Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vật ngoài thân

Phiên bản Dịch · 1822 chữ

Sau khi nghe thấy âm thanh, tôi lập tức đứng dậy nhìn ra ngoài cửa, đám người Trương mù đang đánh đấm vô cùng ác liệt với lũ người giấy.

Đi tới cửa, nhìn trái ngó phải, hai bên cũng không có ai, tôi hô một tiếng thật to với Trương mù:

- Trương mù, vừa rồi có người đá cửa, bảy ngọn đèn tắt hết rồi!

Trương mù giơ chân đá văng người giấy trước mặt, thuận tay vo nát tấm ảnh trong lòng người giấy, ném xuống đất còn hung hăng giẫm mấy cái, lúc này mới quay đầu nhìn tôi, gào lên:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu chết chưa? Chưa chết thì trốn trong phòng đừng động đậy, người nào muốn vào cũng không được đồng ý.

Nghe Trương mù nói những lời này, tôi mới tỉnh ngộ ----- dã quỷ chưa có sự đồng ý của người dương, thì không thể tiến vào nhà dương, sao tôi lại quên mất chuyện này chứ? Vừa nãy tôi cũng chưa đồng ý cho bất cứ ai vào. Vậy cho dù có thứ không sạch sẽ, nó cũng chỉ có thể đứng ngoài cửa, không vào được phòng.

Suy nghĩ hiểu chuyện này, tôi yên tâm không ít, vì thế lại lần nữa đóng cửa lại, đi đến bên giường Lăng Giáng hỏi cô ấy có sao không, dù sao đèn cũng tắt rồi, tôi không biết có ảnh hưởng gì tới cô ấy không.

Lăng Giáng lắc đầu, không nói gì. Tôi đánh giá cô ấy một chút từ cao xuống thấp, sắc mặt cũng không có cái gì dị thường. Tôi hỏi:

- Vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Lăng Giáng nói:

- Có vài thứ muốn vào, nhưng bị cửa phòng chặn lại.

Tôi lại hỏi:

- Đèn tắt, cô không bị ảnh hưởng gì chứ?

Lăng Giáng lắc lắc đầu:

- Nếu tôi chưa tỉnh, có lẽ còn có ảnh hưởng, nhưng tôi tỉnh rồi, cho nên không có không sao, vừa rồi Trương mù còn nhìn tôi, anh không thấy à?

Tôi ngây người, tôi tưởng vừa nãy Trương mù nhìn mình, không ngờ là nhìn Lăng Giáng. Thảo nào anh ta thảnh thơi chửi tôi như vậy, hóa ra là thấy Lăng Giáng đã tỉnh, cho nên mới không vội quay về châm đèn.

Tôi lại lần nữa cảm thấy thợ nhân là một nghề nghiệp vô cùng lợi hại, tôi nghĩ, nếu tôi thực sự phải tiến vào ngành nghề này, không chỉ cần một tư duy nhanh nhạy, mà còn phải vô cùng tỉ mỉ. nếu không lúc sư phụ dạy bạn, bạn căn bản không biết phải nhìn cái gì. bạn cho rằng bạn đã nhìn đúng chỗ, nhưng kết quả, đó lại chưa phải là trọng điểm, thậm chí còn có thể là một động tác dư thừa. chuyện như vậy, tôi đã nhìn thấy rất nhiều lần trên người Trần tiên sinh và Trương mù, những tôi vẫn không bao giờ nắm bắt được trọng điểm.

Ngồi trong phòng một lát, Lăng Giáng nói cô ấy hơi mệt, muốn ngủ một giấc, tôi hỏi đi hỏi lại một lúc, xác định cô ấy là mệt thật, mới cho cô ấy đi ngủ.

Lăng Giáng nói:

- Chắc không phải anh nghĩ tôi sắp chết đó chứ?

Tôi nói:

- Đúng là có lo lắng, trong phim mỗi lần có người sắp chết, đều nói mình mệt rồi, muốn ngủ một giấc còn gì? cuối cùng là ngủ không tỉnh dậy luôn.

