Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Duyên Phận (Tt)

Phiên bản Dịch · 5871 chữ

Hắt xì ! Hắt xì !

Tú Linh ngồi trong quán, lật qua lật lại tờ giấy chứng minh, cứ chốc chốc lại thấy khó chịu, hắt xì liên tục. Tên Lí Kiết Tường đó, không phải là đang nói xấu cô đấy chứ ?

- Lâm Tú Linh !!!!!!!!

Từ xa xa, ai đó đang hùng hổ bước vào, là người quen thì phải nhỉ ? ( ===___=== )

Hơ hơ, cái khuôn mặt này, không mấy thiện cảm thì phải ^^

- Lâm Tú Linh ! Em dám......

Là Lí Kiết Tường, quả nhiên, không ngoài dự đoán, ngoài cách phối hợp ra, anh ta không thể chọn cách khác được. Haizz, nếu như ngoan ngoãn làm theo lời cô thì bây giờ đâu phải nhăn nhó như thế này chứ. Cô không phải đã nói rồi sao, Lâm Tú Linh cô, nhất định sẽ làm cho anh ta đồng ý giúp mình. Cáu gắt gì chứ ? là tự anh muốn thế mà. Nhưng không sao, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, hôm nay, cứ coi như Tú Linh cô thay Phật từ bi, cứ cười hòa nghe anh ta trách móc vài câu vậy. Xong chuyện này thôi, mọi mối quan hệ dây dưa sẽ không còn tiếp diễn.

Nhưng xem ra, số của Lí Kiết Tường không thể làm gì khác ngoài việc đứng người trước Tú Linh. Vốn dĩ, cô sẽ để anh ta giận dỗi vài câu, xem như là thù lao, nhưng Kiết Tường còn chưa kịp tới chỗ cô, Tú Linh đã nhìn thấy ông bà Lâm đi tới. Màn kịch xem ra phải bắt đầu sớm hơn dự tính. Lí Kiết Tường, tôi thành thật xin lỗi !

- Anh yêu, mau tới đây đi, ba mẹ sắp tới rồi đấy ! - Liếc qua tấm kiếng phía trước, thấy chiếc ô tô màu đen chuẩn bị đỗ vào bên đường, Tú Linh vội chạy tới, khoác tay Kiết Tường âu yếm " Lí Kiết Tường, anh đã tới đây rồi, hợp tác với tôi một chút đi, tôi hứa sẽ không để rắc rối cho anh, thật đấy "

- Vậy sao em yêu - Kiết Tường siết chặt tay đang đặt trên eo Tú Linh - nếu không hợp tác thì sao chứ, em sẽ đem giấy tờ của anh vứt ra ngoài biển hả em yêu ????? - và cái chữ em yêu được đặc biệt nhấn mạnh theo một âm điệu mỉa mai riêng

- Anh nói đúng rồi đấy - Tú Linh cũng đáp trả anh bằng một câu nói móc kèm nụ cười cứ tưởng thân thiện lắm, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là họ đang thể hiện tình cảm khi yêu nhau.

Thật ra, có những chuyện, chỉ có người trong cuộc mới biết được. Chỉ nhìn vào tổng thể, sẽ mắc phải sai lầm nghiêm trọng !

Vừa bước vào, ông bà Lâm đã có vài phần hài lòng với người mà ông bà tin chắc là con rể tương lai.

- Cháu mời hai bác ngồi !

Cái nhìn đầu tiên bao giờ cũng quan trọng, và Kiết Tường đã hoàn toàn thuyết phục được ông bà Lâm. Cử chỉ nhẹ nhàng, lịch sự, và nhất là, rất quan tâm đến con gái của ông bà.

- Tú Linh à, em phải ăn nhiều vào đấy ! - Vừa nói, Kiết Tường vừa bỏ vào chén Tú Linh không biết bao nhiêu thức ăn, giọng nói ngọt như mật.

Không phải là mật thường đâu, eo ôi !

Tú Linh ngồi bên cạnh,không ngừng run lên vì cảm giác nhồn nhột. Người bên cạnh cô, có phải làm hơi quá không ? Cô thật sự không quen được, cô chỉ là muốn anh ta giả vờ nho nhã, lịch sự một chút thôi mà, không nhất thiết phải......như thế này đâu ! ^^

- À, hai bác có ý định lần này, nhất định phải đưa Tú Linh sang đó sao ạ ?

- Hai bác cứ tưởng Tú Linh lại lừa hai bác, lần này về, nhất định sẽ đem nó theo........

