Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nàng Tiên Cá

Phiên bản Dịch · 1480 chữ

Ngày 12 tháng 4 năm 2013, thứ Sáu, trời nhiều mây.

Tôi không ngờ là sẽ bắt gặp anh ta.

Đây vốn dĩ là một buổi chiều hết sức bình thường. Vì là thứ Sáu, nên tôi cho nhân viên được nghỉ về nhà sớm, ai có hẹn thì đi hẹn, ai có con thì đón con. Còn tôi đến trung tâm thể hình. Hôm nay chạy 5 cây chỉ mất có 26 phút, nhanh hơn 2 phút so với tuần trước. Huấn luyện viên rất hài lòng, tôi cũng thế. Quan hệ giữa chúng tôi dường như đã ấm lên. Chỉ có điều, bầu không khí ấy chẳng duy trì được bao lâu. Trong lúc giúp tôi kéo dãn cơ, anh ta lại đặt tay lên đùi tôi.

Anh ta bảo: “Cơ bắp đã săn chắc lên nhiều.”

Tôi đáp: “Ồ, thật sao?”

Tay anh ta lại nhích lên vài phân: “Kiên trì, lượng mỡ thừa của em sẽ càng ngày càng thấp.”

“Vâng.” Tôi đứng dậy, “Đã đủ để đánh dập sống mũi của anh chưa?”

Mặt anh ta bỗng chốc đỏ gay, khiến người khác cảm thấy thật buồn cười. Khi tôi ném cái đích đấm bốc trở lại, hắn ta vẫn không dám nhìn tôi, nét mặt tỏ vẻ hậm hực.

Tôi biết hắn ta coi tôi là loại đàn bà ấy: độc thân, lắm tiền, nhiều tuổi, nhìn thấy cơ bụng và mông cong của hắn là muốn hồi xuân, tầm dăm ba buổi học là có thể bế tôi lên giường.

Hắn ta im lặng không nói gì.

Được thôi, mặc kệ hắn ta. Huấn luyện viên đáng kính à, anh cứ tiếp tục nghĩ như vậy đi. Nhưng mà bây giờ, mời anh giơ chiếc đích đấm bốc lên một cách nghiêm chỉnh. Bởi vì trước khi hoàn thành cái chuyện ấy, tôi cần phải bảo đảm thể lực và kỹ năng của mình ở trạng thái tốt nhất đã.

Tập với đích đấm 20 phút, tập với bao đấm quả lê 20 phút. Kết thúc buổi tập, huấn luyện viên mời tôi đến kí vào sổ theo dõi huấn luyện một cách nho nhã, cái biểu cảm của hắn ta thật khiến tôi tức cười.

Tắm táp xong, sấy khô tóc, tôi đi giải quyết bữa tối bằng món salad ở “Lotus Coffee”. Trong lúc đang lăn tăn nên đi mát-xa hay trở về nhà, tôi chợt nhìn thấy tấm áp phích treo trước cổng một nhà hát nhỏ.

Bối cảnh màu lam hơi ngả lục, được trang trí bởi bóng nước, thủy tảo và san hô. Trung tâm bức ảnh là một cô gái hình tượng hoạt hình với mái tóc đỏ, đang ôm một chú cá vàng nhỏ, ngồi trên một mỏm đá, nhìn về phía lâu đài cổ ở ven biển. Nửa thân dưới của cô ấy là một chiếc đuôi cá cuộn tròn, đang thả mình đong đưa theo làn sóng.

Kịch cổ tích âm nhạc: “Nàng tiên cá”

Nàng. Tiên. Cá.

Tôi dùng cà phê đánh chìm ba chữ ấy trong kẽ răng. Người phục vụ đang thu dọn bát đũa ở bàn đối diện nhìn tôi một cách hiếu kỳ. Tôi nhắm mắt lại, cảm giác những giọt nước ngày càng to đang ngưng tụ trên hàng lông mi.

Vé vào cổng 80 Tệ. Nhà hát không hề lớn, chỉ chứa được mấy chục người. Tôi ngồi ở hàng ghế sau cùng, nhìn lên tấm rèm sân khấu màu tím sẫm, suy đoán xem rốt cục đáy biển ẩn sau tấm màn ấy sẽ trông như thế nào.

Bên trong nhà hát đã có một vài khán giả ổn định chỗ ngồi, chờ đợi tiết mục mở màn. Đa số là bố mẹ dẫn theo con cái đến xem. Mùi thơm của bỏng ngô quyện với tiếng ồn ào, huyên náo của bọn trẻ con, như kéo nơi đây ra khỏi mặt biển. Tôi thở dài, tưởng tượng những chiếc mang cá đang nhẹ nhàng khép lại đằng sau tai.

Một cô bé mặc chiếc váy len màu xanh lá đứng dậy khỏi ghế ngồi, phấn khích ngắm nhìn những ngôi sao biển, vỏ sò và bạch tuộc được treo trên sân khấu.

“Mẹ ơi, nhìn kìa, Patrick Star!”

