Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mê cung Livarintos (2)

2589 chữ

Jinhyuk xem qua cửa sổ trạng thái của Hana Park với kĩ năng 'Đôi mắt của sự thật'.

———————————————————

Tên: Park Hana

Nữ giới

Tuổi: 22

Cấp độ 1

Sức mạnh 4 Khéo léo 5 Sức chịu đựng 5 năng lượng 10

Điểm chỉ số hiện có: 0

Số xu nắm giữ: 100

Nghề nghiệp: Không có

Năng lực độc nhất: Thông cảm

kỹ năng: Lv1 'bước nhanh', Lv1 'hồi máu yếu'

———————————————————

Năng lực cảm thông.

Ngay cả khi gặp ai đó lần đầu tiên bạn cũng có thể trở thành bạn bè của họ một cách tự nhiên.

Nó cũng được mô tả là có khả năng xóa đi cảm giác đề phòng.

Đây là năng lực cần thiết nhất với Jinhyuk, người cần khả năng tiếp cận để sao chép năng lực.

Hơn nữa.

'Kể từ khi

[Sẽ rất có ích nếu thu phục được cô ta.]

Lúc đầu, tôi định sử dụng họ để thoát khỏi những cái bẫy trong mê cung khi di chuyển cùng nhau.

nhưng tôi đã thay đổi ý định

'Năng lực này không thể bỏ qua được.'

Phải có được nó

Jinhyuk xác nhận điều kiện sao chép năng lực của Park Hana.

[Điều kiện sao chép: Hoạt động cùng Hana Park trong ít nhất 240 giờ. Tuy nhiên, khi 240 giờ trôi qua, không được có ai khác bên cạnh Park Hana và bạn.]

240 giờ.

Nói cách khác, chúng tôi phải ở bên nhau trong mười ngày để đáp ứng điều kiện.

'Mình không cần 5 người còn lại ...….'

Nhưng cũng không nhất thiết phải giết

'Mình không phải là một kẻ giết người khát máu.'

Nếu họ không vượt quá giới hạn, biết giữ chừng mực và đi con đường của họ.

Tuy nhiên

Nếu họ vượt qua giới hạn

Đó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

'Bởi vì mình cũng đã xác định sẽ sống sót trong thế giới này.'

Jinhyuk đọc kĩ các điều kiện 1 lần nữa rồi mở miệng hỏi:

"Vậy tại sao các người lại đi theo tôi mà không đến bãi săn?"

"Trước khi trả lời câu hỏi đó, tôi có thể hỏi anh 1 câu trước được không? "

"Hỏi đi."

"Nơi mà anh đang muốn tiến vào là một mê cung phải không?"

"Phải."

"Như vậy……."

Park Hana cắn môi vì đã đoán đúng

Rồi đưa ra ý chính.

"Chúng tôi muốn đi cùng."

"Ý cô là ... cùng nhau?"

"Đúng vậy. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu đi theo nhóm thay vì một mình phải không? Người ta nói rằng trèo cao ngã đau đấy."

Cô ta vừa nở một nụ cười rạng rõ vừa đưa tay về phía anh.

Chà, tôi đánh giá cao đấy.

Bây giờ bàn tay đã đi đến vị trí ghi nhớ trên thắt lưng.

'Được rồi. nó giống như là '

Những người còn lại thở phào và thả lỏng tay.

Vui thật

Vậy là

'Trong mê cung, các người sẽ giở trò gì đó với tôi đúng không?'

Jinhyuk nhẹ nhàng duỗi lòng bàn tay hướng về phía lối vào mê cung.

"Cứ làm gì mọi người muốn."

Muốn vào mê cung?

Cứ việc

Nhưng mà, một khi đã vào trong sẽ không thể tùy ý đi ra nữa.

***

[Bạn đã vào mê cung 'Rivarintos'.]

[Số người thách thức là 7 người.]

Khi họ tiến vào mê cung, không khí ẩm ước nhớp nháp dính lên da họ.

Mùi này.

Cảm giác này.

Cuối cùng tôi cũng đã cảm nhận được

sự thật là tôi đã tiến vào tòa tháp

Jinhyuk nhanh chóng nhìn vào bức tường mê cung.

Ánh sáng soi rọi những góc tối.

Có hàng trăm con 'bướm đêm phát sáng'.

Thông thường, nó được biết đến rộng rãi với nhiệm vụ chiếu sáng tầm nhìn trong các dugeon dưới lòng đất và các mê cung tuy nhiên

Nơi này là một ngoại lệ

Jinhyuk cử động năm ngón tay với nhịp độ đều đặn.

