Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THÁNH VẬT

Phiên bản Dịch · 2446 chữ

Nguyên nhân Tiểu Hạ không chịu trở về nhà riêng bởi vì lo sợ ba nữ quỷ còn đang chực chờ tìm cách hại cô. Riêng Nguyễn Chiêm mấy hôm nay cực kì bận rộn với kế hoạch tiêu diệt tà ma không thể để xảy ra sai sót được, anh đi quan sát giờ giấc của cảnh sát, vẽ bùa chú, tìm kiếm địa điểm tốt nhất để hành động, tập luyện thao tác vận hành các món pháp khí từ lâu đã bỏ quên, vạch ra kế hoạch tỉ mỉ, thậm chí anh còn câu hồn phách của Tiền Lị tới thử hóa giải oán niệm của cô.

Hiện tại viện binh của anh đã tới, anh quyết định sẽ hành động.

Lực lượng cảnh sát đã rút đi rất nhiều, tuy vẫn còn không ít trạm gác ngầm nhưng anh đã tìm hiểu kĩ và lựa chọn phòng thay quần áo của đội bóng rổ để giăng bẫy đuổi quỷ. Bởi vì nơi đó không có trạm gác và có hoàn cảnh đặc thù nên sẽ không kinh động đến người khác và đảm bảo độ an toàn cho Tiểu Hạ.

“Ngày mai lập tức hành động là tốt nhất.” Anh đem kế hoạch tỉ mỉ nói qua một lượt cho Vạn Lý.

“Nhưng tôi nghe nói phụ thân Trương Tuyết đang hối thúc cảnh sát phá án, còn tìm rất nhiều giang hồ thuật sĩ để tìm tung tích anh, anh cho rằng đây là thời cơ thích hợp sao? Vạn Lý có chút lo lắng về tình cảnh của Nguyễn Chiêm hiện giờ.

‘Không đáng để lo! Những đạo sĩ, hòa thượng đó toàn là kẻ lừa đảo, nhưng chuyện này càng để lâu càng phức tạp, tôi cho rằng nếu chuẩn bị thật tốt và trận này không xuất hiện yếu tố bất ngờ thì chắc chắn có thể đanh nhanh thắng nhanh.

Anh không có nói cho Vạn Lý biết, căn biệt thự ngoại thành của lão Trương đại gia đang là nơi Trương Tuyết dưỡng thương, xung quanh đó có người bố trí kết giới. Kết giới rất phức tạp, làm Nguyễn Chiêm giật mình khẳng định lão Trương đã thỉnh được một cao thủ chân chính.

Nhưng nếu người có đạo hạnh muốn tiếp cận anh, nhất định anh sẽ phát hiện ra, giống như mấy ngày trước ở gara bỏ hoang vậy, trừ khi đối phương không cần dùng đạo thuật. Cho nên chỉ cần cẩn thận thì sau khi trận chiến này kết thúc chắc chắn vẫn không bị phát hiện.

“Nếu anh cảm thấy chuyện này được, thì chắc chắn sẽ được. Ai bảo anh là sư phụ tôi chứ!”Vạn Lý bắt chược giọng điệu của Tiểu Hạ, “Nhưng mà tôi có một chút tin tức, hy vọng anh để tâm một chút, nói không chừng sẽ giúp anh gia tăng phần thắng.”

“Tin tức?”

“Tin tưởng tôi, tin này thật sự hữu dụng, cho nên tôi lập tức mua vé máy bay trở về để báo cho anh biết.”

“Đừng có điêu, nếu đúng như vậy sao không tới tìm tôi trước?”

“Khía cạnh nào Tiểu Hạ cũng đáng yêu hơn anh, tất nhiên tôi phải lựa đối tượng để nịnh nọt chứ. Hơn nữa cô ấy nhờ vả tôi nên tôi đương nhiên phải báo cho cô ấy đầu tiên chứ.”

Nguyễn Chiêm bất ngờ, chuyện này anh không nghe Tiểu Hạ nhắc tới. Tự nhiên trong lòng có chút mất mát, cảm giác cô ấy tin tưởng Vạn Lý hơn.

