Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17

Phiên bản Dịch · 2438 chữ

“Anh…. Tay của anh…..”

Ban đêm, trên giường, một đôi nam nữ vành tai và tóc mai chạm vào nhau, anh để tay ở áo ngủ cô hơi lộ ra ngực lưu luyến quên về, bả vai của cô có chút cứng, hơi thở nhẹ, khẩn trương nhập ngừng lấy.

“Loại cảm giác này nên thoải mái”. Ngón tay của anh khẽ xoa chậm áp, lui lui vỗ về chơi đùa lấy.

“Rất thoải mái…. Nhưng sẽ nhột…. a…..” Thân thể cô co lại muốn chạy trón.

Anh đè cô ở trên giường, hai người bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt anh dục hỏa hừng hực cháy sạch, không để cho cô tiếp tục run rẩy.

Cô muốn kháng cự, anh đã mút chặt lấy môi đỏ mọng thơm mềm của cô, cô một nửa muốn cự tuyệt, anh đã đưa vào đầu lưỡi vào trong miệng cô quấn quanh, động tác của anh cấp tốc, nhưng cũng chuẩn lấy được lưỡi thơm tho của cô, hết sức trêu đùa cô, hai lưỡi quất quít lẫn nhau lượn quanh, không dứt.

“Hô….. ừ……”

Tốt thở gấp!

Cô sắp không thở được, không khỏi kêu lên một tiếng.

Anh để cho cô có cơ hội thở gấp hai cái, tiếp tục hút lấy hương thơm của cô.

Lần này, anh không cho phép cô trốn!

Lần này, anh sẽ không để cô có cơ hội tỉnh táo, lùi bước!

Đối với cô, anh là tình thế bắt buộc!

Cuồng yêu lấy hơi thở của cô, nặng nề mút lấy nước miếng ngọt ngào của cô, đối với cô anh nghĩ thật lâu, chỉ cần có mùi hương của cô, anh vô cùng muốn thưởng thức hết.

“Ừ…..”

Nụ hôn của anh, tại sao lại khiến cô bồng bềnh muốn say chứ?

Đường Ngữ Thi cảm thấy mình không cách nào suy nghĩ, bị hành vi cuồng dã của anh làm cơ thể dậy sóng, cao trào thay nhau nổi lên, trong cơ thể cô gây sóng gió, khiến cô không cách nào trốn chạy.

Tim đập thình thịch thật là nhanh……

Đường Ngữ Thi cảm giác nguy cơ ngay gần trước mắt, vậy mà cô lại vô lực kháng cự.

Anh hình như có chuẩn bị mà đến.

“Vù vù vù……” Không dễ dàng có không gian thở dốc, hai tay anh bẩn ộn lợi dụng toàn thân cô mệt lả, lập tực cởi ra áo ngủ cùng áo ngực của cô.

Cô ngượng ngùng lắc đầu với anh, anh không chút cử động.

“Thi Thi, em là vợ anh”. Hai tay anh chiếm lấy theo hô hấp của cô hai luồng đầy đặn phần phồng kịch liệt, cảm giác mềm mại khiến khóe môi anh nâng lên thỏa mãn cười yếu ớt.

Anh vê bấm lấy ngực của cô, xúc cảm như bị điện giật, khiến cô vừa sợ lại tê dại, gương mặt

phiếm hồng.

Lòng ngón tay anh sờ chút trên quầng vú, khéo léo chạm vào nụ hoa, cô muốn che giấu, hai ngón tay anh dứt khoát kẹp lại nụ hoa diễm lệ.

“A ------“. Tự nhiên cảm giác rung động tê dại tăng lên, khiến cô thất thanh sợ hãi kêu, tiếng kêu tiến tận xương tủy.

Phan Nghị than thở. “Em gọi như vậy khiến toàn thân anh cũng tỉnh lại rồi”.

Anh lấy ngón tay lượn quanh quầng vú của cô, lượn quanh khiến đầu óc cô choáng váng, cũng khiến tinh thần anh say mê.

“Cái người này trong… đã trở thành món điểm tâm cứng rắn thích hợp rồi”. Anh lấy lòng ngón tay lấn ép.

Cô nhẹ giọng run sợ, khẽ thở.