Kiết Tường cúi đầu, lẩm bẩm " được như vậy thì tốt quá ! ". Âm điệu của câu nói hoàn toàn là rất nhỏ, cảm giác như chỉ có người nói mới biết được nó có ý nghĩa gì, thế mà không hiểu sao, cô gái bên cạnh anh lại biết anh đang làm gì, giữ nguyên nụ cười thiện cảm với hai người lớn ngồi đối diện, ánh mắt không hề lệch hướng, nhưng những ngón tay thon dài dưới gầm bàn thì không thương biết, véo mạnh vào người Kiết Tường

- Á ! cô gái.....này.....hì, hì, à, ý cháu là, hai bác làm ơn đừng làm như thế. Ở đây, Tú Linh đã có cháu lo, cháu nhất định làm cô ấy hạnh phúc. Khi nào Tú Linh đồng ý lời cầu hôn của cháu, nhất định phải nhờ hai bác... ÁAaaaa - Cái véo thứ hai trong ngày

- Ba mẹ ăn đi ! Anh à, anh cũng ăn đi, lo xa làm gì ?

Ý nghĩa đầy đủ nhất của câu nói ấy là " Anh mau im lặng đi, nói nhiều quá đấy ! "

Kiết Tường đáp lại sự quan tâm của Tú Linh bằng một cái nheo mắt như đang cười, nheo mắt nhé, không phải là cười bình thường đâu !

- Cảm ơn em !

Ý nghĩa đầy đủ của câu nói này là : " Cô được lắm, dám véo một cái nữa thử xem, tôi sẽ.......cứ đợi đấy, xem xong chuyện, tôi xử lí cô thế nào "

Ông bà Lâm @_@, xem ra chúng ta quá lo rồi, nhìn hai chúng nó xem, thể hiện tình cảm không ngại ngần nữa chứ, tốt quá !

Và đã nói ở trên, đôi khi, một số chuyện, không thể nhìn bên ngoài mà đánh giá, nhỉ ? ^^

Buổi ra mắt kết thúc trong thắng lợi, ngày mai, ông bà Lâm sẽ rời khỏi, công chuyện của công ti, đương nhiên không thể vắng mặt chủ quá lâu được.

Chiếc xe ô tô đen vừa đi khỏi, Tú Linh thở hơi ra, ngồi phịch xuống ghế. Thật sự, chưa bao giờ cô lại hồi hộp như thế, kể cả khi đứng trước toàn bộ công ti mà thuyết trình. Tại cái tên Lí Kiết Tường này cả thôi, anh ta hợp tác không trên tinh thần tự nguyện, mấy lần suýt làm cô đứng tim vì sợ vỡ kế hoạch. Nhưng cũng may, không có gì nghiêm trọng, bởi cô đã nhanh chóng chữa cháy kịp thời, nếu không thì........đừng mong thấy hộ chiếu hay giấy chứng minh lần hai nhé ! chúng nhất định đã cháy cùng cô rồi.

- Được rồi chứ, Tú Linh tiểu thư ? bây giờ, hộ chiếu, chứng minh ! - Kiết Tường chìa tay ra trước mặt Tú Linh

Nén những phẫn uất vào trong, Tú Linh cố gượng cười một cách thân thiện nhất

- Cảm ơn anh ! Rất nhiều, nhờ có anh, hôm nay tôi đã biết thế nào là lòng dạ tiểu nhân ! Lí Kiết Tường, tôi đã năn nỉ anh hết lời, vậy mà anh vẫn không chịu phối hợp. Nếu như không phải tôi thông minh, chắc đã bị anh hại chết rồi ! - Tú Linh không vui, bĩu môi mỉa mai, không quên dành tặng anh cái lườm lạnh người.

- Sao chứ ? tôi làm gì sai sao ? Đây là thái độ gì thế chứ ? Tôi cứ nghĩ sẽ được cô cảm ơn rối rít đấy chứ. Hừ, xem ra.....Haizz, thật là thất vọng mà. Mà nhắc đến chuyện này, tôi còn chưa tính với cô chuyện cô véo tôi đấy - nói đến đây, Kiết Tường không khỏi xót thương cho mình, Tú Linh ấy, nhìn như vậy thôi, nhưng thật sự là làm anh đau chết được !

- Cái véo thứ nhất, lí do là vì ai đó dám thể hiện ý đồ nguy hiểm ra mặt, tôi chỉ véo để anh tỉnh mộng ra thôi. Cái véo thứ hai, xem nào, ừm, "Khi nào Tú Linh đồng ý lời cầu hôn của cháu, nhất định phải nhờ hai bác", "cháu nhất định làm cô ấy hạnh phúc"- Tú Linh giả vờ ho ho vài cái, giả giọng Kiết Tường, lặp lại nguyên văn câu nói của anh - Lí Kiết Tường, tôi cũng muốn làm anh hạnh phúc mà ! - Tú Linh chống hẳn hai tay lên bàn, đỡ lấy khuôn mặt trắng hồng, chớp mắt nhìn Kiết Tường, ra chiều nghiêm túc thật sự, nhưng nụ cười trên môi cô, có thể nào xem là không có chút ý đồ nào không ? Làm ơn đi, chỉ có kẻ thiểu năng mới bị bộ mặt này của cô làm cho điên đảo. Còn anh ư ? Không bao giờ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Biết mình có ở đây tranh cãi thì cũng chẳng được gì, mà còn có nguy cơ mất mặt rất cao, Kiết Tường thở dài, cầm lấy giấy tờ trên bàn, liếc nhìn Tú Linh lần cuối, rồi xỏ tay túi quần, thư thái rời khỏi nhà hàng.