Nói xong, tôi liền hối hận, bởi vì tôi nhìn thấy Lăng Giáng dùng một ánh mắt quen thuộc nhìn tôi, ánh mắt này tôi từng thấy Trần tiên sinh và Trương mù dùng qua, ánh mắt đó tên là, khinh bỉ.

Lăng Giáng không trả lời, mà nghiêng người ngủ.

Nhìn động tác này của cô ấy, tim tôi bỗng thấy hơi rung động, nếu một người con gái bằng lòng giao tấm lưng của cô ấy cho bạn, vậy thì chỉ có thể chứng minh hai điểm, một là cô ấy hoàn toàn tin tưởng bạn, hai là bạn căn bản đánh không lại cô ấy. rất rõ ràng, tôi thuộc loại người thứ hai, mặc dù hiện tại thân thể Lăng Giáng suy yếu. nhưng tôi nghĩ, cho dù có thêm một tôi nữa, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của cô ấy ---- đương nhiên , tôi có thể mặt dày mày dạn nói, đây là bởi vì tôi chưa bao giờ đánh con gái.

Trong đầu ôm suy nghĩ tự an ủi mình như thế, tôi ngồi xuống ghế, rất nhanh đã ngủ gật, trong lúc mơ màng, tôi hình như lại nhìn thấy đỉnh núi kia, cảnh tượng dưới chân núi có khác cũng có giống lần trước, nhưng cảnh tượng chấm dứt giấc mơ, luôn là hình ảnh ông bà nội đứng trên đỉnh núi có mặt trời lặn, ngắm nhìn phía trước, lần nào tôi cũng cố gắng nhìn xem bọn họ đang nhìn cái gì, nhưng, bao giờ cũng bị cắt ngang, lần này, cũng không ngoại lệ.

- Cái tông môn nhà mày, ông thì mệt như chó ở ngoài kia, còn thằng chó này lại nằm bò ra đây ngủ gật.

Lúc nghe thấy tiếng, mông tôi đã ngồi dưới đất, đau điếng, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Trương mù đá chân lên ghế, nên tôi mới ngã.

Đối mặt với lửa giận của Trương mù, tôi không thể phát cáu, chỉ có thể cười xòa nói:

- Anh là người có tài nên mới mệt hơn người khác mà, tôi ra ngoài cũng chỉ gây vướng tay anh chứ không giúp được gì, còn không bằng trốn trong này đúng không?

Trốn trong phòng, là Trương mù bảo tôi, hiện tại tôi cố tình hạ thấp mình để nói ra những lời này, là đã nể mặt Trương mù rồi.

Trương mù nói:

- Câu nói này của cậu xuất phát từ tận đáy lòng à?

Tôi liếc nhìn cái chân anh ta đang giẫm lên ngực mình, rất nghiêm túc gật đầu, nói:

- Là từ tận đáy lòng, thật lòng thật dạ, nếu có nửa lời nói dối, trời đánh chết tươi!

Trương mù nói:

- Mọi người đều nhìn rồi nhé, không phải tôi ép cậu, là cậu thừa nhận mình là thằng ngốc.

Tôi nói:

- Nhất định phải tự mình thừa nhận, từ đầu tới cuối tôi đều là thằng ngốc, điểm này có thể viết vào trong quy tắc của giới thợ nhân các người, lưu truyền mãi mãi!

Trương mù nói:

- Hứ, còn muốn được lưu truyền mãi mãi? Cửa cũng không có!

Lời này nói xong, Trương mù mới bỏ chân ra.

Tôi thấy Trần tiên sinh, Lưu Tang Y và Lăng Giáng lẳng lặng đứng một bên nhìn, cố gắng nhịn không cười thành tiếng, Nhìn thấy bọn họ như vậy, tôi cũng an tâm. Dù sao đêm qua Trương mù và hai thợ giày kia cũng xảy ra chút mâu thuẫn không vui vẻ, hiện tại có thể thông qua việc tôi tự chế giễu bản thân để hóa giải, tốt quá rồi còn gì?

Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng, chứng minh người giấy đã dời đi. Vì thế tôi đứng dậy, hỏi:

- Mọi người có muốn nghỉ ngơi chút không?

