Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trạng nguyên về quê

Phiên bản Dịch · 1430 chữ

"Chú Thạch!"

Thấy người trung niên khí chất dũng mãnh đi vào sân sau, Phong Thanh An đang giỡn với chó con đứng dậy, chủ động kêu. Hai Mập bên cạnh cậu cũng vội vàng đứng lên, rất là khôn khéo.

"Cha, cha về rồi!"

"Chàng Thanh An, có vừa ý ổ chó con này không?"

Cũng là thợ săn số một số hai ở Thập Lý Phong Gia Cương này, không thèm nhìn con trai một cái, trên gương mặt hơi lạnh lùng nặn ra một nụ cười gượng làm bản thân nhìn gần gũi hơn chút.

"Là con này."

Phong Thanh An tỏ ý cục lông trong tay.

"Con chó này rất gần gũi với con."

"Chàng Thanh An tốt số, chọn một cái là chọn trúng con tốt nhất trong ổ ra rồi."

Phong Thạch nhìn lướt qua con chó con trong tay Phong Thanh An, lại nhìn mấy cục lông đang nằm trong ổ chó bú sữa mẹ, cười nói.

"Đúng vậy, số con may lắm!"

Trên mặt Phong Thanh An cũng lộ ra nụ cười, không biết phải tốt nhất hay không, nghe nhiều lời tâng bốc, có điều lời này vẫn khiến cho người ta thoải mái.

"Chú Thạch, vậy con muốn con chó con này, chú xem thử cần bao nhiêu tiền?"

"Sao lại nói thế? Con chơi với Hai Mập nhà chú từ nhỏ tới lớn, nói chuyện tiền nong gì chứ. Con thích con chó con này thì đến lúc nó dứt sữa con cứ lấy về đi."

Phong Thạch vung tay lên, rất khí phách nói.

"Chuyện này..."

Phong Thanh An hơi do dự, cậu cũng biết vài phần, chó con này lai giống từ chó sói núi, cũng là một tài nguyên lớn của nhà Hai Mập.

"Chàng Thanh An, nếu con trả tiền thật thì trả chó con đây, chú không cho nữa!"

"Vậy con đành mặt dày nhận lấy!"

Đương nhiên Phong Thanh An ngầm hiểu, người ta không thiếu tiền con chó con này mà thiếu một phần tình nghĩa.

Nợ tình nghĩa khó trả, có điều cậu lấy được cách tu hành vì con chó con ngày thật. Mai sau cậu có năng lực, đương nhiên cũng muốn giúp, dù sao cũng chơi với nhau lâu như thế rồi.

"Vậy là được rồi, mấy đứa chơi ở đây đi, ăn cơm trưa ở nhà chú một buổi, của ngon vật lạ có hết."

Trên mặt Phong Thạch nở một nụ cười thỏa mãn, cười ha hả rời khỏi hậu viện, cũng không cho Phong Thanh An cơ hội từ chối.

"Đợi mình cơm nước xong về nhà chắc lại bị đánh nữa!"

Phong Thanh An so sánh giữa của ngon vật lạ và bị đánh, sau đó quyết đoán đưa ra quyết định.

"Có điều cũng đáng!"

Có thịt ăn sao phải từ chối, có điều chỉ bị đánh một trận mà thôi, gánh được.

"Đi đâu đó? Sao giờ mới về?"

Phong Thanh An chống cái bụng căng, lúc về nhà, trong dự đoán, thấy được Ân thị nổi cơn tam bành, còn cầm cây chổi.

"Con tới nhà Hai Mập mà, cha nó kêu con ở lại ăn cơm!"

Phong Thanh An ợ một cái toàn mùi thịt, ý nghĩ còn dư âm mỹ vị heo rừng gà rừng.

"Nhà thiếu chén cơm của con hay gì mà giữa trưa tới nhà người ta ăn cơm?"

Nghe được tiếng của Phong Thanh An, sắc mặt Ân thị nhất thời trầm xuống.

"Nhà Hai Mập có thịt heo rừng, cha nó còn nướng cho con một con thỏ nữa!"

Phong Thanh An nhìn cây chổi trong tay mẹ cậu, thấy mùi nguy hiểm, thấy mình đi chơi chiều về còn khá được, mặc dù không thoát khỏi bị đánh nhưng sức lực của buổi trưa và buổi tối khác nhau.

"Con, cái thằng ăn hàng tham ăn này!"

Thấy Phong Thanh An chạy, Ân thị chạy bước ngắn thành bước dài đuổi theo, Phong Thanh An ăn uống no nê sao mà chạy nổi, không lâu lắm, tiếng trẻ con kêu thảm thiết vang lên trong viện.

Năm tháng thoi đưa, mùa vụ lả lướt, lúc lặng lẽ, thời gian tuần tháng đã trôi qua, ngày này, cõng túi sách, Phong Thanh An từ trường làng về đi ra khỏi nhà Hai Mập, bên chân còn có một cục lông lăn theo.

