Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHUẨN BỊ

Phiên bản Dịch · 1596 chữ

Dạ Quy Nhân bar tạm dừng buôn bán một ngày.

Từ lúc khai trương đến giờ cũng được hai năm, chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này, gần đây lại thường xuyên xuất hiện, điều này làm cho những cô gái “si tâm vọng tưởng” chủ quán có chút bực bội, không biết con hồ ly tinh nào đã mê hoặc được chủ quán nhà ta để đơn độc hẹn hò riêng.

Kỳ thật thời điểm gần khuya ngày hôm đó, “Hồ ly tinh” đang khẩn trương ngồi trên xe Jeep của Nguyễn Chiêm đậu gần trường, ép buộc chính mình phải phồng to lá gan chuột nhắt đi làm chuyện có khả năng khiến mình mất mạng, đáng sợ nhất chính là bản thân có thể chết bất cứ lúc nào vì sợ hãi quá độ.

Trời âm u vô cùng.

Giữa tháng chín không khí mát mẻ mang theo gờn gợn hơi nước, chứng tỏ mưa gió sắp tới.

“Trình tự hành động cô đã nhớ kỹ chưa?” Vẻ mặt yếu ớt khẩn trương của Tiểu Hạ dưới ánh đèn đường nhàn nhạt khiến Nguyễn Chiêm dâng lên cảm xúc muốn tống cổ cô trở về ngay lập tức, chỉ tiếc anh không thể làm được.

“Chúng ta cùng nhau đi vào, nhưng không được nói chuyện với anh, giả bộ như chỉ có một mình tôi thôi. Chờ đến khi anh trốn kĩ, tôi liền mở cửa phòng thay đồ đứng trước gương.” Cô đằng hắng một tiếng, cố gắng điều chỉnh giọng nói đang run rẩy.” Khi nó vừa xuất hiện, hoặc khi tôi sợ hãi quá độ, thì phải lập tức lùi lại một bước, như vậy anh mới có thể thấy. Sau đó….sau đó phải lập tức chạy đi không được quay đầu lại, nhanh chóng ra cửa tìm Vạn Lý.

“Cô quên chuyện đem bình nước phép hắt lên người nó, hoặc bất cứ thứ gì chạy ra từ trong gương.” Nguyễn Chiêm nhàng nhàng nói sợ lớn tiếng sẽ khiến Tiểu Hạ hoảng thêm.

Điều này làm Vạn Lý đang ngồi ở ghế sau cực kì kinh ngạc, hắn chưa từng gặp qua bộ dáng này của Nguyễn Chiêm.

“Cô không cần mở nắp bình, bởi vì khi chạm vào tà vật nó tự động vỡ toang.” Nguyễn Chiêm tiếp tục nói, “Còn chuyện kiếm gỗ đào, cô nhớ kĩ gặp cái gì cũng không cần khách khí, trực tiếp chém là được.”

Tiểu Hạ mạnh mẽ gật đầu.

Nguyễn Chiêm nhìn thấy cây thập tự giá mà Vạn Lý mược được cùng miếng ngọc Địa Tạng Bồ Tát trên cổ Tiểu Hạ cũng hơi chút an tâm

Nước phép Nguyễn Chiêm điều chế là vật mấu chốt để vây khốn Bloody Mary, còn hai thanh kiếm gỗ đào cũng là anh dồn hết tâm sức để gấp gáp chế tạo, anh một cây Tiểu Hạ một cây. Tuy ngoại hình không đẹp, bùa chú khắc trên đó cũng không được thẩm mĩ nhưng thời điểm chế tạo anh đã đem tất cả linh lực mình có hòa thành phù chú khắc trên mình thanh kiếm gỗ đào này, hy vọng pháp lực của nó có thể tăng cường thêm một chút.

Đặc biệt là Tiểu Hạ có thể dùng.

Còn Huyết Mộc kiếm giao cho Vạn Lý, bởi vì hắn phụ trách phòng thủ không cho ba nữ quỷ tới quấy rối, không có Huyết Mộc kiếm chắc chắn không được. Lúc trước bọn họ cố gắng hóa giải oán niệm của Tiền Lị, nhưng chỉ làm giảm đi chứ không hoàn toàn biến mất. Hơn nữa nếu Tiền Lị nghĩ thông suốt, thì hai nữ quỷ kia cũng sẽ không buông tha cơ hội này. Bất quá bọn chúng có thâm thù như thế nào cũng chỉ là quỷ mới, cho nên chỉ cần Vạn Lý không sợ hãi, thì Huyết Mộc kiếm sẽ phát huy năng lực đủ để đối phó với chúng, nếu chúng vẫn không tỉnh ngộ thì chỉ còn cách trảm cho hồn phi phách tán.

Cho nên khi không có Huyết Mộc Kiếm trong người việc đối phó với Bloody Mary sẽ có nguy hiểm, nhưng anh vẫn quyết định đưa cho Vạn Lý dùng.

“Anh có cần tôi nhắc lại nhiệm vụ của mình để trả bài không?” Vạn Lý chen vào.

Nguyễn Chiêm biết Vạn Lý muốn Tiểu Hạ bớt lo lắng cho nên phối hợp gật đầu.

“Tôi đứng bên ngoài phòng thay đồ khoảng ba mét, để cho Bloody Mary không cảm nhận được ngoài cửa có người, mặt khác khi Tiểu Hạ vừa ra khỏi cửa sẽ dễ dàng nhìn thấy tôi cầm Huyết Mộc kiếm uy phong lẫm liệt, một người giữ quan ải, vạn quỷ chịu thua như thế nào.” Giọng Vạn Lý rất nhẹ nhàng cười cợt giống như đây là chuyện bình thường khiến Tiểu Hạ thả lỏng được đôi chút.