Anh có biết không nhỉ ? Rằng phía sau anh ấy, có một người đang đắc chí cười đấy ! Đôi môi anh đào cong lên, nụ cười tinh nghịch có thể làm mây mù bay xa, nhường chỗ cho những niềm vui rạo rực. Chọc giận anh ta, thật sự là rất vui ! Tú Linh vớ vội túi xách cạnh bên, chạy theo Kiết Tường

- Lí Kiết Tường, tôi cũng muốn làm cho anh hạnh phúc mà ! Thật đấy ! Thật mà !

- Lâm Tú Linh, cô làm ơn đi, tôi thua rồi, thua rồi, cho nên, cô tha cho tôi đi - Kiết Tường chỉ biết cười khổ, anh rốt cuộc đã nói gì chứ, lúc nãy, nhất định có chết cũng phải kể tội cô ta, thì giờ này, cô ta còn có cơ hội bám theo làm anh điên lên thế này sao. Con tiểu yêu tinh này, phải bay sang Anh, lập tức !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Thật là không có cái dại nào giống cái dại nào ! Anh là vì lí do gì, đã giúp cô gái này chứ, rõ ràng, mấy tờ hộ chiếu hay chứng minh này, có làm khó anh được đâu. Vậy mà, không hiểu sao, lại có thể diễn đạt đến thế. Nếu như cô gái này đi, nếu như chưa bao giờ có buổi ăn trưa khiêu khích làm vỡ tan mọi kế hoạch cho Hiểu My của anh ngày ấy, nếu như.....à, ừ, nếu như.......ý anh là, ừm.....nếu như không có cô gái này bên cạnh, cuộc sống của anh sẽ thế nào nhỉ ?

Bình yên hơn ?

Nhưng mà, lần trước, nếu không phải Tú Linh, anh làm sao có thể nghĩ xuôi mà buông tay Hiểu My. Nếu không như thế, anh với Hiểu My, và cả với Minh Kỳ, chắc sẽ không thể như thế này được nữa.

Cảm nhận về Tú Linh trong anh, rốt cuộc là thế nào nhỉ ? Tú Linh á.............

Đó là một cô gái, mới sáng sớm đã hát vang nhà, mặc bộ đồ kitty, một tay đảo thức ăn, một tay lau mồ hôi trên trán.

Đó là một cô gái, chỉ mới lúc trưa còn đanh đá, tìm cách chọc giận cho anh mất hình tượng trước mặt Hiểu My, thế mà chỉ cần mục đích đạt được, để Minh Kỳ và Hiểu My rời khỏi, đã lộ nguyên hình là một con thỏ vô lo, an tâm ngủ thiếp trong xe anh, chẳng thèm đôi co với anh nữa.

Đó là một cô gái đã thẳn thắn nói chán ghét anh, nói anh đa tình, nói anh chỉ biết dụ dỗ thục nữ nhà lành, khẳng định chắc chắn rằng sẽ không bao giờ mắc cái bẫy tình phong lưu do anh đặt ra, vậy mà, anh chỉ vừa cúi đầu, đã lo sợ đến nhắm nghiền mắt, để rồi sau đó, đỏ mặt thẹn thùng đến mức muốn độn thổ.

Đó là một cô gái, vì bạn bè, đã sẵn sàng hi sinh anh (==_==) .( Này, nói qua nói lại, anh vẫn cứ nhớ chuyện Tú Linh bắt tay với Minh Kỳ, hại anh không thể tỏ tình với Hiểu My à ? - tất nhiên, không thể quên được mà, giờ này nhớ lại vẫn cứ thấy đau lòng đấy, híc ) ^^

Đó là cô gái, lúc anh buồn vì thất tình, đã nghiêm túc nói với anh rằng " mọi chuyện còn phải phụ thuộc vào chữ duyên, anh ngốc ạ "

Hì, là ai ngốc còn chưa biết nữa mà !

Kẻ ngốc chắc chắn phải là kẻ đã làm anh mất mặt trong cửa hàng kem. Là kẻ đã hét toáng lên, trong khi có bao nhiêu người mong được nhận nụ hôn từ anh !

