Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới hoàn hảo

Tiểu thuyết gốc · 2996 chữ

Sau cuộc thanh trừng ác quỷ, cánh cổng thiên đường đã mở ra cho loài người . Thế giới thoát khỏi sự đen tối và bắt đầu một thời kì mới cho lịch sử nhân loại - thời kì Đại Quang Minh. Ở nơi đó, con người hoàn toàn trong sạch, không còn đau khổ, thù hận - một nơi hoàn toàn lý tưởng, đẹp đẽ vô cùng. Mọi người sống với nhau một cách chan hòa. Tất cả đều nằm trong một khuôn khổ nhất định nên không còn kẻ xấu hay tội ác. Một thế giới hoàn hảo.

Thế giới này sẽ hoàn hảo trong bao lâu?

Vận mệnh của thế giới sẽ thay đổi sau cuộc gặp gỡ định mệnh ấy.

Ánh sáng đỏ chói lóa đầy hận thù, đau thương phát ra từ lòng ngực của cô gái. Ấy là một thứ ánh sáng chất chứa bao ghen tị và căm phẫn đầy tội lỗi. Tội lỗi là nguồn sống cho quỷ dữ, là sức mạnh cho chúng tồn tại. Từ trong ánh sáng đầy ma mị ấy, một bóng đen xuất hiện. Cô gái không còn tin vào mắt mình nữa vì thứ ấy hoàn toàn không thể tồn tại trên thế giới này. Một cặp sừng, một đôi cánh đen, một đôi mắt chói lòa lên tia lửa. Bóng tối ập đến chào đón sự xuất hiện của sinh vật đại diện cho cái ác. Đó chẳng phải là...

"Ác quỷ..."

"Trái tim tôi… đã bị vấy bẩn như vậy sao..."

Cô gái ấy, cô gái trong sáng với cái tuổi 17 ấy đã được một gia đình nhận nuôi từ khi mới sinh ra. Gia đinh ấy có tận 3 cậu con trai và mong chờ một cô con gái. Vì vậy nên cô được đặt cho cái tên đầy yêu thương - Huỳnh Thiên Lạc. Cô như món quà của Thượng Đế ban cho gia đình này vậy. Các anh trai của cô đều rất yêu thương cô, bảo vệ cô như một công chúa nhỏ. Đến năm 17 tuổi, cô trở thành một cô gái xinh đẹp. mái tóc dài mềm mại phủ lên đôi vai gầy nhỏ nhắn. Khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, làn môi đầy đặn xinh xắn làm 3 người anh trai của cô không thể không yêu cô em gái này. Dưới sự che chở của 3 người anh trai, trái tim cô vẫn trong sáng như một viên pha lê.

Mỗi ngày, cô đến trường cùng với 3 người anh trai. Gia đình cũng khá giả nên 4 anh em họ được ba - ông Huỳnh Quốc Thiên - đưa đến trường bằng xe hơi. Khá giả là thế nhưng ở thế giới này, nhà nhà người người đều như nhau. Cô được anh trai cả - Huỳnh Thiên Bảo dìu xuống xe như một nàng công chúa. Hai người anh trai còn lại (họ là một cặp song sinh) - Thiên Phong và Thiên Vũ nhìn họ với cặp mắt đầy ghen tị

"Anh hai lại như thế nữa rồi. Làm như Thiên Lạc là của mình anh ấy vậy!!!" - Thiên Phong nói với giọng đầy hờn dỗi.

"Em cũng muốn..." - Thiên Vũ kéo tay áo Thiên Phong, thều thào bằng giọng đều đều.

"Không cần họ nữa. Chúng ta đi thôi Thiên Vũ!" - Thiên Phong kéo tay Thiên Vũ chạy đi.

"Thiên Phong ngốc. Ý em là em muốn nắm tay Thiên Lạc cơ!!!"

"Cái gì !!! " Thiên Phong ngạc nhiên nhìn Thiên Vũ, có chút bối rối.