Nguyễn Chiêm nhìn thời gian, đã 12h, thời gian quỷ quái hoạt động, bọn họ cũng nên hành động rồi.

Anh cắt ngón tay, xoay người nhìn Tiểu Hạ. “ Đem cánh tay bị thương cho tôi.” Anh nói, nắm lấy cánh tay mềm mại của cô, trên cánh tay bị thương quấn lớp băng gạc, anh dùng máu vẽ lên đó một cái huyết chú, rồi căn dặn: “nếu cô bị rơi vào bóng tối, liền dùng ý niệm tập trung vào lớp băng gạc, kêu tên tôi một tiếng, bóng tối sẽ biến mất.”

“Wow, người vì đuổi quỷ mà phải dùng đến máu chính mình, thật là chả biết thương cơ thể tí nào.” Vạn Lý tận dungjc ơ hội dìm hàng Nguyễn Chiêm, “Chuyện này phải trách anh ngày thường lười biếng không chịu tu luyện, nên mỗi lần đụng đến những con quỷ có máu mặt liền phải dùng huyết chú để đề cao năng lực bản thân.”Không phải Vạn Lý thích nói những chuyện vô nghĩa, nhưng anh với Nguyễn Chiêm nhất định phải có một người đóng vai ác, khua môi múa mép để làm dịu không khí. Tinh thần nhẹ nhàng mới làm tốt mọi chuyện.

Nguyễn Chiêm bơ hắn. Anh đang suy nghĩ những việc như thế này luôn sẽ có những chuyện ngoài ý muốn, sau khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc chắc chắn người âm hiểm như Bloody Mary chắc chắn sẽ phòng bị, thậm chí giăng bẫy đợi sẵn. Trên người Tiểu Hạ có rất nhiều đồ vật bảo hộ, còn anh và Vạn Lý sẽ trực tiếp đối đầu với tà ác, những chuyện bất ngờ xảy ra chỉ cần ở nơi có ánh sáng thì Tiểu Hạ chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành.

Quang minh phù, anh có. Nhưng Tiểu Hạ không dùng được. Cho nên anh đã dùng máu của mình hòa cùng máu của cô chảy ra từ vết thương chế thành quang mình phù, dùng biện pháp huyết khí tương liên sẽ đạt được hiệu quả tương đương.

“Nè, anh không giúp tôi mở mắt âm sao?” Vạn Lý lại diễn vai lắm mồm

“Thật là cố tình quên mà không được.” Nguyễn Chiêm cẩn thận buông cánh tay bị thương của Tiểu Hạ, “Đem cái đầu vô dụng của anh qua đây.”

“Anh công kích tôi, không sợ phản tác dụng à?” Vạn Lý nhìn Nguyễn Chiêm tùy ý chấm chút nước bùa rồi vẽ lên ấn đường, “Anh có chắc nhẹ nhàng vẽ bậy một hơi thì sẽ có hiệu quả không?”

“vậy thì tôi lấy dao khắc lên được chứ?”

“Không cần, anh đang tính phá hoại nhan sắc đẹp trai ngời ngời của tôi chứ gì?” Vạn Lý vội vàng đẩy Nguyễn Chiêm ra, “Anh dùng nước mắt trâu để vẽ bùa sao? Tôi nghe nói là nếu bôi thứ đó lên mắt sẽ nhìn thấy những đồ vật không nên thấy.”

“Anh lôi cái tin đó ở xó xỉnh nào vậy?”

“Tôi có cần mở mắt âm không? Tiểu Hạ hỏi.

“Không hay ho gì đâu, cô sẽ thấy những thứ đáng sợ đó.” Vạn Lý xoa xoa đầu cô.

“Nhưng mà càng không thấy tôi lại càng muốn nhìn. Được không Nguyễn Chiêm?”

“Vào trong rồi tính tiếp.” Nơi này là bên hông trường học, chính khí không vượng, có lẽ sẽ gặp những thứ kì lạ, vào bên trong thì cô ấy bắt buộc phải thi pháp, nên có muốn tránh không nhìn mấy thứ đó cũng không được.

“Bây giờ uống cái này đi.” Nguyễn Chiêm lấy ra một chai nước khoáng, bên trong chứa một ít chất lỏng đục đục.

“đây là gì vậy? Nhìn hơi mất vệ sinh” Vạn Lý ghét bỏ nói, “Anh dùng cái này để làm thủ thuật che mắt đúng không?”

“Một là uống, hai là để bị phát hiện xong tự nghĩ cách giải thích với cảnh sát tại sao đêm khuya tới đây.” Khi làm thủ thuật che mắt Nguyễn Chiêm không thể đồng thời làm phép khác được, nên uống nước này là cách đơn giản tiết kiệm sức lực nhất.

“Thôi được rồi!” Vạn Lý không tình nguyện uống một ngụm rồi đưa cho Tiểu Hạ. “Cô uống đi, không có mùi vị gì đâu.”

Tiểu Hạ cũng uống một ngụm sau đó là Nguyễn Chiêm.

Nguyễn Chiêm nhìn thời gian một chút nói: “Chúng ta đi thôi. Cố gắng đừng đi dưới đèn đường, tuy người khác không nhìn thấy nhưng chúng ta không giấu được cái bóng của mình.”

Bạn đang đọc Người Trừ Tà - Dịch của Liễu Ám Hoa Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.