Đó là một cô gái, là cô gái đầu tiên, nấu cho anh ăn những hai lần ( những hai lần á ? O__o )

Và mấy món đó, anh đều cảm thấy rất ngon !

Những thước phim của kí ức hiện về, rõ ràng, dù người ta, chẳng ai nhấn nút lưu. Tú Linh trong anh à, có thể lắm chứ, một con tiểu yêu tốt bụng !

Bởi vì, con tiểu yêu ấy, có bày ra đủ trò, thì cũng chẳng tính kế hại ai. Bằng chứng là, buông tay Hiểu My, anh thấy mình thanh thản, và Tú Linh làm cho anh tin rằng, một nửa của anh đang ở đâu đó, không thể là Hiểu My, nhưng vẫn đang ở đâu đó, có thể rất gần, và cũng có thể rất xa, và một ngày nào đó, anh sẽ tìm ra cô gái ấy !

Một chữ duyên sẽ kéo những người thuộc về nhau trở về bên nhau, dù không hề tìm kiếm, cứ tạm tin vậy đi !

Kiết Tường liếc mắt qua phía Tú Linh, chỉ thấy cô gái ấy chống cằm nhìn xa xăm ra cửa kính

- Tú Linh, cô sao thế, không phải là thức ăn có vấn đề đấy chứ ?

- Ừm - Tú Linh vẫn không rời khỏi những hàng cây hai bên đường cứ đang lùi dần về phía sau chỉ khẽ ừm một tiếng để đáp trả

Con tiểu yêu này sao lại thế nhỉ, mới lúc nãy thôi còn làm anh phát điên lên được, vậy mà giờ lại trầm tư đến đáng sợ. Vẻ mặt này, anh thật sự không quen được.

Không khí trong xe im lặng, những hàng cây cứ trải dài, chẳng biết đến đoạn nào là hết cây nhỉ, cây cứ lùi dần, nhưng thực tế ra, nó chẳng được như vậy, chỉ là do người ta nghĩ vậy thôi, là vì người ta cố bước qua chúng, nhưng chỉ cần ngoái đầu nhìn lại, một lần thôi, sẽ thấy cây nguyên vẹn một nơi.

Những kí ức buồn mà em đã cất bấy lâu nay, không ngờ, đến ngày mở tủ, vẫn không hề vướng bụi. Chỉ là người ta cứ cố mong nó cũ kĩ đi, nhưng sao mãi mãi lại không thể được.

Kiến Minh, đến bao giờ, em mới có thể quên anh ? Rốt cuộc thì phải đến bao giờ, những kí ức mới chịu ngủ yên, mới thôi không nhức nhối thế này ?

- Kiết Tường, anh......cảm giác thế nào khi nhìn thấy Hiểu My hạnh phúc bên Minh Kỳ ? - Tú Linh nói rất khẽ, mắt vẫn nhìn xa xôi nơi bầu trời xanh thẳm

Kiết Tường nghe cô hỏi, khẽ nghiêng đầu nhìn cô. Cô gái này, bị làm sao thế chứ ? lại có lúc cô để anh nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi thế này cơ à. Cảm giác ư ? Ghen tị ? Vui mừng ? Thất vọng ? Hụt hẫng ? Bình yên ?

- Cô làm sao thế ?

- Không được trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi !

- Tôi.....cảm thấy rất thoải mái, bởi vì, như cô đã nói đấy thôi, mọi chuyện còn phải nhờ vào chữ duyên.

Tú Linh nghe Kiết Tường trả lời, bất giác quay qua nhìn anh, mỉm cười an lành. Ừ, phải rồi, một chữ duyên. Đôi mắt lại lơ đãng qua tấm kính trong suốt, Tú Linh nói rất nhỏ, chỉ đủ để mình cô nghe " Ừ, duyên đã hết, tạm biệt "

Dù không biết có vẫy tay được không thì vẫn cứ muốn nói một lời tạm biệt.........

Những yêu thương xa xôi........

Những đau khổ dày vò........

Tạm biệt........

Chiếc xe sang trọng cuối cùng cũng có thể dừng bánh trước một căn nhà có hàng rào trắng với những nụ hoa bé xinh giống hệt........cô chủ của chúng !

- Lí Kiết Tường, dù sao thì, thật sự....cảm ơn anh ! Xin lỗi, từ giờ, tôi sẽ không làm phiền anh như thế này nữa đâu.....

- Chỉ cảm ơn suông thế này thôi sao ?

- Hả ?

Kiết Tường chỉ biết phì cười trước vẻ mặt ngây ngốc của Tú Linh.

- Ý tôi là, tôi là người làm ăn, không thể chỉ nhận lời cảm ơn suông như thế được. Tôi, ít ra cũng phải nhận được hiện vật mới đúng chứ, không phải sao ?

- Hiện vật sao ?