Bà mẹ của cô bé vội kéo con mình ngồi xuống ghế: “Suỵt! Không được làm ồn, vở kịch sắp bắt đầu rồi.”

Người phụ nữ ấy chạc tuổi tôi, bề ngoài nho nhã, đeo một cặp kính gọng đen giản dị. Cô ấy vừa nói, vừa ngó nghiêng xung quanh, xem con gái của mình có đang che khuất tầm nhìn của ai không. Ánh mắt của tôi và cô ấy giao nhau giữa không trung, cô ấy mỉm cười như ngỏ lời xin lỗi, tôi cũng cười, rời ánh mắt đi.

Sau đó, tôi bắt gặp anh ta.

Dương Lạc ôm một phần bỏng ngô lớn và chai Coca, đang chen qua khán giả ngồi ở hàng ghế số 4, tiến sát về phía người phụ nữ đeo kính đen kia. Trán anh ta lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt tròn nhơm nhớp dầu. Xem ra, anh ta di chuyển rất khó khăn. Ở khe giữa ghế ngồi và đùi, Dương Lạc không thể không hóp cái bụng phệ của mình lại, vừa ra sức không để Coca vãi ra ngoài, vừa gật đầu xin lỗi những khán giả đang thu chân lại để nhường đường cho anh ta.

Mái tóc lưa thưa, thân thể biến dạng của Dương Lạc cuối cùng cũng được đoàn tụ cùng vợ con. Người phụ nữ đeo kính đen kia có vẻ đang phàn nàn, còn đứa bé thì lại rất vui, đưa tay vào bịch lấy bỏng ngô nhét vào miệng, đồng thời chỉ về phía con sao biển khổng lồ màu vàng cho anh ta xem.

Khuôn mặt Dương Lạc bộc lộ triệt để dưới ánh đèn sân khấu. Anh ta nhìn về hướng tay cô bé đang chỉ vào những con sao biển, làm ra bộ kinh ngạc một cách thái quá. Vào khoảnh khắc ấy, trong kí ức tôi hiện lên rõ nét một khuôn mặt góc cạnh, cặp mắt tít lại cùng nụ cười ấp áp thời thiếu niên.

Tôi ẩn mình trong bóng tối, nhìn cách anh ta hùa theo những động tác khua chân múa tay của cô con gái, cảm giác như lưỡi dao sắc bén của tháng năm đang cứa lên cơ thể mình đầy đau đớn. Đến khi ánh đèn sân khấu vụt tắt, người phụ nữ đeo kính đen mới kéo hai bố con họ ngồi xuống, vở kịch “Nàng tiên cá” sắp bắt đầu.

Nàng tiên cá chống cằm, mê mẩn lắng nghe chị mình kể về cảnh sắc ở trên mặt biển.

Nàng tiên cá ra sức kéo hoàng tử ra bờ biển.

Mụ phù thủy nói: “Cô sẽ biến thành bong bóng trên biển.” Sắc mặt nàng tiên cá tái nhợt: “Tôi không sợ!”

Nàng tiên cá tỉnh dậy trong cơn đau đớn tột cùng, chiếc đuôi cá của cô đã hóa thành một đôi chân mỹ lệ. Trước mặt cô, là ánh mắt đong đầy sự quan tâm của chàng hoàng tử.

Tôi cầm lấy chiếc túi da, nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi trong những tiếng trách móc.

Tôi chỉ biết bỏ chạy. Vì tôi sợ anh ta sẽ nói với cô con gái của mình rằng: “Bố đã từng là chàng hoàng tử kia.”

Nhưng, khi bước tới trước cánh cổng, tôi vẫn không kìm được mà quay đầu nhìn về phía vũ đài trên kia. Nàng tiên cá và hoàng tử đang tung tăng nhảy múa cùng nhau. Chiếc váy trắng được dệt từ lụa và sợi kéo. Đôi chân đẹp mê hồn, vạt váy tung bay.

Trời xẩm tối. Tôi lái chiếc xe của mình phóng như bay trên con đường quốc lộ, ánh đèn đô thị dần bày ra trước mắt. Thi thoảng, tôi lại bắt gặp cảnh đứa con đang nắm tay bố mẹ nó, nhảy tung tăng trên đường. Không biết bọn họ hạnh phúc tới đâu, nhưng có một điều tôi rõ hơn cả, đó là nỗi khổ của mình cũng như con đường quốc lộ trước mắt kia, đều không thấy điểm cuối.

Những nàng tiên cá ơi, quãng đường các bạn đến với thiên đàng không tới 300 năm. Còn mỗi giọt nước mắt của tôi, thì lại tăng thêm từng ngày.

Tôi nắm chặt lấy vành vô lăng, dồn lực xuống bàn chân. Chiếc xe màu đen nhanh chóng hòa mình vào màn đêm.

Nàng tiên cá xinh đẹp, xin hãy cất tiếng hát cho mỗi nụ cười trên không trung.

Em bé mồ côi bị câm của tôi ơi, đừng sợ, thành phố này, chính là đại dương của em.

Bạn đang đọc Người Cá (Dịch) của Lôi Mễ

Truyện Người Cá (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hieuthubar
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.