Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộ Bành Tang Y

Phiên bản Dịch · 1843 chữ

Thời điểm lần đầu tiên nghe thấy tám chữ này, là lúc ở đền thờ nhà họ Vương.

Tôi nhớ rõ lần đó, nghe bí thư thôn Vương Thanh Tùng kể chuyện lạ ông ấy từng thấy ở đền thờ, sau đó bài vị trên bàn thờ đều rơi hết xuống, lúc ấy Trương mù cho rằng sắp động đất . vội vàng chạy ra sân. Tiếp đó, vì chuyện bài vị này mà Trương mù và Trần tiên sinh cứ đẩy qua đẩy lại nói không đi xếp lại bài vị, cuối cùng, tôi đành phải đi.

Buổi tối hôm đó thiếu chút nữa dọa chết tôi, cuối cùng còn nghe thấy tiếng nói sau cửa, bảo tôi đi lật bài vị lại, tôi nghe theo lời người kia, đi lật bài vị, cuối cùng là nhìn thấy tên của Vương Thanh Tùng, bác cả, và chính tôi. bởi vậy, mới trúng phải thợ thuật ‘thỉnh tiên đăng vị’.

Xong chuyện, Trần tiên sinh và Trương mù đều nói bọn họ cố tình để tôi trở thành con mồi để dụ kẻ xấu ra, thời điểm đó tôi không tin lắm, tôi nghĩ là bọn họ không muốn đi, nên mới lấy cớ, trong cả câu chuyện, người tôi thấy nghi ngờ nhất cũng chỉ có thợ mộc Vương Minh Tuyên. Chứ chẳng có liên quan gì đến Lưu Tang Y.

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu nghĩ lại đi, trước và sau khi bài vị rơi xuống, bên trong đền thờ có gì khác nhau?

Tôi cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra khi ấy, cũng không có gì khác, đồ đạc trong sân vẫn y nguyên, không nhiều không ít, tôi, Trương mù, Trần tiên sinh cùng với bí thư thôn Vương Thanh Tùng, về sau có thêm Lưu Tang Y ---- chờ một chút, số người không giống!

Trước lúc bài vị rơi xuống, trong sân đền thờ chỉ có bốn người, nhưng sau khi bài vị rơi xuống, trong sân nhiều thêm một người! chính là Lưu Tang Y đi vào từ bên ngoài!

Trương mù nói:

- Đúng rồi, chính là Lưu Tang Y! lúc ấy tôi cũng thấy rất kỳ lạ, bài vị trên bàn thờ đang bình thường, sao tự nhiên lại bỏ chạy xuống dưới, hóa ra, là nhìn thấy người nhà họ Bành!

Tôi nói:

- Ngày đó không phải anh nói, đó là linh vị cúi đầu, chúng sinh xưng thần à?

Trương mù đáp:

- Ban đầu tôi nghĩ là vậy, nhưng mãi cho đến hiện tại, tôi vẫn chưa thấy bài vị đó làm cái gì cả, chỉ gây ra mỗi ‘thỉnh tiên đăng vị’ , thằng ngốc, không phải tôi nói cậu, thôn các cậu là cái nơi quỷ quái gì, mà ngưu quỷ xà thần chỗ nào cũng có? Cậu xem thôn Trương gia chúng tôi, sạch sẽ yên tĩnh, đáng sống biết bao?

Nghe đến đó, tôi và Lăng Giáng gần như cùng lúc lườm Trương mù một cái, Trần tiên sinh và Lưu Tang Y chưa tới thôn Trương gia bao giờ, tôi mới đến hai lần, nếu mà thôn Trương gia bọn họ sạch sẽ đáng sống, vậy trên thế giới này không có bất cứ thôn làng nào nguy hiểm nữa rồi.

Trương mù có lẽ cũng biết mình nói hơi quá, vì thế làm bộ ho khan hai tiếng, tiếp tục nói;

- Cho nên, tôi dám khẳng định, đó không phải linh vị cúi đầu, chúng sinh xưng thần.

Tôi hỏi:

- Không phải linh vị cúi đầu, chúng sinh xưng thần, vì sao bài vị lại rơi từ trên bàn thờ xuống?