- Đúng, hiện vật ! - Kiết Tường vẫn không có ý định buông tha cho Tú Linh. Có phải lúc nào cô ấy cũng dễ bảo như thế này đâu ^^

- Anh muốn gì ?

- Ưm - Kiết Tường giả vờ chau mày nghĩ ngợi, mặc dù trong đầu đã sớm toan tính ra mọi thứ - một bữa ăn thì thế nào, tôi đã nhượng bộ em lắm rồi đấy !

Hừ, không phải là vừa mới ăn sao ? Thiếu gia như anh ta sao lại có lúc thiếu cơm được chứ ? chắc chắn là chỉ muốn cô mất tiền. Thật là nham hiểm, thật là đau lòng !

Vì anh ta, cô đã tiêu không biết bao nhiêu tiền lương cho mấy món ăn hạng sang, không thể nào lại muốn vắt sạch ngân quỹ của cô như vậy chứ ?

Tú Linh đứng một chỗ, lòng đau xót nhẩm tính số tiền sắp phải không cánh mà bay ra khỏi ví của mình. Con số không nhỏ một chút nào, thật sự là không nhỏ một chút nào đâu .........

Những tiếng nấc nghẹn ngào cứ thế nghẹn đắng nơi cổ họng. Tú Linh à, làm ơn liếc mắt vào trong xe một chút đi, có một người, không hiểu vì lí do gì mà cứ tủm tỉm cười kia kìa. Có thể lắm chứ, nụ cười của anh sẽ không thể nào kiềm chế được đâu !

- Thế nào ? - Kiết Tường nén những thú vị của mình vào trong, nghiêm túc nhìn cô

- Tôi.....được rồi, khi nào anh rảnh, chúng ta đi ăn trưa.

- Không cần phiền phức thế đâu ! Ngày mai, người làm của tôi xin nghỉ, em có thể đến nhà tôi, nấu bữa sáng cho tôi ! Vậy là được rồi.

( O____o)

Không phải chứ ? Lí Kiết Tường à, anh đang gián tiếp muốn xem tôi là người làm của anh à ?????

- Tôi......tại sao phải làm thế ? Mới sáng ra đã phải nấu đồ ăn sáng cho anh sao ? À, tôi biết một nhà hàng có điểm tâm rất ngon, hay là anh đến đó thử đi, tôi đảm bảo anh sẽ rất thích......bla bla......

Bài thuyết trình của Tú Linh trôi chảy, mạch lạc, rất có sức thuyết phục đối với người đọc , người nghe. Giọng đọc truyền cảm, tạo nên thiện cảm khiến người ta chỉ biết chống cằm nghe chăm chú. Đương nhiên, Kiết Tường cũng chỉ là người trần mắt thịt, anh hùng không thể qua nổi ãi mỹ nhân, bản thân anh cũng đang rất hào hứng nghe cô nói.

Chương trình quảng cáo kết thúc thành công bằng một nụ cười thay cho dấu chấm câu.

Tin rằng, cô đã làm rất tốt.

- Tôi biết rồi, thế thì sao ?

===____===

Câu hỏi vô duyên ấy mà cũng có thể nói ra ư ? Không nhầm chứ ?

Tú Linh chỉ biết quay đầu che đi khuôn mặt đang bắt đầu đỏ lên vì ngượng của mình. Cô nói nhiều như vậy, dùng hết lời hoa mĩ như vậy, vậy mà ai đó lại chỉ biết ngây mặt ra nhìn cô rồi hỏi một câu vô tội như thế sao ?

Lí công tử à, tôi là đang muốn anh đến đó ăn sáng để không phải nấu bữa sáng trả nợ đấy ! ^^

- Thế nhé, tôi muốn ăn mấy món lần trước ở nhà em đấy ! Tôi sẽ thức dậy lúc 7h sáng, và khi thức dậy, tôi muốn ăn sáng sớm một chút, ngày mai sẽ là một ngày bận rộn, tài xế Trương, đi thôi !

À, được rồi, 7 h sáng à , nhớ rồi, 7h sáng ! A, khoan đã, Lí Kiết Tường, anh đứng lại đó cho tôi. Anh là đang ra lệnh cho tôi đấy à ? này, Lí Kiết Tường, anh đứng lại đó cho tôi. Tôi có nói là sẽ đồng ý sao, không bao giờ, không muốn, không nấu, không nấu đâu !!!!!!!!!! Lâm Tú Linh tôi, nhất định là đã hết nợ, không nấu, không nợ nần gì hết, không nấu , không nấu !!!!!!!!!!!!!!