Phan Nghị thích tiếng gọi đắm mình của cô, khiến anh có khoái cảm.

“Thi Thi, lần này anh muốn dẫn em lên thiên đường”.

“Ừ…..” Đầu óc của cô hỗn độn, bởi vì anh từng cái xúc giác làm cho cô thỏa thích, tê tê ngứa ngáy, cô đã không cách nào chú ý anh đang nói gì rồi.

Anh dễ dàng cởi xuồng những quần áo chướng mắt của cô còn lại, khiến cô cả người không còn gì hiện ra trước mặt anh, tầm mắt của anh đặt tại vùng tam giác có khu rừng rậm đen huyền bí kia, không chớp mắt.

Cô bị anh nhìn cảm thấy xấu hổ, toàn thân như bị lửa, bị bỏng vậy!

“Nghị…. Em…..” Cô muốn đứng dậy.

Anh cản trở, sử dụng môi anh cùng hai tay anh bám vào bầu ngực cô.

Đường Ngữ Thi bị lấy lòng, âm thanh đứt quãng bên tai không dứt.

Âm thanh cô mềm mại, đầu gối không còn chút sức lực nào. “Nghị…..”

“Thi Thi, em cũng có thể nếm thử chút hương vị của mình”.

Mút hết nụ hoa cô, anh đem môi bao trùm lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô, cố ý truyền mùi sang cho cô.

Cô hoàn toàn đắm chìm,toàn thân đỏ bừng.

“Cảm thấy như thế nào?”

Cô mở to mắt, trái tim dồn dập toát ra, cô cảm thấy như sắp bị bệnh tim rồi.

Phan Nghị nhìn thấy vẻ mặt đỏ của cô, trước ngực rung động, anh cũng bị mê hoặc rồi.

“Anh lại có thể nhiều ngày không động vào em như vậy, anh thật sự điên rồi”. anh tự lẩm bẩm, tiếp theo há mồm cắn nụ hoa bên kia, tận tình mà bú liếm, lần này sức lực của anh mạnh đến

mức muốn hút ra sữa từ trên người cô.

Cô đau nói, nhăn mặt. “Sẽ đau….. không cần……”

“Thoải mái một chút”. Anh khẽ hôn lấy nhũ hoa, từ bên này sang bên khác, nhìn đỉnh nụ hoa dính đầy nước bọt của anh, lóe sáng động lòng người.

Anh mê thân hình của cô, yêu thích mùi vị ngây thơ của cô.

Phan Nghị tách hai chân của cô, quyết định tiến tới khu vực thần bí kia.

Đường Ngữ Thi khiếp sợ nhìn anh, hai chân muốn khép lại,nhưng đã làm thì làm đến cùng.

“Không….. Nghị……”

“Lần này anh muốn”. Anh chắc chắn nói.

Cảm giác đau đấy đã khắc sâu, cô từ đáy lòng cảm thấy lạnh run.

“Không, em không muốn…..”

“Tin anh, lần này sẽ không đau, cơn đau đã qua”.

“Em…. Em…. Em vẫn sợ……”. Trong mặt cô che lên một tầng hơi nước.

“Cho anh cơ hội cũng là cho chinh sem một cơ hội, lần trước anh quá nóng vội, cũng mất khống chế…..” Anh có chút ảo não, mặt chân thành nhìn thẳng vào mắt cô. “Thi Thi, em thật muốn bài xích anh như vậy sao?” Anh muốn bốc cháy sự nhiệt tình của cô, muốn đền bù thiếu sót lần trước anh làm cho cô có ấn tượng xấu.

Đường Ngữ Thi rất muốn tin tưởng anh, nhưng cảm giác đau cô rất sợ, cô không muốn lại bị anh làm cho xé rách lần nữa.

Cô do dự, cắn môi, trong lòng bất ổn.

Lòng ngón tay Phan Nghị khẽ vuốt lấy môi cô. “Không cần cắn môi”. Đường Ngữ Thi bị thái độ dịu dàng của anh hấp dẫn, nhìn anh, càng nhìn lại càng thấy rõ ánh mắt đắm đuối.

