Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từng xem là nhớ

Phiên bản Dịch · 1449 chữ

"Thuần hóa rồi!"

Nhìn con sói kia cho dù bị trẻ con đùa giỡn nhưng biểu hiện chút dáng vẻ công kích nào, trái lại còn phơi bụng ra, phát ra tiếng khò khè thoải mái, Phong Thanh An không nhịn được chậc lưỡi.

Không quen nuôi sói mắt trắng, đây là lời chửi người hạ tiện với tần suất xuất hiện cực cao, nhưng thực tế, nếu có thể nuôi một con sói thật, cho ăn đoạn thời gian đầu cũng có thể thuần hóa được.

Thuần hóa một con sói còn dễ hơn thuần hóa một con người nhiều. Con sói trước mắt đây chỉ trải qua cuộc sống an nhàn nửa năm mà đã mất sạch dã tính, không khác gì chó nhà.

Phong Thanh An cảm thấy, nếu bỏ sợi dây xích trên đầu con sói này, chỉ sợ con sói này không chạy trốn mà còn không làm bị thương bất cứ ai, thậm chí biểu hiện còn ngoan ngoãn hơn chó nhà.

Vì đây là một con sói, có câu nói chó nhớ đường, mà một con sói già biết tình trạng cơ thể mình bắt đầu xuống dốc ở mọi mặt, nên lựa chọn như thế nào mới an hưởng tuổi già được.

"An ca, huynh xem!"

Vuốt lông đã rồi Hai Mập đứng lên, dẫn Phong Thanh An tới chuồng chó ở hậu viện. Lúc Phong Thanh An cúi người xuống thì thấy một con chó mẹ bụng phòng lên nằm trên đám cỏ khô trong chuồng chó, còn có một đám lông nằm dưới bụng chó mẹ, thoải mái híp mắt bú sữa mẹ.

"..."

Có sao nói vậy, Phong Thanh An không phân rõ sự khác biệt giữa mấy con chó con, chứ đừng nói chi tới chọn đẹp xấu trong đó, nhưng giữa các cá thể đương nhiên tồn tại sự khác biệt, chẳng qua là cậu nhìn không ra thôi.

"Hệ thống, giám định!"

Sáng sớm Phong Thanh An đã chạy tới đây, ngoại trừ muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ hệ thống thông báo, lấy được cách tu hành, quan trọng là kiểm tra lại, cậu cúi người mò mấy con chó con kia, đồng thời mặc niệm trong lòng.

[Quyền hạn chưa đủ, xin vật chủ nhanh chóng trở thành Ngự Thú Sư]

Vẫn là câu trả lời giống như tối qua, tối qua đã trải nghiệm, Phong Thanh An không có buồn bã thất vọng gì, cậu đã chuẩn bị tâm lý.

"An ca, cảm giác thế nào? Huynh có nhắm được con nào hay không."

Phong Thanh An sờ lần lượt từng con chó con, Hai Mập rất mong chờ dò hỏi.

"Huynh..."

Phong Thanh An định nói không có, nhưng lúc này tay cậu sờ đến con chó con cuối cùng, mà không biết con chó này có phải vì bú sữa no hay không, cái miệng nhỏ nhắn thả đầu vú ra, lưỡi màu hồng thè ra, liếm liếm cái bàn tay sờ đầu nó, cảm giác ướt át truyền tới lòng bàn tay ngay tức khắc.

"Là con này nè!"

Thấy con chó con kia vẫn còn liếm lòng bàn tay cậu, Phong Thanh An xách cổ nó, bắt nó từ trong ổ chó ra.

"Gâu~"

Thấy chó con bị người lạ bắt đi, chó mẹ đang cho chó con bú sữa phát ra tiếng gầm nhẹ, có điều lúc Hai Mập đi tới, sau đó vỗ đầu nó một cái, con chó mẹ này không kêu nữa.

"An ca, con chó con này giống như rất thân thiết với huynh á!"

"Quả thật khiến người ta vui!"

Phong Thanh An nhìn cục lông trong tay mình, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.

Cậu không cố chấp chọn con khỏe mạnh nhất trong ổ chó ra, vì khỏe thế nào đi nữa cũng chỉ là một con chó từ một sói từ trong núi kết hợp với chó săn trong làng sinh ra mà thôi.

Nếu không có nững yếu tố khác ảnh hưởng, cho ăn khá hơn nữa, cũng chỉ có thể hộ viện trông nhà hoặc lúc vào núi săn mới có nhiều thu hoạch, không có chỗ dùng gì lớn.

Mấu chốt chính là ở chỗ hệ thống, không biết trong đó có cách có thể khiến thú cưng thay da đổi thịt hay không. Ví dụ như có thể làm cho những con vật bình thường này biến thành yêu quái trong thoại bản cố sự.