Xe chạy không quá nhanh, Lí Kiết Tường vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ trẻ con đáng yêu của Tú Linh. Anh bật cười. Nụ cười còn kéo dài đến khi gửi xong một tin nhắn, và cả đến lúc về nhà ^^

Lalalala

Có tin nhắn

" Lâm Tú Linh, tốt nhất, em nên biết phối hợp một chút. Em nghĩ xem, trước khi đi công tác, bây giờ, tôi có nên đến thăm bố mẹ vợ tương lai một chuyến không nhỉ ? ^^ "

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Lí Kiết Tường, anh đáng ghét !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! AAAAAAAAAAAAAAAAA

Người đáng ghét thì cứ đáng ghét, người đáng thương thì cứ đáng thương, ông trời thật là bất công !

Chưa bao giờ Tú Linh chán việc nấu ăn như thế này ! Tên Kiết Tường đó, thật biết cách làm khó người khác !

Xem như không còn nợ nần, một bữa ăn thôi mà, cứ vậy đi .

Tú Linh dọn sẵn thức ăn lên bàn, toàn những món đơn giản nhưng trông rất ngon. Nếu không vì một vài lí do thì có lẽ bây giờ cô đã trở thành đầu bếp rồi đấy ^^

Lúc Kiết Tường thức dậy thì mặt trời đã bắt đầu lên cao, nắng rực rỡ, tấm màn mỏng bay bay vì một vài đợt gió nhẹ.

Đêm qua, lúc từ sân bay về đến nhà thì đã rất khuya. Thế mà, không hiểu sao, hôm nay lại có thể dậy sớm như thế này. Tú Linh đó, không biết có làm theo những gì anh nói hay không ? Dám phản kháng lại lời nói của anh thì con tiểu yêu ấy nhất định là sẽ chết chắc.

Chưa bước xuống hết cầu thang, Kiết Tường đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

- Tú Linh !

Đáp lại những tiếng gọi của anh chỉ có sự im lặng. Đã đi rồi sao ? Chán thật, anh đáng lẽ phải dậy sớm hơn một chút nữa mới được.

Nhìn những đĩa thức ăn dọn sẵn trên bàn, Kiết Tường bất giác mỉm cười. Cảm giác có người nấu ăn cho mình, thật sự rất ấm áp.

Những món này, rất ngon, ngon hơn nhiều so với ở những nhà hàng sang trọng.

Reng....

Là ai mới sáng sớm đã gọi cửa chứ. Không phải là Tú Linh chứ ? Quên gì à ? Kiết Tường vội vàng chạy nhanh về phía cửa, không hiểu sao, anh lại rất hi vọng đó là Tú Linh.

- Ơ, mẹ ? sao mẹ....à, ý con là, lâu rồi không gặp mẹ, con nhớ mẹ lắm !

Thằng con lẻo mép này, đích thực là do bà sinh ra, bà Lí chỉ còn biết thở dài.

Lẻo mép cho lắm vào, giờ này bà vẫn chưa có con dâu .......

Mùi thức ăn tỏa ra, rất thơm, không phải nói hôm nay người làm nghỉ việc sao ?

- Kiết Tường à, thức ăn này ở đâu ra vậy ?

- Ơ.....con.....

- Là cô gái nào à ? - Bà Lí lập tức hớn hở ra mặt

Thái độ này......chỉ cần anh khai ra một cái tên thôi, có lẽ, không lâu sau, anh sẽ phải đám cưới mất !

Bởi vì, trước giờ, căn nhà này, hoàn toàn chưa bao giờ có cô gái nào được đặt chân vào. Hôm nay, lại không những là vào, mà lại còn nấu thức ăn cho anh, mẹ anh sẽ tin là anh trong sạch hay sao ?

Không thể để chuyện này xảy ra ? Anh...còn chưa muốn kết hôn, mà không, nói đúng hơn, anh vẫn chưa tìm đươc người anh yêu, như đã yêu Hiểu My .....

- Đương nhiên là con trai mẹ nấu rồi !

Con trai mẹ nấu ? Lừa ai đây hả con trai ?

- Vậy ư? - Bà Lí nếm thử một món, trong lòng thầm đánh giá cô gái nấu ra món ăn chắc chắn là cô con dâu mà bà đang tìm kiếm - vậy con nấu cho mẹ ăn đi, con trai có năng khiếu này, tại sao mẹ chưa bao giờ biết chứ ?

Quả nhiên, Lí phu nhân không dễ đánh lừa. Kiết Tường ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng thì như ngậm phải viên thuốc đắng. Bảo anh nấu ăn ư ? Đánh cho anh một cái cho rồi !

- Mẹ à, không phải con đã nấu rồi sao ? mẹ ăn đi? bây giờ, con phải đi làm, mẹ cứ ở chơi đi nhé, con phải đi đây, hôm nay có cuộc họp rất quan trọng .

- Này, Kiết Tường, Kiết Tường........