Cô rung động! Đây là người đàn ông của cô…. Đáy mắt anh tràn đầy ánh sáng dịu dàng là vì cô mà hiện, lòng của cô trong nháy mắt mềm đi.

“Em…. Em không phải bài xích, em chỉ….. sợ……”

“Không phải sợ”. Phan Nghị đứng lên đạo lý, vì sau khi suy nghĩ, anh trước hết phải được cô đồng ý.

“Thi Thi, loại cảm giác này rất tốt nhưng em mới vừa có cảm giác hay không?”

“Suy nghĩ “. Cô từ từ gật đầu, muốn nói lại thôi. “Nhưng…..”

“Tiếp đó, sẽ thấy thoải mái hơn”.

“Anh…. Có gạt em hay không?”

“Không biết”. Đường Ngữ Thi nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm cuồng nhiệt nhìn chằm chằm vào cô, trời ạ! Cô không dám nói anh là khối băng nữa, ánh mắt của anh rừng rực đến như muốn thiêu đốt cô vậy….

Mặt cô phiếm hồng, tim đập thình thích, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền, như chấp nhận thành quả của anh.

Phan Nghị như có lửa hôn vào môi cô, trước ngực….. anh rơi vào điên cuồng, rơi vào thật, nửa người trên của cô tất cả đều có dấu đỏ.

Tách ra hai cái đùi đẹp, ngón tay thon dài mò về hoa huyệt, cánh hoa nhẹ ẩm ướt đã thể hiện ra phản ứng chân thật nhất của cô.

Cô cũng không phải là thờ ơ! Thật ra cô đã bị nhiệt tình của anh đốt cháy. Hiện tại, anh chỉ muốn mở rộng ngọn lửa này! Phan Nghị lấy đầu ngón tay chạm vào hoa huyết, cực kỳ kiên nhẫn trêu đùa lấy giác quan của cô.

Đường Ngữ Thi bởi vì anh lấy lòng mà toàn thân buông lỏng, ngạc nhiên không ngừng.

Anh đang khai phá cô! Động tác ve vãn của anh ở trên người cô như muốn tạo lửa, thỉnh thoảng như có cây kim ngân tản ra trong đầu cô, khiến cô vui mừng không thoi.

Tay của anh càng lúc càng ướt, bởi vì cô tiết ra nhiều “ dịch yêu”, hơn nữa miệng huyệt khẽ động lên, vẫn còn tràn đầy mật hoa động tình.

“Em thật nhiệt tình, xem ra anh cũng không thể lãng phí”.

“Nghị….. A? ừ a……..”. Đỉnh đầu anh ở giữa hai chân cô mút lấy, âm thanh dâm mỹ, tiếng nước chảy, cô thẹn thùng không kiềm chế.

“Không ….. a a-------“. Anh gặm hoa hạch, cô thét chói tai liên tiếp.

“Nơi đó không được ….. A…….” Cô lệ đọng trên mi, nhịp đập liên tục khiến cô kích động liên tiếp. Đầu lưỡi của anh thăm dò lấy hoa kính, toàn thân cô giật mình, tê dại khiến cô run sợ không dứt, hai chân đem đầu anh kẹp chặt.

“Em đem anh kẹp chặt thật chặt”. âm thanh trêu truyền ra. Cô vội vàng buông ra hai chân,

“Em…. Em……” Cô không phải cô ý…..

Phan Nghị lấy ngón tay dài tiến vào trong hoa huyệt đầy đủ của cô, lập tức bị cô ôm chặt.

“Thi Thi…..”

“Anh để cái gì đi vào?” Cô khẩn trương đặt câu hỏi.

“Chỉ là một cây. Đầu ngón tay út sẽ làm cho em vui vẻ”.

“Ừ”. Cô nhẹ đầu, cảm thụ lấy anh đang trong cơ thể cô mời dụ. Nam tính của anh được buộc chặt, thật là muốn thay thế ngón tay dài ở trong cơ thể cô xuyên tới xuyên lui.

Thừa kịp lúc cô không chú ý, anh lấy nam tính cứng chắc ma sát lấy hoa huyệt của cô bên ngoài.

“Có cái gì hơi nóng…. Đây là cái gì?”

“Là ngón tay của anh, anh đổi một ngón khác”.