“Sao em lại có thể tráo trở như vậy hả Thiên Vũ, thằng nhóc này!!! Hôm nay mày chết với anh. Muhahahahaha” - Thiên Phong kẹp cổ cậu em mình thật chặt và không ngừng giọng cười quái gở đó.

“Mấy đứa đi học vui vẻ nhé! Ba đi làm đây.” - ông Thiên chòm người ra cửa sổ vẫy chào đàn con của mình.

Trong khi cả hai đang cãi nhau thì Thiên Bảo nắm tay Thiên Lạc đi vào trường. Mọi người đều nhìn Thiên Lạc một cách đầy ghen tị vì cả 3 người anh trai của cô đều là hotboy của trường. Nhận ra sự soi mói của mọi người, Thiên Lạc ngượng ngùng bảo với anh hai:

"Anh không thể buông tay em ra được sao? Em có còn là trẻ con đâu chứ.” - bằng ngữ điệu khó chịu cùng đôi gò má phụng phịu của mình, cô bày tỏ sự giận dỗi với anh trai mình.

"Anh thích thế, có sao đâu nào. Tay em lạnh lắm nên cần được sưởi ấm." - anh nở một nụ cười ấm áp cùng cô. Đáp lại nụ cười nam thần đó là một cái quay mặt phũ phàng.

“Hứ!”

“Chào buổi sáng, Thiên Bảo!!!” - một cô gái chạy lại, khoác tay Thiên Bảo.

Đó là chị Bảo Ngân, người theo đuổi Thiên Bảo rất lâu rồi nhưng Thiên Bảo vẫn không thèm để mắt đến.

“Chúng ta có thân nhau đến thế không, Bảo Ngân? Sao cậu lại khoác tay tớ thế?”

“Vậy sao Thiên Lạc thì có thể…”

“ Thiên Lạc là em gái yêu của tớ. Mà nhỉ?” - Thiên Bảo nhìn sang Thiên Lạc bằng ánh mắt dịu dàng, ánh mắt mà Bảo Ngân và bao thiếu nữ khác đang thèm muốn, nhưng cô vẫn kiên quyết không cho nam thần quốc dân đến một cái nhìn. Dù bị phũ phàng đến thế, anh vẫn thầm nghĩ:

“Em gái mình dỗi cùng đáng yêu quá nhỉ. Mình sẽ phát điên mất thôi…”

Khi bước vào lớp, cô nhìn thấy bàn học của mình đầy rác và những lời chửi rủa được khắc lên bàn. Đây là lần thứ 3 chuyện này xảy ra rồi. Những lần trước cô đã bỏ qua và không báo với trường, nhưng hôm nay cô quyết tâm bắt bằng được hung thủ. Cô không đắt tội với ai cũng không làm mất lòng ai. Vậy động cơ gì mà họ có thể làm những điều kinh khủng với cô như thế này? 3 người anh trai cùng Bảo Ngân vội vã giúp cô dọn dẹp bàn học.

“Tiết học sắp bắt đầu rồi, phải nhanh lên thôi”- Thiên Phong hối thúc.

“Ai lại làm chuyện kinh khủng này với Thiên Lạc chứ” - Bảo Ngân xuýt xoa.

Đến giờ nghỉ trưa, như thường lệ, cô đi xuống nhà ăn cũng trường. Khi đi ngang qua hành lang, cô thấy anh hai mình đang ở ngoài vườn cây cùng với Bảo Ngân. Có vẻ như cô ấy lại sắp tỏ tình. Nhưng cô ấy có vẻ không được vui cho lắm. Có vẻ là lại bị từ chối rồi. Anh hai đã từ chối rất nhiều người trước đây nhưng cô không hiểu lý do vì sao. Khi cô hỏi anh thì anh lại chuyển sang đề tài khác. Thật khó hiểu!!!

