Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất Nhật Vi Sư, Chung Thân Vi Phụ

Phiên bản Dịch · 1383 chữ

Chương 8: Nhất Nhật Vi Sư, Chung Thân Vi Phụ

Mấy vị Sơn chủ khác cũng vừa tính thừa cơ bỏ đá xuống giếng, nói thêm mấy lời đả kích khó nghe, bỗng lúc này có một thanh âm thanh lãnh vang lên: "Liễu Viêm nói không sai, Lý Chu Quân, tư chất của ngươi không thích hợp thu nàng làm đệ tử."

Chủ nhân của giọng nói ấy là một nữ tử mặc bạch y phiêu phiêu, giữa hai hàng lông mày có tiêu chí hồng sắc lãnh diễm cực kỳ lóa mắt.

Nàng ta vừa lên tiếng nói chuyện, sắc mặt mấy vị Sơn chủ khác đồng loạt hiện lên một tia kiêng kị, sau đó không hẹn mà cùng ăn ý ngậm miệng. Ngay cả Liễu Viêm cũng buồn bực câm nín.

Lý Chu Quân cũng nhìn về phía nữ tử nọ, thế nhưng nụ cười thản nhiên trên mặt vẫn giữ nguyên đó, hoàn toàn không có mảy may biến hóa.

Vị nữ tử áo trắng này là Linh Tuyết sơn Sơn chủ, Mộ Dung Tuyết.

Mười năm trước, nàng từng phát sinh xung đột rồi đem Liễu Viêm đánh tới nỗi đối phương phải gọi mấy tiếng nãi nãi thì mới được tha cho.

Chuyện này đã từng lan truyền rất náo nhiệt tại Đạo Thiên tông, cho nên hiển nhiên Lý Chu Quân cũng đã được nghe nói.

.

"Đừng, không nên làm vậy!"

Giờ phút này, nội tâm Trần Thiếu Hoa không ngừng gào thét, gã tha thiết trông mong Tô Nam cứ ở lại đây, bái vị Sơn chủ phàm nhân kia làm thầy, tuyệt đối đừng chuyển hệ sang vị Sơn chủ khác. Bằng không, nếu nàng có chỗ dựa vững chắc thì làm sao gã còn có thể áp dụng kế hoạch chèn ép, gây áp lực cho Tô gia?

Cùng lúc đó, Mộ Dung Tuyết thấy Lý Chu Quân vẫn không nói gì bèn tiếp tục bảo: "Để ngươi đích thân dạy bảo đệ tử có tư chất Thánh phẩm Băng Linh căn, đối với toàn bộ Đạo Thiên tông mà nói, đây chính là tổn thất nặng nề. Lẽ nào ngươi có thể nhẫn tâm đứng nhìn hạt giống tốt như tiểu cô nương đây, cứ như vậy mà phế dần đi trong tay ngươi?"

"Mộ Dung Sơn chủ, ngươi nói rất có đạo lý, bất quá nha đầu này đã bái ta làm sư phụ, lẽ nào bây giờ ngươi lại muốn tranh giành đồ đệ với ta? Chuyện này e là không thích hợp đâu." Lý Chu Quân cười tủm tỉm nhìn về phía Mộ Dung Tuyết.

Dứt lời, hắn liền ném củ khoai phỏng tay này lại cho Tô Nam, trực tiếp hỏi nàng: "Tiểu nha đầu, vị Mộ Dung Sơn chủ này muốn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi thấy thế nào?"

"Hả? Ta, ta. . ."

Tô Nam giật nảy mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nét bối rối.

Không nghĩ tới đột nhiên mình lại trở thành một chiếc bánh thơm ngon bị người giành giật, chuyện này khiến nàng nhất thời không kịp phản ứng.

Thế nhưng rất rõ ràng là nếu không có sư phụ này giúp mình thức tỉnh Thánh phẩm Băng Linh căn, thế thì trong mắt mọi người, mình chỉ là một kẻ có tư chất Trung phẩm tầm thường, hoàn toàn không có tư cách được nhiều vị Sơn chủ tự mình tranh đoạt như thế.

Việc này bảo nàng tự chọn ư? Rốt cuộc nàng nên chọn lựa như thế nào?

Nội tâm Tô Nam lúc bấy giờ rối loạn hệt như con kiến trên đống lửa, vầng trán thấm ướt mồ hôi.