Vạn Lý không chú ý sắc mặt của Nguyễn Chiêm thay đổi, tiếp tục nói: “cô ấy rất áy náy khi lôi anh vào nguy hiểm, cho nên nhờ tôi đi điều tra. Thật không uổng công, tôi thông qua bằng hữu tìm được một vị cha sứ, ông ấy là người trừ tà rất nổi danh ở phương Tây. Tuy ông ấy chưa bảo giờ tiếp xúc với Bloody Mary, nhưng lại biết một số chi tiết quan trọng không mấy người biết.”

“Vậy hả? Là chuyện gì?” Nguyễn Chiêm hứng thú.

“Ảo giác, cô ta lợi dụng gương để tạo ảo giác. Không chỉ người bình thường bị hù chết, thậm chí một số người trừ tà khi lâm vào ảo cảnh cũng sẽ bị thương thậm chí là mất mạng, hơn nữa nó rất hẹp hòi, có thù tất báo.”

“Chuyện này tôi đã tận mắt chứng kiến.” Nguyễn Chiêm nhớ tới chuyện Đào Tiểu Xuân. “Cho nên chúng ta nhất định phải thành công.”

“Không, A Chiêm. Ý tôi là anh phải chú ý việc nó chế tạo ảo giác, bởi vì cô ta rất giỏi lợi dụng sự yếu ớt trong lòng mỗi người, anh nhất định phải cẩn thận.” đây là chuyện Vạn Lý lo lắng nhất, bởi vì hơn ai hết hắn hiểu rõ Nguyễn Chiêm trong lòng có rất nhiều địa phương không thể chạm vào.

“À cho anh xem cái này!. Vạn Lý móc trong túi áo ra một cái hộp, bên trong là một cây thập tự giá bằng bạc, “Đừng xem thường nó, không phải vật trang trí không đâu, nó là thánh vật đấy. Tôi nói thật, có rất nhiều nhân vật vĩ đại sử dụng qua, họ rót vào đó pháp lực của mình, nếu không nhờ tôi thành khẩn mong muốn trừ ma vệ đạo, căn bản không thể thấy được bảo vật như thế này chứ đừng nói tới chuyện mượn.

“Tôi vốn dĩ muốn mượn cho Tiểu Hạ phòng thân, ai biểu cô nàng lại đắc tội với tà linh ngoại quốc làm gì! Nhưng mà….khi nghe anh vạch ra kế hoạch, tôi cảm thấy anh là người chịu nguy hiểm nhất, có lẽ thánh vật vào tay anh sẽ có ích hơn.”

“Không. Đưa cho Tiểu Hạ đi, trong ba người chúng ta, cô ấy yếu nhất, nhưng lại có nhiệm vụ mấu chốt nhất. Bất quá tôi có ý kiến anh đừng đem nó đặt vào hộp, bởi vì hiện tại cô nàng không dám mở bất kì chiếc hộp nào cả.” Nguyễn Chiêm kể cho Vạn Lý nghe câu chuyện chiếc hộp lễ vật chứa đôi mắt, “Tôi nghĩ, sự sợ hãi này sẽ kéo dài trong một thời gian dài, nhưng mà cô ấy cũng không tồi, tuy nhát gan nhưng tinh thần rất cứng cỏi, chịu nhiều sự sợ hãi như vậy cũng không bị gục ngã.”

Vạn Lý thở dài: “ Có lẽ là ý trời nên cô ấy mới hay gặp những chuyện như vậy.”

“Nghe nói anh là một bác sĩ tâm lý, tại sao lại mở miệng nói chuyện như một hòa thượng vậy?”