Khi trở lại phòng học, cô gặp Bảo Ngân. Cô đi sau lưng nên Bảo Ngân không thấy cô. Trên tay Bảo Ngân là một cái túi đen và một con dao rọc giấy. Nhưng điều khiến cô cảm thấy ngạc nhiên hơn đó là Bảo Ngân rẽ và phòng học của cô. Vì là giờ nghỉ trưa nên phòng học không có ai cả. Thiên Lạc tò mò nên trộm nhìn qua khung cửa sổ và cô đã thấy những điều cô không nên thấy. Bảo Ngân dồn tất cả sự phẫn nộ, gạch nát bàn học của của cô. Sự căm phẫn dồn hết vào mặt bàn khiến con dao rọc giấy gãy mất cả lưỡi dao. Sau đó, cô đổ hết mọi thứ có trong cái túi đen lên bàn của Thiên Lạc. Nào là rác rưởi rồi còn cả xác chết của động vật đang phân hủy. Nhưng như thế vẫn chưa đủ thỏa mãn, cô ta dùng tay hất văng cả chiếc bàn. Chiếc bàn vừa đổ xuống thì Thiên Lạc bước vào, cô nhìn Bảo Ngân đầy ngỡ ngàng nhưng cũng vô cùng khiếp sợ. Sự giận dữ làm Bảo Ngân nhanh chóng kiệt sức, hơi thở đầy gấp gáp, nhưng cô vẫn dùng sức lực còn lại của mình để bước về phía Thiên Lạc và định cho Thiên Lạc một cái tát. Cô vung tay lên, dồn hết sức để tát một cái thật đau nhưng Thiên Bảo đã kịp thời cản cô lại. Thiên Bảo kéo Bảo Ngân ra ngoài, họ cãi nhau điều gì đó rất to tiếng nhưng Thiên Lạc vẫn chưa hết bàng hoàng nên không nghe rõ. Rồi Bảo Ngân rời đi, Thiên Bảo trở lại trấn an Thiên Lạc. Vẫn nhẹ nhàng, vẫn dịu dàng như thế, anh xoa đầu cô, thỏ thẻ:

“Không sao cả, đã có anh ở đây”

“Em đã làm gì sai sao anh hai?” - đôi mắt cô ngấn lệ

“Đó không phải lỗi của em. Là lỗi của anh” - chợt anh lặng đi giây lát

“Chuyện gì vậy? Cho em biết được không?”

Anh không trả lời, im lặng nhìn cô rồi cười nhẹ, lặng lẽ rời khỏi lớp.

Buổi chiều hôm đó, Thiên Lạc phải ở lại trực lớp. Thỉnh thoảng lại được tự do vận động cơ thể một tí nên cô cũng cảm thấy thoải mái, đặc biệt là sau những chuyện kinh khủng đã xảy ra làm cô phải một phen khiếp vía. Ánh hoàng hôn chiều tà len vào khung cửa sổ cửa tạo nên một sắc đỏ le lói cho căn phòng. Thiên Lạc dường như bị mê hoặc bởi sự huy hoàng sắp tàn lụi ấy. Bỗng nhiên có một bóng người vụt qua. Theo phản xạ tự nhiên, cô quay người lại phía sau. Là Bảo Ngân, trên tay cô ta là một con dao rọc giấy với lưỡi dao đã trượt dài ra. Khuôn mặt đầy căm hờn, cô vung dao lên và gầm gừ:

“CÔ, CHẾT ĐI!!!”

Cô ấy vẫn tiếp tục vung dao chém loạn xạ vào Thiên Lạc. Thiên Lạc vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên chỉ biết bước lùi lại và né những đường dao đầy sát ý đó. Ngừng việc chém loạn xạ, cô ta 2 tay cầm chặt con dao, chém xoẹt 1 đường từ trái sang phải ngang ngực Thiên Lạc nhưng vừa đúng lúc Thiên Lạc quay người lại nên trúng phải cánh tay phải. Thiên Lạc giật mình ngừng lại một chút, ôm lấy tay phải của mình. Nhận cơ hội đó, cô ta chạy đến đâm 1 nhát vào vai trái của Thiên Lạc. Cú đâm đó khiến Thiên Lạc khuỵu xuống, nhưng cô vẫn cố sức đứng dậy và chạy đi.