Bỗng nhiên, gương mặt hiền hòa của phụ thân như bỗng xuất hiện trước mắt nàng, nhớ lúc nàng còn bé, ông thường ôm nàng vào lòng, vừa xoa xoa lưng vừa dạy nàng vài điều, "Làm người nha, quan trọng nhất chính là phải có trách nhiệm với bản thân, với lời mình đã nói ra. Nếu con đã lựa chọn một thứ gì đó hoặc là một người nào đó, dù có đối diện với khó khăn thì cũng đừng dễ dàng buông bỏ. Bởi vì con vĩnh viễn cũng không biết sự lựa chọn tiếp theo đã là thứ tốt nhất dành cho con chưa, hay là con sẽ lần nữa từ bỏ tiếp. Đã như vậy, chi bằng cố gắng kiên trì theo đuổi sơ tâm của mình, có khi con sẽ nhận được một kết quả không thể nào tưởng tượng nổi."

Nghĩ đến lời phụ thân nói, Tô Nam dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt trở nên kiên định, nàng nhìn về phía Lý Chu Quân, lòng thầm nghĩ, bây giờ ta nên nói cái gì nghe có vẻ mình là người có văn hóa, biết trọng tình trọng nghĩa đây?

"Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ!" Tô Nam suy nghĩ một lát, sau đó dõng dạc thốt lên. (Một ngày là thầy, cả đời là cha)

Lý Chu Quân ngạc nhiên nhìn nàng, "Nha đầu, trả lời linh tinh gì thế? Cứ như thể ông nói gà bà nói vịt vậy. Ta hỏi lại, ngươi có nguyện ý theo ta về Vân Cư sơn không?"

"Đệ tử nguyện ý!" Tô Nam hơi xấu hổ, có điều vẫn nhanh chóng hô to.

"Tốt!" Lý Chu Quân mỉm cười hài lòng. Sau đó lại quay sang nói với Mộ Dung Tuyết, "Đây là đệ tử bản Sơn chủ, nàng đã không muốn thì ai cũng đừng hòng mang đi. Cho dù là Thiên Vương lão tử tới thì cũng không được!"

Nghe Lý Chu Quân nói, khóe miệng tông chủ Mục Thái Vũ bất giác nhếch lên.

Trần Thiếu Hoa trong đám người bên dưới thì âm thầm đắc ý, Tô Nam đúng là kẻ ngốc nghếch, ngày hôm nay ngươi đưa ra sự lựa chọn như vậy, thế thì ta an tâm rồi.

Mà mấy vị Sơn chủ ngồi trên đài cao thì không khỏi hai mặt nhìn nhau, vẻ kinh ngạc hiện lên rõ trên nét mặt của bọn họ.

"Tên Lý củi mục kia phát điên à? Dựa vào hắn mà cũng dám lớn tiếng khiêu chiến với Mộ Dung Sơn chủ?"

"Ta thấy tên này chán sống rồi!"

"Mộ Dung Sơn chủ là kẻ ngoan nhân, đến Liễu Viêm hung hăng thế kia còn bị nàng ta đánh cho tới nỗi phải kêu cha gọi mẹ, rốt cuộc Lý Chu Quân lấy đâu ra dũng khí mà dám bật lại nàng?"

Mộ Dung Tuyết nhắm mắt lại, nàng không muốn để ý đến thái độ ngạo mạn của Lý Chu Quân, hồi lâu sau, nàng quay sang nhìn Tô Nam, ngữ điệu nhu hòa: "Ngươi nên suy nghĩ cẩn thận, nếu ngươi theo Vân Cư Sơn chủ bái sư thì chỉ e cả đời này của ngươi xem như đã triệt để phế bỏ."

"Cha ta thường nói, đường mình đã chọn, dù có phải quỳ bò cũng phải đi bằng hết." Tô Nam nhỏ giọng đáp.

"Nha đầu ngốc, lời cha ngươi nói tất nhiên không sai, có điều làm người phải biết linh hoạt, không thể cái gì cũng nhất nhất tuân theo một đạo lý mà làm được."

Mộ Dung Tuyết hít sâu một hơi, trong lòng ẩn ẩn có chút tức giận, bất quá cũng thêm phần yêu thích tiểu cô nương trước mắt này hơn.

Người bình thường mà gặp phải tình huống như Tô Nam thì đã sớm chối bỏ vị sư phụ mình vừa nhận, không nghĩ tới tiểu nha đầu lại biết điều như thế.

Mà Lý Chu Quân thì hoàn toàn câm nín, nữ nhân kia vậy mà dám trực tiếp trắng trợn đào chân tường nhà mình, đây rõ ràng là không đặt mình vào mắt mà.

【 Đinh: Hệ thống nhận thấy Mộ Dung Tuyết đang xem thường túc chủ. Đây chính là cơ hội để túc chủ thể hiện thực lực của ngài. 】

【 Đinh: Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, chủ động khiêu chiến Mộ Dung Tuyết, chiến đấu một trận, chấn nhiếp toàn trường. Hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ thu hoạch được một phần thưởng lớn! 】

Bạn đang đọc Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm (Bản Dịch) của Xuân Phong Yếu Khai Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi deathlywind94
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.