Đóng lại từ từ ... rồi lại nhanh chóng mở ra.

Nó giống như việc bắt chước sự đập cánh của chúng.

Một lần.

hai lần.

Và…… ba lần

Cứ như vậy

Một con bướm đêm đậu lên trên tay của Jinhyuk

Những bụi sáng nhanh chóng dây lên tay tôi.

"Vâng, tôi cũng rất vinh hạnh."

Một nụ cười dịu dàng nở trên môi Jinhyuk.

Đó là khi

"Lúc nãy, tôi còn chưa kịp giới thiệu họ tên."

Park Hana nói chuyện từ một bên.

Jinhyuk cẩn thận đặt con bướm đêm lên tường và trả lời.

"Ah. Lúc nãy thật là điên rồ."

Tất cả bọn họ phải vào trước khi lối vào mê cung bị đóng hoàn toàn.

Không có thời gian để chào hỏi hay trao đổi với nhau.

Nhưng lúc này khi mà chúng tôi ở bên trong, chúng tôi đã có thời gian rảnh.

"Tên tôi là Hana Park. Tôi 22 tuổi và tôi đã từng đến tầng hai của Tháp Thử thách."

Park Hana tự giới thiệu.

Sau đó từng người còn lại lên tiếng như thể họ đã chờ sẵn vậy.

"Tôi là Jang Cheol-sik. Tower of Trials tôi bỏ Tháp Thử Thách sau một thời gian ở tầng 1."

"Đây là Hyemin Lee. Tôi mởi chỉ hoàn thành tầng 1."

"Rose Mina. đã leo tháp đến tầng 3..."

"Gọi tôi là Cheon Min-guk. Tôi chưa bao giờ chơi gì giống như Tháp Thử thách."

"Tôi là Do Kwang-woo. Đây là lần đầu tiên của tôi."

Mọi người đều hét to tên của họ, nhưng…….

Tai của Jinhyuk nghe khác 1 chút..

"Thêm 1 người chết trong bẫy!"

"Tôi đang chạy trốn và sẽ được dùng làm mồi nhử trong trường hợp khẩn cấp!"

"Haha. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ mỗi tối và ăn thật ngon!"

như thế này

Dù sao thì vào phút cuối, tôi chắc chắn mình sẽ

Tôi không cần phải ghi nhớ tên của mỗi người.

Khóe miệng Jinhyuk khẽ nhếch.

'Đó là một bữa tiệc đột kích nơi họ cố gắng giết nhau ...….'

Tôi không nghĩ rằng có bất kỳ lúc nào để cảm thấy buồn chán.

"Tôi là Jinhyuk Kang."

" Là Jinhyuk-san nhỉ…. Vậy, Jinhyuk-san đã đến mê cung này bao giờ chưa?"

Khi chúng tôi trao đổi tên xong, Hana Park càng thả thính và bám chặt lấy tôi.

[Hana Park kích hoạt khả năng độc nhất của cô ấy 'Communion (交感)'.]

Trong phút chốc, năng lượng nhột nhột khiến cả người cậu mệt mỏi rã rời.

tâm trí tôi thoải mái

'Đây là cách nó hoạt động.'

Nếu bạn không biết khả năng của mình, bạn sẽ có cảm giác thân thiện với người kia.

khả năng tương thích tốt hoặc

Hoặc một người mà bạn có thể tin tưởng.

Như người ta thường nói, 'ấn tượng đầu tiên là tốt'.

"May mắn thay, đây là một mê cung mà tôi đã phát hiện ra trước đây."

"Chà. Bạn là một người vĩ đại hơn tôi nghĩ rất nhiều. Thật vinh dự khi được ở bên bạn."

Park Hana từ từ mở mắt.

Tôi sẽ nâng cao cảnh giác trong khi nâng cao nó một cách vừa phải.

Tôi không biết bạn đang cố sử dụng một con số nông cạn như vậy trước mặt ai.

Jin-hyeok, người mỉm cười một cách rụt rè, cố tình run lên trong sự mỉa mai.

"Tôi biết. Có lẽ không ai biết về mê cung này nhiều hơn tôi."

"Ồ, ra vậy."

"Không, thực sự. Ngay cả một cầu thủ được cho là xuất sắc nhất thế giới cũng không thể theo kịp các ngón chân của tôi? Sẽ có 12 vòng của sân chơi trong một hàng để nghe các mẹo chiến lược. Haha."

"……"

Park Hana lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Nó đủ thẳng thừng.

Đó không phải là ý nghĩa duy nhất của lời khen ngợi sao?