“Lão nạp thực sự là một bác sĩ tâm lý, hơn nữa cực kì tôn trọng khoa học, nhưng tín ngưỡng thì chưa có xác định, cũng thừa nhận sự tồn tại của các sự kiện thần quái.” Vạn Lý đùa một câu, nhưng chợt nghĩ tới hoàn cảnh họ sắp đối mặt không khí liền quay lại trầm mặc, “Quay lại vấn đề, để Tiểu Hạ làm mồi nhử sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Đó là nguyên nhân tôi lựa chọn phòng thay đồ của đội tuyển bóng rổ.” Nguyễn Chiêm ngẩng đầu nhìn Lưu Thiết đang làm việc, thấy cậu ta làm việc bình thường nhưng không vui vẻ như trước, đúng là cảm xúc không phải một sớm một chiều có thể xóa được. “Nơi đó chỉ có nam sinh lui tới, cho nên không bị công an mai phục, sẽ không bị chú ý nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lý tưởng nhất là nơi đó không quá lớn cũng không quá nhỏ, ra cửa rẽ trái chính là đại sảnh, xung quanh không có thứ gì có thể phản chiếu hình ảnh, hai người rất dễ dàng để rời đi. Mặt khác, những chiếc gương ở đó đều được treo trong phòng thay quần áo, như vậy tôi có thể trốn ở tủ quần áo, Tiểu Hạ chỉ cần đứng cạnh gương treo gần tủ quần áo nhất như vậy tôi cách cô ấy không quá một mét, cô ấy hoàn toàn nằm trong sự bảo vệ của tôi.”

Chuyện này Nguyễn Chiêm không có tiết lộ với Lưu Thiết, chìa khóa phòng thay quần áo đều do Nguyễn Chiêm đi trộm được, đêm qua anh còn dán một lá phù trên tủ quần áo để tiêu trừ dương khí của phòng nam sinh, đợi sau khi hành động kết thúc sẽ tiêu hủy. Tóm lại anh hy vọng sự kiện nay với Lưu Thiết chỉ là một cơn ác mộng, và bí mật của anh cũng sẽ không bị đồn đại ra ngoài.

“Nhưng mà cô ấy vẫn phải nhìn những thứ đáng sợ đó.” Vạn Lý vẫn có điểm lo lắng.

“Đây là biện pháp duy nhất, anh nên biết nếu chỉ có đàn ông thì Bloody Mary sẽ không xuất hiện. Nhưng nếu tôi quang minh chính đại đứng đó chắc chắn ả ta sẽ không tới. May mắn là Tiểu Hạ xuất hiện ý nghĩ hợp sức đánh ả tôi mới nghĩ ra được cách này. Chúng ta cùng nhau đi vào, sau đó tôi phong bế hơi thở của mình, dùng bùa giấu nguồn năng lượng của cơ thể để cho Bloody Mary tưởng rằng chỉ có một mình Tiểu Hạ ở đó.”

“Chờ nó ra tới chúng ta liền ở thế chủ động đúng không?”

“Không sai, trong lúc đó nếu ba nữ quỷ cũng tới, Tiểu Hạ phải nhờ anh bảo vệ.”

“Không thành vấn đề, việc bảo vệ người đẹp thì tôi rất giỏi.” Vạn Lý cười hề hề thần bí nói: “Đố anh tại sao đàn ông không thể triệu hồi được Bloody Mary?”

“Có thể là vì cô ta tự ti với dung mạo của bản thân?”

“Không hổ là sư phụ, quả nhiên thông minh.” Vạn Lý khoa trương khen ngợi. “Vị cha sứ kia đã nói với tôi cô ta nguyên bản là một nữ vu sư vô cùng xinh đẹp, sử dụng vu thuật thông qua gương, gương là vũ khí của cô ta. Nhưng sau này cô ta bị cáo buộc về việc sử dụng phép thuật tà ác và bị thiêu chết, dung mạo bị hủy hoàn toàn. Cho nên thiếu nữ xinh đẹp mới triệu hoán được cô ta, và cũng là lý do cô ta không bao giờ hiện thân trước người khác phái.”

“Đoán sơ cũng biết.”

“Tôi hơi lo là cô ta đã biết được kế hoạch của chúng ta và sẽ không tới.”

“Đầu tiên tôi nhắc anh nhớ, chúng ta không có biện pháp tiêu diệt ả.” Đối với chuyện này Nguyễn Chiêm cực kì hiểu rõ.