“Có vẻ tương đối lớn…..”

“Ngón tay cái tương đối thô”.

“Tư….. a……” Một cái đầy đặn thẳng tiến, khiến cô nhíu chặt lông mày.

“Anh…..”. Cảm giác lớn như vậy, không thể chỉ là một ngón tay của anh!

“Còn đau nữa không?”. So với anh cô càng khẩn trương. Không có đau đớn như lần đầu tiên nữa, nhưng giống như cảm giác cứng rắn bị nhét đầy khiến cô không biết nói ra sao, của anh nóng, nóng quá, khiến cô có chút khó chịu.

“Đi vào là của anh……” Bụng của cô từng chữ từng câu đang co rút lại. Anh bị cô kẹp không cách nào nhịn được nữa rồi!

“Anh sẽ khiến em vui vẻ”. Anh co mông lui về phía sau, nhưng không hề rời đi miệng huyệt, còn đang trong cơ thể cô.

Anh không muốn bị như lần đầu tiên bị cô tống ra ngoài , chỉ có thể nhìn mà ăn không được!

“Anh…. Chưa rời khỏi sao?” Cô nghĩ sẽ cố làm lại, nhưng lần này không thành công.

“Anh không bỏ đi được”.

Ngón tay của anh tìm đến hoa hạch, kích thích cô, phối hợp dùng sức, không ngừng tiến sâu vào, ở trong cơ thể cô điên cuồng qua lại.

Âm dương kết hợp, nam nữ phối hợp, hai người ma sát mang đến một tầng khoái cảm một lần rồi lại một lần, tầng tầng lớp lớp, không có giới hạn. Lúc nhanh lúc chậm, cô phõng đãng yêu kiều kêu lên, anh thở dốc, thân thể đánh ra một tiếng, tiếng dâm thủy chảy một lần, những âm thanh này giống như nhiều chỗ khác nhau, hợp táu lại thành tổ khúc hoan lạc.

Ở cô sắp đạt đến cao trào, anh đột nhiên dừng lại tất cả động tác, bộ mặt nghiêm trang nhìn cô hỏi “Em còn muốn đẩy anh ra ngoài sao?”. Anh làm bộ muốn rời khỏi.

Đường Ngữ Thi lắc đầu. “Nghị….. chớ đi……”

Phan Nghị lại làm chon am tính trượt vào trong cơ thể ướt át của cô. Đường Ngữ Thi cảm thấy như mất mát, trống rỗng, lo lắng nhìn anh, trong mắt tràn đầy khẩn cẩu.

“Nghị….. em không muốn anh đi…..”. Cô điềm đạm đáng yêu nói.

“Muốn anh đi vào sao?” Cô mềm yếu thế này khiến anh muốn giày xéo gấp bội.

“Ừ”.

“Lần này là em nói, từ nay về sau em không thể cự tuyệt anh nữa”. Toàn thân anh huyết mạch xôn xao khó dừng.

“Tốt”. Anh như cây đuốc đốt cô, một giây kế tiếp lên đâm vào bên trong hoa huyệt thần bí của cô. Anh vội vàng lay động mông eo, giống như chạy bằng điện ở trong cơ thể cô qua lại ra vào, động tác mạnh hơn, sâu hơn, nhanh hơn….

“Trả lời anh, có yêu anh hay không?” Phan Nghị thấp thở gấp,cố lấy tin.

“Em…. Em yêu anh….”. Cô hướng về anh quyến rũ, ngượng ngùng khẽ mỉm cười.

Thật là nụ cười hấp dẫn trí mạng! Vì nụ cười má lúm đồng tiền này mà anh không cách nào khống chế được tốc độ của mình!. Bởi vì anh muốn cô, thật tình muốn cô, nếu không hết được cô, phải không ngừng…… toàn thân cô nóng bỏng, bị anh chen vào làm cho thật sâu thật sâu….

Vậy mà, cô lại cảm thấy mình thật hạnh phúc thật vui sướng…. cô cong người lên, nghênh hợp anh, nuốt hết anh, để cho anh ở trong chỗ sâu của cô phun ra mầm móng cực nóng…..

Bạn đang đọc Người Bên Gối Lạnh Lùng của Đình Nghiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.