Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến ta thành con khô mực

Phiên bản Dịch · 1007 chữ

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

Lão cha đang gắp thức ăn cũng phải dừng tay lại, sờ sờ trán Tần Kha.

“Không có sốt nha.”

Tần Thiên Tuyết nói: “Ta nghe nói lúc trước có người bị sét đánh xong liền có linh nguyên. Lúc nãy dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có mưa rào, hay là lát nữa ngươi đi mua một cây cột thu lôi thử xem?”

Tần Kha: “? ? ?”

Lão cha đặt đũa xuống, chững chạc nói: “Thiên Tuyết, sao con có thể nói như vậy, đi mua chẳng phải rất tốn kém sao? Lát nữa cha sẽ đi mượn một cây về!”

Cơm nước xong xuôi, sau khi xác định rõ Tần Kha không có bệnh, lão cha mới phủi mông rời đi.

“Hai đứa rửa chén đi, cha phải ra ngoài chơi mạt chược.”

Tần Kha ngồi trên sô pha hỏi với ra: “Cha lại chơi với dì Vương hả?”

“Hỏi nhiều như vậy làm gì?”

“Ý con là, xưa nay cha đánh mạt chược với dì Vương có bao giờ thắng nổi đâu.”

“Sao ngươi biết ta không thắng nổi?”

“Còn cần phải hỏi sao? Mỗi lần cha ra ngoài chơi mạt chược với dì Vương đều chỉ cầm theo 200 tệ, lúc trở về cũng không bao giờ có nhiều hơn con số này trong túi.”

“Đó là vì ta thấy nàng một thân một mình nuôi hai đứa con rất cực khổ nên sau khi thắng mới không lấy tiền của nàng.”

Không lấy tiền? Vậy lấy cái gì á? O_o”

Sao khi lão cha ra ngoài khoảng mười phút…

Ầm ầm ——

Tiếng sấm sét đánh đì đùng trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn. Tần Thiên Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ:

“Hay để ta đi mượn cột thu lôi cho ngươi nha?”

Tần Kha trừng to mắt: “Bà chị tính làm thật hả?”

“Chứ sao nữa. Biết đâu ngươi bị sét đánh xong lại xuất hiện linh nguyên thật thì sao?”

“Thôi thôi, chẳng thà ngươi bảo ta đi chết cho rồi!”

Tần Thiên Tuyết: “Yên tâm đi, ngươi quên dị năng của chị đây rồi à? Có ta ở đây dù ngươi bị sét đánh đến thoi thóp thì ta vẫn có thể cứu sống ngươi mà.”

“Không cần, ta có biện pháp khác rồi. À phải, dị năng của chị là gì?”

Tần Thiên Tuyết nhìn Tần Kha như đang nhìn thằng ngốc.

Tiểu tử này hôm nay làm sao thế? Cứ kỳ kỳ quái quái thế nào.

Nhưng mà hình như nó vẫn luôn kỳ quặc như vậy.

“Được rồi, nếu ngươi có biện pháp thì tốt.”

Tần Kha đương nhiên có biện pháp, hắn vẫn còn cái đạo cụ 999 linh dịch gì đó, không phải đã nói uống vào sẽ giúp cơ thể xuất hiện linh nguyên sao?

Thừa dịp Tần Thiên Tuyết bận rộn trong phòng bếp, Tần Kha lấy đạo cụ 999 linh dịch ra.

Vù.

Một túi đựng chất lỏng nóng ấm xuất hiện trên tay Tần Kha. Vàng vàng… ấm ấm… còn sủi lên bọt khí.

“Hệ thống, ngươi ra đây! Ngươi có dám thề đây không phải là nước tiểu không?!”

[Đương nhiên không phải nha, đây là 999 linh dịch mà! Uống nó vào trong cơ thể ngươi sẽ có linh nguyên đó. Ngươi không cần thì để ta thu hồi!]

Tần Kha nửa tin nửa ngờ, lấy một cái ống hút cắm vào túi rồi bắt đầu uống.

Còn rất ngọt nha…

“Ừng ực.”

“Mùi vị khá lạ.”

Tần Thiên Tuyết vừa bước ra khỏi phòng bếp đã thấy Tần Kha cầm một túi nước màu vàng còn đang sủi bọt khí, gương mặt nàng lập tức đen lại.

“Ngon không?”

“Cũng được.”

Tần Kha gật gù, thấy Tần Thiên Tuyết không nói một lời quay lưng đi vào trong bếp bèn hỏi: “Chị không hỏi xem ta đang uống cái gì à?”

“Không cần hỏi, bởi vì cho dù ngươi uống cái gì thì chị cũng không thấy bất ngờ.”

. . .

Uống hết cả túi nước vào bụng, nói thật là Tần Kha cảm thấy khá ngon, còn muốn uống thêm.

Hắn cúi đầu nhìn xuống cái bụng tròn vo của mình.

Linh nguyên đâu?

Sao chẳng có chút cảm giác nào vậy?

Thậm chí còn thấy mắc tè!

“Hệ thống, chuyện gì thế này? Sao ta không cảm ứng thấy linh nguyên đâu cả?”

[Keng, cái này… chắc không phải do thuốc quá đát đâu…]

“Ngươi có thể nói một cách thuyết phục hơn được không?!”

[Chắc chắn là chưa có quá đát, tin ta đi, lát nữa ngươi sẽ cảm nhận được linh nguyên thôi!]

“Tần Kha.”

Tần Thiên Tuyết lại bước ra khỏi bếp, đi tới bên ghế sô pha.

“Sau khi suy nghĩ kỹ một phen, chị cảm thấy để ngươi bị sét đánh thì có hơi mạo hiểm quá.”

Tần Kha trừng to mắt.

“Giờ chị mới biết hả!”

Tần Thiên Tuyết nghiêm túc nói: “Chị cảm thấy hay là ngươi chọt tay vào ổ điện thử đi.”

Miệng Tần Kha há ra.

Mẹ nó chị gái hắn đây là muốn biến hắn thành con khô mực sao?

Nói là làm, Tần Thiên Tuyết cầm một ổ điện đi tới trước mặt Tần Kha.

“Nào, chọt tay vào… Dùng ngón út đi, mấy ngón kia chắc không chui lọt.”

Nhìn Tần Thiên Tuyết cách mình càng lúc càng gần, Tần Kha vội vàng lăn sang đầu bên kia sô pha.

Ngươi đừng có tới đây nha!

“Đó là ổ điện, ngón út cũng không nhét vừa đâu!”

Tần Thiên Tuyết cúi đầu nhìn lại ổ điện trên tay, đúng là có hơi nhỏ. Nếu là khi Tần Kha còn bé mà chọt tay vào thì tốt rồi…

Bây giờ hắn đã 18 tuổi!

“Vậy để ta đi lấy sợi dây kẽm cắm vào, sau đó ngươi cầm lấy dây kẽm…”

“Em cầu xin chị hãy sống như một con người đi! Ôi mắc tiểu!”

Bạn đang đọc Người Tốt Như Ta, Các Ngươi Lại Gọi Là Tai Hoạ (Dịch) của Hỉ Hoan Cật Quất Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi min_4ever
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.