Trương mù nói:

- Nghỉ cái đầu cậu, mau cùng tôi đi tìm đồ.

Tôi nói:

- Có phải tìm thợ đài của mười hai kim bài không?

Trương mù ‘ơ’ một tiếng, sau đó nói:

- Thằng ngốc, sao cậu biết thợ đài? ồ, là vợ cậu nói cho cậu biết.

Trương mù nói xong, xoay người làm tư thế phòng ngự với Lăng Giáng, nhưng anh ta đợi nửa ngày, đều không đợi được Lăng Giáng tấn công, vì thế, anh ta rất hoài nghi hỏi một câu vô cùng ‘gợi đòn’ , đầu tiên là nhìn nhìn tôi, sau đó nhìn nhìn Lăng Giáng, nói:

- Không phải chứ, chẳng lẽ tối hôm qua hai người đã làm chuyện đó? sao lại không có chút động tĩnh gì? --- chờ một chút, không phải không có động tĩnh, mà là động tĩnh ở bên ngoài quá lớn, không nghe thấy tiếng động trong phòng, thằng ngốc này gớm mặt thật, ngày hôm qua cánh cửa kia căn bản không phải bị mở ra từ bên ngoài, mà là thằng ôn cậu thô bạo quá, nên bị vợ đạp ra ngoài đúng không?

Lúc đầu tôi còn chưa hiểu gì, mãi sau khi nghe đến vế sau, tôi mới hiểu, vì thế tôi nhấc luôn cái ghế bên cạnh lên, ném vào người Trương mù ---- mẹ cha cái thứ dâm dê đê tiện này, trong đầu chỉ toàn nghĩ những chuyện đó????

Ầm ĩ một lúc, Lăng Giáng nói muốn dẫn chúng tôi đi tìm thợ đài mười hai kim bài.

Thời điểm xuất phát, Trương mù kêu tôi cùng anh ta mỗi người vác một cái túi lớn lên lưng, Trần tiên sinh lớn tuổi rồi, không để cho ông ấy vác, trên đường, Trương mù nói:

- Mười hai kim bài, chúng ta tổng cộng có năm người, đừng nói tôi độc chiếm một mình, Trần khờ, Lưu Tang Y, Lăng Giáng mỗi người tấm, còn ba tấm của thằng ngốc, tôi chịu mệt một chút cũng được, giữ thay cậu ta.

Lúc này tôi không phục nói:

- Vì sao không có phần của tôi? Tôi không phải người?

Trương mù liếc nhìn tôi nói:

- Cậu chắc chắn cũng muốn?

Tôi đáp:

- kim bài, ai không muốn?

Trương mù cười lạnh một tiếng, không nói gì, Trần tiên sinh mở miệng giải thích:

- cháu đúng là thằng ngốc, thứ này cháu có thể tùy tiện lấy sao? sao cháu không đi lấy tiền âm phủ của người chết mà tiêu hả?

Trương mù nói:

- Nếu cậu đã muốn, cả sáu tấm đều cho cậu!

Tôi lập tức xua tay nói:

- Tiền chỉ là vật ngoài thân, tôi là một người có học, xin đừng dùng những thứ dơ bẩn đó bài mòn linh hồn của người có học này.

Trương mù nói :

- Cái tông môn nhà cậu, thật làm mất mặt người có học!

Trần tiên sinh nói:

- May quá, tôi không được đi học.

Lưu Tang Y nói:

- Sống lâu thế này rồi, nhưng chuyện cười này tôi có thể cười được hẳn một năm.

Chỉ có Lăng Giáng là không đùa cợt với chúng tôi, đứng lẳng lặng một bên, vô cùng giống một nữ thần lạnh lùng như núi băng.

Lăng Giáng dẫn chúng tôi đến chân núi cuối thôn, chỉ vào một hang động tối đen như mực trước mắt nói:

- Tới rồi.

Chính vào lúc chúng tôi chuẩn bị tiến vào, Trương mù lại dừng lại, tôi thấy anh ta cau mày, vẻ mặt nghi hoặc.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.