“DO CÔ, TẤT CẢ LÀ DO CÔ!!! Nếu không có cô thì anh ấy đã là của tôi, CỦA TÔI!!!”

Thiên Lạc bất ngờ vì lời cô ta nói nên đã vấp ngã sấp người lên bục giảng. Dường như cô đã hiểu vì sao anh hai cô lại từ chối bất kì cô gái nào tỏ tình với anh, vì sao anh lại bảo vệ cô một cách thái quá như vậy. Cô vẫn không tin được những gì vừa xảy ra vì cô chưa từng nghi vấn về thái độ kỳ lạ của anh trai mình. Nhưng liệu cô có vượt qua được hoàn cảnh này để xác nhận với anh hai cô một lần nữa? Cô gái kia không hề cho cô cơ hội để chạy thoát. Cô ta đè lên người Thiên Lạc, khống chế hai tay cô, nắm lấy tóc cô và giật ngược lên, để lộ chiếc cổ cùng với những động mạch đập liên hồi. Vai trái của cô đã bị thương nên khó mà xoay trở được. Chỉ cần một vết cắt nhẹ lên động mạch cổ, cô có thể từ giã trần đời trước khi gặp lại và nói chuyện với anh trai cô.

“Những kẻ như cô không nên tồn tại. Chẳng cần cố gắng, chỉ cần xinh đẹp cũng được yêu thương. Còn tôi, dù có cố gắng thế nào anh ấy cũng không để mắt đến tôi. Mà không, cả ánh mắt và cả con tim anh ấy đều thuộc về cô cả rồi. Vậy nên cô càng nên chết đi, CHẾT ĐI!!!”

“Không, làm ơn. Xin hãy dừng tay lại. Chị làm vậy anh ấy cũng không yêu chị đâu” - Thiên Lạc cầu xin Bảo Ngân. Tuy nhiên, Bảo Ngân làm ngơ đi lời cầu xin đó:

“VĨNH BIỆT.” - Bảo Ngân thì thầm vào tai cô.

Lưỡi dao kề vào cổ cô, dù chỉ là một vết cắt nông thì dòng máu đỏ tươi đã chảy dài trên làn da trắng như tuyết của cô. Cô nhắm mắt lại, nghĩ là cuộc đời mình sẽ kết thúc ở đây. Trong lúc cô chấp nhận từ bỏ cuộc đời mình trong sự tiếc nuối, giọng anh trai Thiên Bảo bất chợt vang lên.

“Dừng tay lại. Cô làm gì em gái tôi vậy hả? Cô điên rồi!!!”

Thiên Bảo vội vã chạy vào và đẩy ngã Bảo Ngân. Rất may là Bảo Ngân chỉ đủ thời gian để gây lên một vết cắt nông. Anh sốt sắng đỡ em gái lên đùi mình. Anh dường như mất bình tĩnh, lo sợ cô em gái yêu dấu của mình sẽ rời bỏ mình mãi mãi. Anh vội vã dùng khăn tay để ngăn máu chảy ra từ vết thương trên cổ.

“Thiên Lạc, Thiên Lạc. Em không sao chứ? Trả lời anh đi Thiên Lạc!!!”

“Em không sao.” - Thiên Lạc thều thào, đôi mắt ướt đẫm lệ nhòa vì nỗi sợ sẽ không thể gặp lại những người cô yêu thương nữa.

Lúc ấy, Bảo Ngân nhìn Thiên Bảo với vẻ mặt đầy hoảng hốt, người cô cứ đơ ra. Từ đây, mối quan hệ của cô và Thiên Bảo dường như chấm hết.

“Em yêu anh mà Thiên Bảo, điều đó là sai sao” - cô nhìn Thiên Bảo với đôi mắt ngấn lệ.

“Tôi không bao giờ muốn thấy mặt cô nữa” - ánh mắt anh lạnh lùng như muốn xuyên thủng trái tim Bảo Ngân.

Anh nhẹ nhàng bế Thiên Lạc ra ngoài. Vội vàng đưa cô vào một chiếc taxi ở gần đó.