"Bé Đen à, mày nói xem chừng nào mới dứt sữa được?"

Phong Thanh An ngồi xổm xuống, xách con chó con vô cùng gần gũi với cậu này, cậu chưa hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, nhưng thời gian dài như thế, tâm trạng của cậu cũng bình thường lại, không có nóng nảy như lúc trước.

"Áu áu!"

Nghe được Phong Thanh An hỏi thăm, chó con được đặt tên là Bé Đen yếu ớt kêu lên.

"Về bú mẹ đi, đừng theo nữa, chừng nào dứt sữa thì đi theo tao tiếp!"

Phong Thanh An đưa con chó nhỏ này vào chuồng chó, sau khi dây dưa một lúc lâu, lúc này mới cẩn thận từng bước về nhà.

Đợi cậu đi vào cửa nhà, đúng lúc phát hiện có một chiếc xe ngựa được ngựa khỏe kéo đậu chắc chắn trước cửa nhà mình, phu xe quay đầu kêu về hướng xe ngựa, nhảy xuống, vén màn xe ngựa lên, một bóng người quen thuộc chiếu vào mắt Phong Thanh An.

Một chàng thiếu niên choai choai oai hùng anh tuấn, gương mặt chưa mọc lông như cũ nhưng không thấy nửa sự điềm đạm, có loại phong thái bình tĩnh chín chắn.

"Đại ca!"

Phong Thanh An kinh ngạc kêu ra tiếng, thiếu niên mặc trường sam thuần xanh, nhìn Phong Thanh An, trên mặt cũng lộ ra nụ cười dịu dàng từ tận đáy lòng.

"An đệ!"

Chắc là vì tiếng của Phong Thanh An quá lớn, hoặc là tiếng người đậu xe trước cửa quá lớn để người trong viện nhìn thấy. Bóng dáng Ân thị xuất hiện trước cửa viện, mà lúc bà thấy con trai trưởng nửa năm không gặp, nhất thời khóe mắt ầng ậng nước.

"Thằng Heo!"

"Mẹ, con về rồi!"

Phong Thanh Bình vẫn cười như cũ.

"Vị này là?"

Ân thị nhìn phu xe thân hình cao lớn cường tráng sau lưng con trai trưởng, dù chỉ là một người phụ nữ nông thôn cũng nhạy nhén nhận ra phu xe con trai trưởng đi không phải là người phàm.

"Hồi phu nhân, tôi là tùy tùng của Phong công tử."

"Tùy tùng?"

Thấy phu xe trước mặt này tuy mặc quần áo qua loa, cũng khó che được hình thể cường tráng. Ân thị hơi sững sờ, chốc lát kịp phản ứng, bỗng chốc trở nên nhiệt tình hơn.

"Cậu hộ tống thằng Heo nhà tôi trên đường về nhỉ, nhanh vào viện đi, chưa ăn cơm đúng không, tôi đi nấu cơm cho mọi người."

"Đa tạ hảo ý của phu nhân, tại hạ xin lĩnh tấm lòng, chỉ là chỗ chức trách, cũng không ba hoa gì. Hôm nay tôi đưa công tử về an toàn, thời gian nữa đợi công tử tới Kinh Thành, thông báo một tiếng, tại hạ sẽ tự đánh xe tới."

Phu xe trả lời đâu ra đấy, nhưng từ chối khéo hảo ý của Ân thị, sau đó Ân thị chưa kịp nói gì đã nhảy lên xe ngựa, không quan tâm sắc trời xám xịt, vung roi ngựa rời khỏi cửa chính Phong phủ.

"Uầy, trời tối rồi, dù sốt ruột như thế cũng ở lại một đêm đợi trời sáng rồi hãy đi chứ!"

Ân thị nhìn xe ngựa rời đi, hơi gấp gáp hô.

"Mẹ, người ta tự có sắp xếp, đừng lo nhiều."

"Sao lại nói thế? Người ta đưa con về cả đường, thế nào cũng nên mời đến nhà ăn một bữa cơm rồi đi chứ."

"Vâng, con cũng muốn nhưng người ta không muốn mà!"

Phong Thanh Bình cười khổ đỡ Ân thị cùng đi vào sân. Mà Phong Thanh An như có điều suy nghĩ nhìn theo hướng xe ngựa rời đi.

Ngay chỗ cổng làng người nhà họ Phongkhông thấy được, một người cưỡi ngựa không biết nấp ở đâu đi theo xe ngựa mộc mạc, chặng đường xe ngựa về, ngày càng nhiều kỵ sĩ tụ ở trước sau xe ngựa, gió đêm thổi qua vén áo khoác kỵ sĩ lên, vảy vắng lạnh khúc xạ ánh trăng lạnh lùng.

Bạn đang đọc Ngự Thú Sư Duy Nhất Tu Tiên Giới của Thụy Huyết Phong Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi takenoko
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.