Trương mù nói:

- vậy cậu phải hỏi bà già này rồi, cậu hỏi bà ta đi, năm đó rốt cuộc đã làm gì với những người đó, mà khiến bọn họ cho dù chết rồi, cũng sợ tới mức nhảy xuống khỏi bàn thờ!

Nghe Trương mù nói vậy, tôi lại lần nữa kinh sợ, theo ý Trương mù, bài vị rơi khỏi bàn thờ, căn bản không phải vì muốn gây chuyện, mà là bởi vì sợ hãi Lưu Tang Y, cho nên mới rơi xuống, xem như quỳ gối cầu xin Lưu Tang Y sao? cầu xin chị ta tha cho con cháu thôn Vương gia?

Nếu đúng là vậy, thì có rất nhiều chỗ đã được giải thích rõ. Vì sao ông nội vừa hạ táng không lâu, Lưu Tang Y đột nhiên xuất hiện trong thôn chúng tôi, hơn nữa, khi đó chúng tôi còn chưa kể gì với chị ta, nhưng chị ta đã biết chạy tới mộ ông nội tôi nhìn. Còn nhìn được ra ông nội đã dùng thủ đoạn rất bạo tay. Biết dưới mộ ông nội vẫn còn một ngôi mộ. những chuyện này, có phải trùng hợp quá rồi không?

Hơn nữa, Trương mù vừa mới nói qua, tối hôm qua anh ta trúng chiêu rồi, là vu thuật Vân Nam, tuy rằng tôi không biết vu thuật khác thợ thuật ở chỗ nào, nhưng tôi nghe được một điểm, ‘Vân Nam’. Tôi nhớ rõ sau khi Lưu Tang Y xuất hiện trong thôn, Trần tiên sinh phân tích, liệu có phải có người theo dõi chị ta hay không, thay chị ta chuẩn bị thi thể của Lưu quả phụ, chị ta đã nói một câu ‘đi loanh quanh ở Vân Nam, vốn tưởng có thể sẽ tìm được dấu vết còn sót lại, nhưng cái gì cũng chưa tìm thấy. sau mới trực tiếp quay về.’

Tôi không biết Lưu Tang Y đi Vân Nam tìm kiếm cái gì, nhưng tôi có thể khẳng định, chị ta từng đi Vân Nam, đối ứng cùng với dục hỏa Trương mù nói, gần như có thể chứng minh, người tối hôm qua thi triển thợ thuật ‘chơi với lửa có ngày chết cháy’, chính là Lưu Tang Y.

Lúc nghĩ đến đây, tôi nghe thấy tiếng vỗ tay, là Lưu Tang Y đang vỗ tay, chị ta vỗ ba lần xong, nói với Trương mù:

- Trương Phá Lỗ, cậu có biết, sáu mươi năm trước, trong giới thợ nhân lưu hành một câu nói gì không? là một câu Lạc Triều Đình từng nói, ‘trời không sinh Lạc Triều Đình ta, thợ thuật muôn đời như đêm dài’ . Lạc Triều Đình thời điểm đó, quả nhiên là người có thợ thuật đệ nhất thiên hạ. Trương Phá Lỗ, cậu có biết, nếu cậu sinh ra sớm hơn vài thập niên, sinh sống ở thời đại đó, bất luận là mắt quan sát hay tư duy logic, cậu đều có thể so sánh được với Lạc Triều Đình, hơn nữa, xã hội thời đó còn nghèo đói lạc hậu, đúng là lúc huy hoàng nhất của thợ môn. Thành tựu của cậu, cũng không thấp hơn so với Lạc Triều Đình, đáng tiếc, hiện tại xã hội phát triển , thợ môn càng ngày càng xuống dốc .

Trương mù nói;

- Tôi biết chị đang tâng bốc tôi, Lạc Triều Đình là người thế nào, tôi cũng đã nghe người khác nói qua, chị không cần phải nâng cao tôi lên, tuy rằng tôi tự luyến, nhưng cũng tự mình biết mình, so sánh với Lạc Triều Đình, không chỉ thấp kém hơn một ít, mà là kém rất nhiều. lại nói, cho dù hôm nay chị tâng bốc tôi lên, cũng không che giấu được sự thật chị là người họ Bành cuối cùng.