"Vậy thì, hãy cho tôi biết loại quái vật nào trong mê cung và chúng có những đặc điểm gì. Có được không?"

"Điều đó không khó."

Hãy xem nào.

bạn muốn gì

"Trước hết, mê cung này thay đổi vị trí đều đặn."

"Ừ? Ý anh là gì?"

"Nó được gọi là 'mê cung thay đổi'. Ồ, đã đến lúc."

Jinhyuk đứng cao tại chỗ.

ngay tại thời điểm đó.

kukukuku!

Toàn bộ mê cung bắt đầu rung động dữ dội.

Khi bụi chất đống trên trần đổ xuống, sàn và tường nứt toác.

"Rất tiếc!"

"Này, đây là cái gì?"

"Rất tiếc!"

Tiếng la hét nổ ra từ khắp mọi nơi.

Mặt đất tăng lên hoặc đi xuống, và những khối đá khổng lồ di chuyển qua lại, trái và phải, và đó là cách của nó.

"Máu, sát thương! Đừng dính vào nhau, cùng rơi xuống!"

"Chết tiệt. Nếu đánh trúng, ngươi lập tức chết!"

"Đến! Phải! Nhìn phải!"

tiếng nổ!

kwaaang!

Các tảng đá di chuyển với tốc độ cao đã sử dụng các mẫu phức tạp và nhanh như Tetris.

Rất tiếc!

Mọi người cuống cuồng bay đi để không bị đá đè lên người.

Đầu gối của tôi bị trầy xước và máu chảy, nhưng tôi thậm chí không thể lo lắng cho một vết thương nhỏ như vậy.

ực ực ...….

Rung động dừng lại sau vài phút.

Con đường đã hoàn toàn thay đổi so với trước đây.

Cũng may, rất may bữa tiệc không giải tán.

"Hì hì! Hì hì!"

Trái tim tôi đang đập.

"Này, mê cung này ở tầng một."

"Thật không thể tin được. Chẳng phải chúng ta đều kiêu ngạo ngoại trừ phế tích lầu một sao?"

Khi mọi người đang thở hồng hộc với làn da trắng bệch.

Jinhyuk từ từ phủi bụi trên người.

"Không phải ai cũng từng trải qua mê cung thay đổi địa hình ít nhất một lần sao?"

"Chà, ai có thể trải qua chuyện như vậy!"

Park Hana mặt trắng bệch hét lên.

"Không."

Jinhyuk nhún vai.

Và một lần nữa anh ta gọi những con bướm đêm phát sáng và bắt đầu thu thập bụi.

Ầm ầm một tiếng là một phần thưởng.

Park Hana cảm thấy những lời thề thốt đang trào ra cổ họng trước vẻ mặt vô tư.

Nhưng tôi đã cố gắng kiên trì.

Bởi vì tôi có nhiều việc quan trọng hơn phải làm bây giờ.

"Tôi cần phải ra khỏi đây ngay bây giờ. Hyemin-ah. Bạn có thể tìm thấy lối ra không?"

"Đó là ... chỉ vì mê cung thay đổi, kích hoạt khả năng đã bị hủy bỏ."

Hyemin Lee lắc đầu với khuôn mặt đen tối.

Khả năng độc đáo 'la bàn'.

Khả năng này đánh dấu con đường an toàn nhất trong một hầm ngục hoặc mê cung.

Sở dĩ Park Ha-na tự tin bước vào một nơi xa lạ là vì cô tin vào khả năng này.

Tuy vậy.

Bây giờ khả năng đó là vô ích.

Bởi vì mê cung đã được đổi mới.

Và điều đó sẽ thay đổi trong tương lai.

"Chà, ý bạn là bạn không thể tìm ra lối thoát?"

"Ý anh là ... bị mắc kẹt trong cái này?"

***

'Tôi tự hỏi tại sao tôi bước vào mê cung với sự tự tin.'

Điều duy nhất bạn tin tưởng vào khả năng điều hướng của mình?

Jinhyuk, người đang nghe lén cuộc trò chuyện, nuốt một tiếng cười.

Đoán xem ai không phải là người mới Biết mê cung giống như đi siêu thị địa phương.

'Dù vậy, đồ ngốc, giờ đã đến lúc anh ta xuất hiện ...….'

Jinhyuk liếc nhìn bụi bướm trên tay.

Khi mùi cơ thể và khói bụi trộn lẫn, một chất đặc biệt sẽ được tiết ra.

với một mùi hương rất đặc biệt.

hợp thời.

Ku-wu. Ku-wu.

Một âm thanh yếu ớt có thể nghe thấy từ xa.