Sau khi được sơ cứu, cả hai được đưa đến bệnh viện. Trên đường đến bệnh viện, hàng ngàn nỗi bâng khuâng hiện lên trong đầu Thiên Lạc. Cô không biết có nên hỏi anh mình về những điều cô đang nghi ngờ? Cô và anh không cùng huyết thống nhưng cô luôn xem anh là một người anh trai ruột thịt của mình. Anh luôn dịu dàng với cô, luôn yêu thương cô, nhưng cô vẫn không mong điều gì hơn ngoài tình cảm của một người anh trai dành cho một cô em gái. Nếu như anh đối với cô còn hơn như thế thì cô phải làm thế nào? Quá bối rối, cô không dám nhìn anh, nhưng cô cũng không khỏi lo lắng, vì Bảo Ngân có thể chuyến sang tấn công anh. Trong lúc đang loay hoay thì anh cuối xuống, dùng khăn tay lau vết máu còn sót lại trên cổ cô. Vẫn ánh mắt dịu dàng ấy, vẫn đôi tay ấm áp ấy, anh nhẹ nhàng khoác lên vai cô chiếc áo khoác của anh. Cô chợt run lên, cảm xúc dường như không thể kiềm nén được nữa và bật lên thành lời:

“Đối với em, anh là người anh trai tuyệt vời nhất. Em rất hạnh phúc khi được làm em gái của anh, được anh yêu thương và chăm sóc. Anh có cảm thấy như vậy không” - đôi môi cô run run, hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ anh trai cô.

Anh chợt im lặng thật lâu. Dường như anh có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng vì có quá nhiều điều chất chứa bên trong nên lòng anh trở nên nặng trĩu và lặng đi vì không biết phải nói như thế nào. Những cảm xúc ấy không thể thể hiện ra bằng lời nhưng nó không ngừng thôi thúc anh hành động. Rồi anh ôm chặt cô vào lòng, chặt đến mức cô không thể thở được. Tai cô áp vào lồng ngực anh. Cô nghe rõ từng tiếng đập của trái tim anh. Nó rộn ràng, dồn dập như sắp vỡ òa ra.

“Anh không thể nói nhưng con tim anh sẽ cho em biết tất cả…”

Điều cô không mong muốn nhất đã xảy ra. Cô không thể chấp nhận được điều đó. Giờ thì cô phải đối mặt với anh trai cô như thế nào. Cô chưa từng suy nghĩ về anh cô như một người đàn ông. Cô hoàn toàn mất phương hướng. Cô muốn đi đến một nơi nào đó thật yên tĩnh để có thể được một mình về tinh thần lẫn thể xác. Vừa nghĩ đến, cô muốn tự giải thoát cho mình ngay. Cô kêu tài xế dừng xe lại. Cô dứt khoát hất bỏ chiếc áo anh khoác lên cho vô và nhanh chóng chạy đi. Thiên Bảo chỉ ngồi nhìn cô chạy đi, vì anh biết, trong thế giới hoàn hảo này, anh không có quyền gì để ép Thiên Lạc phải đáp lại tình cảm của anh. Cô chạy đi và không nhìn lại. Chạy khỏi sự thật, chạy khỏi chiếc lồng đã giam hãm cô bao lâu nay. Chạy thật nhanh, thật xa đến nơi mà không ai biết cô là ai nữa. Cô chạy mãi, đến một bờ sông nọ, trời đã tối mịt. Cô chẳng thể nhìn thấy gì nữa, chỉ có thể cảm nhận được làn gió luồng riết mạnh qua cơ thể cô, cuốn đi mọi thứ. Cô nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể để mọi thứ bay theo cơn gió. Rồi cô ngất lịm đi, ngã xuống bên bờ sông, kết thúc một ngày đầy mệt mỏi.

Bạn đang đọc Ngục tù mang tên thiên đường sáng tác bởi meohoanlac

Truyện Ngục tù mang tên thiên đường tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meohoanlac
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.