“Chúng ta chỉ vây khốn ả, không cho ả du đãng đến những khu vực khác của trường học, sau đó chế phục ả bắt ả kí một khế ước mới vĩnh viễn không trở về nơi này, nếu cần thiết thì phong bế luôn đường trở lại của ả, để sau này có người triệu hồi ả cũng không thể tới được. Còn trường hợp Bloody Mary sợ bị tiêu diệt mà không dám ra, nói sao ta……đơn giản như thế này nếu anh đã từng chứng kiến sự âm hiểm, ngạo mạn của ả, cùng sự hẹp hòi có thù tất báo liền sẽ không có sự nghi ngờ như vậy.” Nguyễn Chiêm nhớ tới kết cục của Đào Tiểu Xuân, trong lòng lửa giận bốc lên phừng phừng.

Vạn Lý vỗ vỗ vai anh: “Vậy làm đi, nước đến đâu thì chặn đến đó. Bất quá tôi hơi lo lắng việc anh dùng cờ chiêu hồn tới cứu Đào Tiểu Xuân, trước mắt không phải năng lực anh chưa đủ để vận dụng nó sao? Hơn nữa nó không giống Huyết Mộc kiếm, gặp tà mà liền có phản ứng.”

“Là lá cờ gãy.” Nguyễn Chiêm nghiêm túc sửa lại. “Mấy ngày trước tôi có thử dùng để chiêu hồn, tuy rằng chỉ thành công một nửa nhưng cũng không phải là không được. Bởi vì chuyện Lý Cảnh Minh lúc trước năng lực của tôi đã rò rỉ phóng thích, cho nên vẫn có cơ hội.”

“Xác suất bao nhiêu?” Cái này nhất định Vạn Lý phải hỏi vì nó có liên quan đến sinh mệnh người bạn tốt của anh.

Nguyễn Chiêm cười khổ một chút: “Tiểu Hạ không ca than với anh là mấy ngày nay tôi bận đến mức không thể thỏa mãn lòng hiếu kì của cô ấy sao? Thực ra mấy ngày nay tôi luôn luyện tập, kể ra từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ tôi lại nghiêm túc đến vậy.”

Từ khi bắt đầu phong ấn năng lực bản thân, Nguyễn Chiêm chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ sử dụng lại, nhưng mà Tiểu Hạ có thể khiến anh làm trái với lời thề.

Nhìn Nguyễn Chiêm như vậy, Vạn Lý rất muốn bật cười:” Cái này kêu là ở ác gặp ác, hoàn toàn xứng đáng, tôi không cảm thông được.”

“Giờ mới biết tên khốn nạn nhà ngươi thật không có tình người.” Nguyễn Chiêm mắng một câu, rồi đột nhiên chần chừ một chút, rồi hỏi ra vấn đề vẫn luôn quanh quẩn trong lòng nãy giờ: “Tay cô ấy không có vấn đề gì chứ?”

“Cô ấy? Anh hỏi Tiểu Hạ?” Vạn Lý biết rõ nhưng cố hỏi: “Không sao với trường hợp không có cử động mạnh, nếu không đau là không tránh khỏi.”

Lời này khiến Nguyễn Chiêm có chút do dự, có lẽ ngày mai triển khai kế hoạch không phải ý kiến hay. Hiện tại cô ấy đang bị thương, mất máu nhiều sẽ làm suy giảm dương khí. Hơn nữa, cánh tay cử động sẽ bị đau, như vậy liệu có ổn không?

“Có lẽ nên tham khảo ý cô ấy một chút, xem ngày mai có thích hợp hành động hay không.”

“Tôi hỏi cho, thuận tiện mời cô ấy xuống ăn cơm. Tôi đặt cơm rồi đấy, lát nhớ kí nhận giúp tôi nhé!” Vạn Lý đứng lên, trên mặt không giấu đi sự mệt mỏi nói: “Không chừng tối nay tôi sẽ ngủ ở phòng anh, chứ nếu đi về có lẽ trước khi tới nhà tôi sẽ ngủ gục trên đường mất.”

“Phòng tôi? Ý anh là kho hàng?”

Vạn Lý cười: “Thôi nào đừng dùng giọng hờn dỗi như vậy nói chuyện với tôi, tôi không thông cảm được đâu.”

Bạn đang đọc Người Trừ Tà - Dịch của Liễu Ám Hoa Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.