Mọi người đang lên tiếng nên tôi không để ý.

Jinhyuk chắc chắn cảm thấy điều đó.

Một cái gì đó chuyển vùng mê cung này đang đến gần.

***

"Mê cung đang thay đổi! Tại sao anh không nói trước với tôi điều quan trọng đó?"

Park Hana cao giọng.

cho tôi biết một chút Tai đau.

Và.

"Ta nói ngươi đi theo ta sao?"

"……Đúng?"

"Không phải, ngươi nói ngươi từ nơi đó tới? Ta không có ép buộc ngươi đưa ta tới đây."

Bạn muốn đến?

Được rồi, đi nào, bạn có đang nói to không?

"Đúng vậy, nhưng ..."

Park Hana lắp bắp.

Tôi muốn phản bác điều gì đó, nhưng đó là vì tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì cụ thể.

"Tên khốn kiếp này bây giờ mới nói như vậy! Ta cảm giác như bị nhốt ở một nơi như thế này. Nếu ngươi trêu chọc ta thêm một lần nữa, ta sẽ giết ngươi!"

Cheon Min-guk, người ở bên cạnh, hét lên.

Tốt. Tôi cần một chiếc parka, vì vậy tôi sẽ bỏ qua.

không phải bạn... … ?

Jinhyuk gãi đầu và đứng trước Cheon Min-guk.

"Bạn có thể thoải mái càu nhàu như một con lợn, nhưng tốt hơn là bạn nên hạ giọng xuống một chút."

"Cái gì?"

"À! Bạn không hiểu nó vì đó là tiếng người. Gulkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkul! Kurgurgkkkkul. Bạn có hiểu không?

"Này, đồ khốn kiếp!"

Cheon Min-guk, mặt đỏ bừng, vung nắm đấm.

Một đòn tấn công nhắm vào cằm.

Rất tiếc.

Jinhyuk hơi quay đầu lại để tránh.

Đồng thời, nó chạm vào chân và phá vỡ trọng tâm của đối thủ.

"Huh Huh?"

Cheon Min-guk, người đang vật lộn, ngã về phía trước.

Uduk!

Jinhyuk dùng chân giẫm vào cổ tay Cheon Min-guk.

Khi trọng lượng được tải lên, một âm thanh kỳ quái vang lên khi xương chuyển chỗ.

"Aaaaaaah!"

"Suỵt! Im lặng."

"Bạn không biết câu nói 'đừng la hét trong mê cung' sao?"

"Uhhhhhhhh ... đồ ngốc. Tại sao anh lại bẻ cổ tay khi bảo em im lặng?"

"Mặc dù ta đã nói với ngươi chuyện này, nhưng ngươi vẫn chưa tỉnh lại."

"Cái gì?"

"Cái miệng đó. Thật thô bạo."

Vẻ mặt của Jinhyuk trở nên lạnh lùng.

từ phía trên.

Dưới.

Rất tiếc!

Chân của anh ta cứa vào mặt Cheon Min Guk.

Vì trọng lượng đã được tải đúng cách, nên tác động nhiều hơn tôi tưởng tượng.

"Queek!"

Răng cửa bị đánh nát hết, máu ứa ra.

"Anh không làm quá nhiều sao? Chỉ với một cái vung nắm đấm."

"Ồ, vâng. Cái gì trên thế giới này..."

"Anh không thể tàn nhẫn như vậy."

Park Hana và những người còn lại có vẻ hơi sốc.

Tất nhiên, nó rất buồn cười.

Bạn có nghĩ rằng có quá đáng khi đập một kẻ đang cố tấn công bạn không?

Nó không giống như 'Hãy trở lại mạnh mẽ'.

Sao lại nhìn đối phương từng lộ răng?

'Tôi không công bình đến vậy.'

Bên cạnh đó, đây không phải là thời điểm đạo đức để phán xét con người hay bất cứ điều gì khác.

"Đừng lo lắng. Ta sẽ không giết ngươi."

Trên thực tế, không cần thiết cho điều đó.

tại vì.

nhìn lướt qua.

Jinhyuk nhìn bóng tối bị nhốt trong hành lang.

"Đến lượt anh ấy ngửi thấy mùi hỗn loạn và máu này."

kuung! kuung! kuung!

Tôi bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân.

Không giống như trước đây, tiếng bước chân đủ rõ ràng để tất cả mọi người có thể nghe thấy.

Bạn đang đọc Người chơi mới cấp độ tối đa ( truyện dịch ) của mzt

Truyện Người chơi mới cấp độ tối đa ( truyện dịch ) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tmhchocolate
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.