Lưu Tang Y nói:

- Nhưng, tôi không có ý định che giấu, nếu không lúc trước tôi cũng chẳng thừa nhận, tôi khen cậu, là bởi vì cậu chỉ thông qua những chi tiết nhỏ cũng đoán được ra thân phận tôi, quả thực giống hệt Lạc Triều Đình năm đó.

Tôi kinh ngạc hỏi Lưu Tang Y:

- Ông nội tôi từ lúc đó đã biết thân phận của chị rồi?

Lưu Tang Y bật cười nói:

- Nếu không phải ông nội em nhận ra thân phận của tôi, tôi sao có thể chết từ lúc mới ba mươi tuổi ?

Lần này, không chỉ có tôi, ngay cả Trần tiên sinh cùng Trương mù Lăng Giáng, đều rất khiếp sợ. Chúng tôi không thể ngờ rằng, cái chết của Lưu Tang Y, có liên quan đến ông nội tôi.

Lưu Tang Y tiếp tục nói:

- Nếu tôi không chết, Lạc Triều Đình không thể trở thành người đứng đầu trẻ tuổi nhất trong lịch sử.

Trần tiên sinh nói:

- Sư thúc, người ra đi năm ba mươi tuổi, năm nay người chín mươi hai tuổi, cũng là mất từ sáu mươi năm trước, là năm 1954. Lạc Triều Đình lần đầu tiên trở thành người dẫn đầu là năm 1955. Thời gian vừa khít.

Nghe đến đó, tôi lại bắt đầu xuất hiện những ý nghĩa không tốt trong đầu, liệu có phải, ông nội bởi vì muốn ngồi lên vị trí người đứng đầu, cho nên đã giết chết Lưu Tang Y không? nếu đúng là như vậy, thì ông nội tôi rốt cuộc là một con người như thế nào? Nếu Lưu Tang Y muốn báo thù, tôi phải phản kháng, hay là để mặc chị ta hành hình?

Trần tiên sinh hẳn cũng có suy nghĩ như vậy trong đầu, ông ấy chần chừ muốn nói lại thôi, hỏi Lưu Tang Y:

- Sư thúc, cái chết của người chắc không phải là Lạc Triều Đình…..

Trần tiên sinh không nói hết, nhưng tôi biết, ông ấy muốn biểu đạt, chính là ý nghĩ trong đầu tôi, dù sao vì tranh đoạt quyền vị, giết vài người là điều rất thường thấy trong lịch sử. năm đó nhà Đường vừa mới lập quốc, không phải cũng xảy ra chuyện huynh đệ tương tàn chỉ vì tranh nhau ngôi vị hoàng đế đó sao? huống chi ông nội tôi và Lưu Tang Y còn chẳng có huyết thống, với tâm tính kiên định dứt khoát của ông nội, chắc chắn nói giết là giết!

Nhưng Lưu Tang Y lại cười cười lắc đầu nói:

- Các người cũng coi thường Lạc Triều Đình quá rồi, trước lúc hắn biết thân phận của tôi, tôi đã chết từ lâu rồi.

Lời nói của Lưu Tang Y khiến tôi ngẩn người, cái này không phải trước sau mâu thuẫn với nhau sao?

Trương mù nhìn thấy gương mặt ngơ ngác của tôi, nói:

- Cái tông môn nhà cậu, tôi biết ngay cậu nghe không hiểu. tôi giải thích cho cậu nghe, cậu nghĩ thế này nhá, tuổi tác hiện tại của Bành Tang Y, không phải là 92, mà là 192 tuổi ---- đương nhiên, con số này chỉ là phán đoán, nhưng cũng khoảng 200 tuổi rồi, nghĩ như vậy, cậu hiểu rồi chứ? Vả lại nếu tôi đoán không sai, người nằm dưới mộ tiền bối Lạc Triều Đình, căn bản không phải Bành Cảnh Toại chúng ta từng đoán, mà phải là, thi thể của Bành Tang Y!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.