Tiếng gọi với theo dù có lọt vào tai người nghe thì ai đó cũng đóng chặt cửa phòng lại rồi ! ^^

Buổi tối, không muốn về nhà sớm vì vẫn chưa tìm ra được giải pháp khả thi, Kiết Tường hẹn Minh Kỳ tại một quán rượu quen.

- Này, thất tình à ? - Lúc Minh Kỳ đến thì Kiết Tường đã ngồi ở đó, bên cạnh còn để sẵn một chai rượu

Nghe cái giọng điệu trêu chọc của Minh Kỳ anh cũng chẳng thèm bận tâm. Nếu không như vậy, anh sợ mình sẽ nhận nhầm người quen mất. Không khiêu khích anh, chắc chắn không phải là Minh Kỳ.

- Uống gì đây ?

- Nước lọc !

- Hả ? nước lọc á ? này, rượu này không hợp à ?

- Không, chỉ là, tôi bây giờ, tạm thời, không uống rượu được.

- Tại sao ?

Đáp lại câu hỏi đó, Minh Kỳ chỉ cười cười không nói gì.

- Biết rồi, sợ Hiểu My không cho hôn chứ gì ? - Kiết Tường thích thú đưa li rượu lên miệng.

Lại cười.

Nụ cười này có nghĩa là " Anh đã nói đúng rồi " ^^

Này, tôi gọi anh ra đây để thể hiện mình hạnh phúc thế nào à ?

Kinh nghiệm lập tức được rút ra: " dù có gặp rắc rối gì, khó khăn đến đâu trong chuyện tình cảm cũng không nên gọi người đã có gia đình ra chia sẻ. Cứ nhìn người trước mặt xem, bỏ mặt anh đang gặp vấn đề, lại cứ ngồi tủm tỉm cười khi nghĩ đến vợ hiền. Haizz, ôi cái cuộc đời này, bất công thế là cùng "

Lại chỉ biết uống rượu.

- Sao thế ? hôm nay có chuyện gì thế ?

Rốt cuộc thì cũng chịu nhìn thấy tôi rồi à ? ( ==_== )

- Nào, nói đi, tôi đến đây là để giúp đỡ anh mà ^^

Kẻ nói người nghe, câu chuyện bắt đầu. Minh Kỳ chốc chốc lại đưa cốc nước lên miệng, nghĩ ngợi suy tư rồi đôi mắt lại lóe lên tia nguy hiểm.

Nguy hiểm đủ để Kiết Tường không nhận ra là anh đang mưu tính gì trong đầu.

- Chuyện đó thì có gì khó chứ ? Ai là nguyên nhân thì người đó phải giải quyết thôi, anh cần gì phải ngồi đây lo lắng trong khi người ta đang thảnh thơi ngơi nghỉ.

- Ý anh là.........

- Đương nhiên, Lí Kiết Tường, trước giờ, tôi mới biết anh cũng có lúc như thế này. Mẹ anh muốn anh kết hôn với người đã nấu mấy món đó đúng không, thì cứ thế mà làm thôi ! - Minh Kỳ nhún vai giễu cợt

( O_____o) đây là ý tưởng á ?

Kiết Tường chán nản nhìn Minh Kỳ thở dài rồi lại tiếp tục uống thêm một chút rượu nữa. Điệu nhạc vẫn sôi động bên tai, nhưng lòng thì không thể nào vui như thế được.

- Anh không thích Tú Linh thật chứ ?- Minh Kỳ lơ đãng nhìn vào cốc nước trên bàn, nhưng khuôn mặt thì không có chút gì là đang đùa giỡn

Thích Tú Linh ????

Chưa bao giờ anh có khái niệm này trong đầu.....

Nhưng cảm giác với Tú Linh, chắc chắn không phải là ghét......

Không ghét, nhưng chắc gì đã là yêu......

A, không nghĩ nữa, anh còn nhiều chuyện phải làm, nhiều chuyện phải suy nghĩ nữa.

Kiết Tường không thể vào trọng tâm câu hỏi, Minh Kỳ chỉ biết cười khổ, lắc đầu. Haizz, xem ra, mọi chuyện không dễ như anh đã nghĩ. Trái đất chắc chắn là đang tồn tại một tên ngốc như anh đã từng.

- Anh có thể nhờ Tú Linh hướng dẫn cho cách nấu một vài món đơn giản, vậy là được đúng không ?

- Nhờ Tú Linh ? Tại sao lại nhất định phải nhờ Tú Linh ?

- Haizz, tên này, anh nghĩ xem, Lí phu nhân lại để anh qua mặt dễ dàng thế ư ? Nhờ người khác đi, hương vị khác, để xem, Lí phu nhân sẽ tin anh đấy.