Nếu như phương pháp thế này, vậy không cần cố chấp với con khỏe nhất ổ chó, chọn một con hợp mắt, trời sinh gần gũi với cậu tốt hơn.

"Đợi cha đệ về, kêu cha đệ xem giúp huynh!"

"Được!"

Cái này thì sao cũng được, Phong Thanh An chỉ quan tâm nhiệm vụ hệ thống. Cậu khát vọng đạt được cách tu hành, dù hơi có vấn đề nhưng có thể xem như cậu chộp được con chó con này vào tay, chủ nhân cũng công nhận là cậu nuôi, cũng không có cái nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành nào truyền tới.

"Đúng rồi, An ca, chó con này mới đẻ, chưa dứt sữa được, phải để ở nhà đệ, để chó mẹ nuôi một thời gian huynh mới đưa đi được. Nếu huynh cứ ôm đi như thế, sợ là..."

Còn chưa nói hết, đương nhiên Phong Thanh An biết, chó mèo dứt sữa, người rất khó nuôi.

"Đợi bao lâu nữa?"

"Ít nhất cũng phải một hai tháng!"

Hai Mập hơi ngượng gãi đầu.

"Với lại dạo này, An ca, sau này ngày nào huynh cũng đến nhà đệ đi, mấy con chó con này còn chưa mở mắt, lúc mở mắt, tốt nhất nên ở đây để con chó con này mở mắt, thứ nhìn thấy đầu tiên là huynh."

"Được!"

Mặc dù Phong Thanh An cảm thấy phiền phức nhưng đây là cần thiết, chuyện này không vội trong chốc lát được.

Hơn nữa hòa hoãn có một hai tháng, cũng có thể để cậu ở nhà chuẩn bị một chút. Suy nghĩ của cha mẹ cậu không xoay chuyển trong một chốc, không chắc đồng ý cho cậu nuôi chó.

Hình như hơi khó khăn khi cậu muốn thuyết phục cha mẹ, chỉ trông cậy vào đại ca cậu thôi. Tin đại ca cậu đậu Trạng nguyên đã truyền về rồi, dù vì vài chuyện ở Kinh Thành sẽ nán lại vài ngày, nội trong hai tháng chắc cũng phải về quê.

Đợi khi đại ca về, mượn miệng đại ca cậu nói rõ chuyện này với cha mẹ, vậy chuyện cậu nuôi chó xem như quyết định.

Tự cậu đi nói, làm không tốt cha mẹ cậu sẽ từ chối ngay, mà cậu cũng không có bao nhiêu đường sống nếu chống lại. Cha mẹ nói gì thì là cái đó, mặc kệ cậu thông minh tới cỡ nào, có giống người lớn hay không.

Còn chuyện đại ca cậu có đồng ý cho cậu nuôi chó hay không, Phong Thanh An không hề lo. Từ nhỏ đến lớn, cưng chiều cậu nhất không phải là cha mẹ mà là người đại ca này.

Dù là Ân thị cưng chiều con cái nhất, có lúc vì cậu về trễ nên cầm chổi đánh cậu—— Cho dù là thông minh cũng vô ích, cậu có thể tránh phần lớn lý do mấy đứa trẻ bình thường bị đánh, nhưng có vài cái không tránh được.

Nhưng đại ca cậu luôn thỏa mãn mọi yêu cầu trong phạm vi cho phép, dù có lúc yêu cầu của cậu gần như vô lý.

Thuở nhỏ cậu không thích thánh nhân kinh điển, thích đọc thần tiên chí dị, nhưng con nhà nghèo nào có loại sách này, nếu có được một quyển sách là chuyện vô cùng xa xỉ.

Nhưng lúc đại ca cậu tới nhà người ta mượn sách, nếu thấy thoại bản chí dị thì sẽ đọc một lần. Về nhà thì viết lại, sau đó để cậu đọc.

Ừ, bản thân đại ca cậu Phong Thanh Bình bắt đầu biết đọc biết viết thì đã có khả năng từng xem là nhớ. Học sinh nghèo khổ tầm thường mượn sách chép sách, mà đại ca cậu là mượn sách đọc sách rồi sau đó viết lại.

Lần đầu tiên Phong Thanh An thấy chỗ yêu nghiệt của đại ca cậu thì kinh động lòng người. Bây giờ tham gia khoa cử, nếu không lấy được công danh thì vô lý quá. Nhưng cho dù là Phong Thanh An sống chung sớm chiều cũng đánh giá thấp đại ca nhà mình.

Bạn đang đọc Ngự Thú Sư Duy Nhất Tu Tiên Giới của Thụy Huyết Phong Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi takenoko
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.