hề có động tĩnh gì. Nhìn anh ta ăn nó, uống say, giờ lại lăn ra ngủ, Tú Linh thật sự không can tâm cho những tổn hao tâm trí của mình, giơ chân đá vào chân anh. ^^

Ngày mới, chim hót rộn ràng bên cửa sổ, một vài tia nắng yếu ớt cuối đông chen nhau ùa vào phòng qua tấm màn mỏng đang hờ hững đu mình theo gió.

Đồng hồ báo thức reo inh ỏi. Chết tiệt, là ai đã đặt báo thức giờ này thế chứ ?

Kiết Tường mở mắt, đầu đau nhói, cả người như mất hết sức lực.

Tya đưa lên, tìm chỗ thái dương để xoa cho bớt đau, tay anh chạm phải vật gì đó.

Một mảnh giấy ghi nhớ màu vàng, phía trên còn có dòng chữ được viết nắn nót, cẩn thận.

Kiết Tường mệt mỏi chống hai tay xuống giường, đỡ cả người ngồi dậy, một tay vươn ra bàn bên cạnh, lấy cốc nước cạnh đó.

Đưa chiếc cốc lên sát miệng, uống một ngụm nhỏ, mắt Kiết Tường vẫn không rời khỏi tờ giấy.

Một cái mặt buồn .

Kiết Tường, tôi thành thật xin lỗi anh, tôi thật sự không muốn làm thế này đâu. Vì anh nhất định không chịu giúp tôi cho nên tôi mới phải dùng đến hạ sách này. Mong anh thông cảm ! Tôi mượn hộ chiếu và giấy chứng minh của anh một chút nhé. Còn 10 tiếng đồng hồ nữa mới phải lên máy bay, anh đến chỗ này tìm tôi nhé ! à, nhớ ăn mặc đẹp một chút ^^, nhờ anh cả đấy.

Tú Linh !

Một cái mặt cười.

Phụt !!!!!!!!!!!!

Nước bắn tung tóe !

AAAAAAAAAAA, Lâm Tú Linh !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Em tưởng mấy cái mặt cười trẻ con này sẽ có thể làm cho người ta nguôi giận sao ? Thật là trẻ con mà !

Phản xạ đầu tiên : tìm ví !

Tiền không mất, giấy tờ không cánh mà bay !

Mà khoan, không cánh mà bay ư ? là kẻ trộm, tên trộm này, nhất định là không muốn sống nữa rồi, lại dám lấy đồ của anh !

Phản xạ thứ hai : gọi điện thoại !

Tút.....tút.....

Lại còn dám không nghe điện thoại, Lâm Tú Linh, em chết chắc rồi !!!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc Ngọt Ngào Nghe Em Nói Em Hận Anh của Thaongan112004
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.