- Đúng ! - Kiết Tường vui mừng vỗ tay - Minh Kỳ, anh không hổ là đối thủ của tôi, cả chuyện này cũng nghĩ ra được, anh đúng là không tầm thường, có lẽ tôi nên thừa nhận anh nham hiểm hơn tôi nhiều. Cảm ơn, bạn tốt !

Này, anh đang khen hay là đang chửi xéo tôi thế hả ??????

Về đến nhà, phải khó khăn lắm, Kiết Tường mới tẩu thoát an toàn khỏi những câu hỏi của Lí phu nhân. Lúc cánh cửa phòng đóng lại là lúc điện thoại Tú Linh đổ chuông.

Là Lí Kiết Tường sao ? - Tú Linh cầm điện thoại trên tay, chần chừ không biết có nên bắt máy không - Anh ta lại có chuyện gì thế không biết, không phải là thức ăn lúc sáng ngon quá nên bây giờ gọi điện cảm ơn đấy chứ ? ( hì, cái này có thể xếp vào mục tưởng tượng được rồi ^^ )

Nhưng dù là vì lí do gì thì cũng không nên nhấc máy.

Một cái chạm tay nhẹ nhàng, điện thoại im lặng, không gian lại trở về với sự bình yên vốn có của nó.

1s....

2s....

3s....

Reng........

Xin lỗi anh nhé Lí Kiết Tường, tôi đang bận - Tú Linh tự an ủi mình, cho mình lí do và nhấn nút tắt máy, hì, đơn giản vậy thôi.

Bên kia màn hình, một khuôn mặt cứ hết đen xám xịt lại đỏ lên vì giận. Dám không nghe máy, có phải muốn chết rồi không ?

Hai tâm hồn không cùng đồng điệu cảm xúc, cuối cùng, chịu thiệt vẫn là hai chiếc điện thoại đáng thương. Một kẻ gọi, một người tắt máy, cứ như vậy kéo dài, cả hai cứ không ngừng tỏ thái độ phản kháng.

Lí Kiết Tường, nói cho anh biết, tôi đang chờ một cuộc điện thoại quan trọng, nếu không, nãy giờ anh có cơ hội làm mấy trò vô bổ thế này sao ?

Điện thoại reo liên hồi, không thể tập trung vào công việc, cuối cùng, Tú Linh vẫn phải cắn răng nén giận mà nghe máy

- Này, anh có chuyện gì thế hả ? - nghe cái giọng gắt gỏng bên kia đầu dây, Kiết Tường thích thú bật cười rất khẽ nhưng nhớ tới chuyện nãy giờ, có người cố tình chống đối anh, tâm tình lại lập tức không vui

- Cuối cùng cũng chịu nghe máy, Lâm Tú Linh, em được lắm, dám tắt máy của tôi !

- Anh không có gì để nói chứ gì, tôi tắt máy đây !

- NÀY !

- Sao chứ ?

- Tôi đang gặp rắc rối, ............vậy đấy !

- HẢ ???? tôi, tại sao phải làm theo ý anh chứ ? Anh tự đi mà giải quyết, tôi rất bận, không rảnh đâu - Tú Linh thiếu chút nữa là ngã ngửa xuống giường, lại chuyện gì xảy ra vậy chứ

- Tôi tự đi mà giải quyết sao ? Ừm, vậy được rồi, em mau chuẩn bị đi, ,có lẽ tuần tới, à không, có lẽ ngày mai, đích thân Lí phu nhân của công ti Tường Thiên chúng tôi sẽ mời em dùng cơm trưa đấy. Thật tình ra, xét cho cùng, chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi, chỉ là......

- Được rồi, được rồi, tôi giúp anh là được chứ gì ? chỉ cần giúp anh nấu vài món ăn thôi là được chứ gì ?

- Đúng vậy ! - Khóe môi của Kiết Tường bắt đầu cong lên, cá đã mắc câu !

- AAAAAAAA, Lí Kiết Tường, anh đúng là khắc tinh của tôi !

Cụp

Điện thoại đã ngắt kết nối, Kiết Tường vẫn không khỏi ngơ ngẩn nhìn vào màn hình. Gì chứ ? Khắc tinh ư ? haha, thật là....trước giờ chưa có cô gái nào lại mở miệng nói với anh câu này đấy. Tú Linh à, em mới là khắc tinh của tôi đấy !

Đêm đã khuya lắm rồi, ngủ thôi nào. Ngày mai, anh sẽ phải làm một chuyện mà từ trước tới giờ, anh chưa bao giờ làm. Nấu ăn ư ? nghe cũng không khó lắm nhỉ ? Nhất là khi, bên cạnh còn có người hướng dẫn cho mình, và đó lại là một con tiểu yêu, là khắc tinh của mình ! Ngày mai, sẽ vui lắm đây !

Bạn đang đọc Ngọt Ngào Nghe Em Nói Em Hận Anh của Thaongan112004
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.