Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 2: Tú tài cùng binh

Phiên bản Dịch · 2421 chữ

...Theo như ý định của Tiểu hạ, cô muốn Nguyễn Chiêm vào bệnh viện kiểm tra một chút để có thể yên tâm, nhưng Nguyễn Chiêm đã từ chối. Anh hiểu rõ tình trạng hiện giờ của mình, tuy rằng nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng thật ra là do hấp tấp ra tay quá mạnh trong một lần khiến cơ thể bị thương. có thể rất đau nhưng cũng không phải là vấn đề lớn gì, ít nhất cũng không phải đến bệnh viện tìm thêm phiền phức. Sau khi đưa Tiểu Hạ về nhà, vốn dĩ định lập tức rời đi, ai ngờ Tiểu hạ một mực bắt anh phải lên lầu ngồi một chút. Nhưng khi nhìn thấy Tiểu Hạ đóng gói hành lí vào vali, anh mới chợt hiểu rằng mình lại bị mắc vào bây của cô.

‘Lại muốn làm cái gì?’ Nguyễn Chiêm đầu như mọc thêm một cục nấm...

‘Muốn đến chỗ anh ở một vài ngày’

‘Vì cái gì chứ?...’

‘Bởi vì người ta đã vấp ngã một lần sẽ khôn lên được một chút. Anh còn nhớ vụ án của Lý Cảnh Minh cách đây không lâu không, cái quỷ kia cảm thấy tôi làm cản đường hắn nên muốn tống khứ tôi. Lần này mụ phù tủy gương kia cũng chưa chắc đã hết, tôi muốn đề phòng. Nhìn đi, vừa bước vào phòng tắm đã có ngay một mặt gương, tôi có thể sẽ bị nó bắt ngay trong lúc đi wc đấy..’

‘Cô có thể ở chỗ của Vạn Lý, cô và anh ấy không phải rất thân sao ?’ Anh cố gắng lần cuối cùng :v

‘Anh quên mất nhà mới của anh ta lafhung trạch nổi tiếng sao ?? Chỉ có loại người thiểu não mới dám sống, tôi không dám. Hơn nữa, hiện tại anh ấy đang tham gia một số hội nghị y học quốc tế ở Ý. Ở đây chỉ có tôi với anh chung một cái bằng hữu, phải giúp đỡ nhau, đừng nói những điều không thấu nhân tình đạo lí thế chứ...’

‘Người không nói đạo lí hình như là cô mới phải.’ Nguyễn Chiêm thật sự bất lực với cô.

‘Không nói đạo lí ? thế ai khi nãy kêu ta bằng họ ‘Vô lại’ ?’ Tiểu hạ dùng phương pháp tra khảo thường dùng ở các triều đình phản bác lại lời nói của Nguyễn Chiêm. Trên mặt vẫn tươi cười : ‘Cho dù là tôi có cầu xin anh thì cũng chỉ cần vài ngày. Anh, một đại nam nhân, sẽ không để tôi, một nữ nhân yếu đuối bị ma đuổi mà không quan tâm sao ? Cứ coi như là anh để tôi ở dưới đôi cánh quyền lực của mình tạm thời thở dốc một chút.’

‘Thật là thảm hại’

‘Đây là cái gọi là hoàn cảnh mới biết anh hùng, tôi cũng không phải không biết xấu hổ. Tốt xấu gì chúng ta cứ coi nhau như bằng hữu đi :v’

‘Quá vinh hạnh rồi’

‘Tôi cũng vậy, hahaa’

‘Nhưng cô cũng không cần phải như vậy. Lần này, cái này thuộc về linh hoòn triệu hoán thân thể. Không có triệu hồn ra thì nó sẽ không tới. Hơn nữa nó cũng không thể tìm thấy cô ở chỗ này, nó không có khả năng rời xa nơi mà nó được triệu hồi.’

‘Dù sao anh vẫn chưa từng điều tra qua, chắc cũng chỉ là nghe nói. Thật sự là sau lần đầu tiên được triệu hồi ra ngoài thì tất cả những lần sau nó đều không được triệu hồi tới, mà chỉ cần điều kiện thích hợp là nó sẽ ra tay hại người. Nên cứ tránh càng xa càng tốt. Anh cũng không thể đảm bảo là truyền thuyết là chính xác bởi vì chưa có người nào từng thu phục nó vì vậy tôi vẫn cứ phải đề phòng cho chắc chắn.’

Nguyễn Chiêm không nói thêm câu nào, thực tế anh đối với chuyện này không có chút hứng thú gì, chỉ là ngẫu nhiên nghe được vài lời từ hai cậu bạn làm ở quầy của mình, anh không rõ về tình tiết, cũng không biết được Tiểu hạ đoán đúng hay sai. Thấy được sự nghi ngờ của anh, Tiểu hạ nhân cơ hội nói hết sự việc và suy nghĩ của mình cho Nguyễn Chiêm nghe.

Nguyễn Chiêm cau mày , chăm chú nghe cô nói.

Theo như Tiểu Hạ thì, tiên gương, à không – phù thủy gương hẳn là đã kí giao ước với ai đó, nếu không nó sẽ không xuất hiện và được triệu hồi đến. Dù là ác quỷ, tà ling nhưng chúng nó cũng có quy định riêng, nếu cứ vô pháp mà tồn tại thì thế giới này sẽ không còn trật tự gì nữa. Điều này có nghĩa là mọi vật trên thế gian này đều có vận mệnh, nếu một thứ nào đó đi lệch khỏi đường ray của con tàu tạo hóa thì mọi thứ sẽ chìm vào bóng tối.

Nhưng là ai dám lập khế ước với một linh hồn xấu xa như vậy chứ ?

Tiểu Hạ nhân lúc Nguyễn Chiêm suy nghĩ, nhanh chóng thu dọn lại hành lí.

‘Cô nhất định phải tìm tôi gây phiền phức sao ?’ Lông mày của Nguyễn Chiêm xoắn lại thành một sợi dây, giật giật.

‘Tôi không quấy rầy anh mà là đang nhờ ah giúp đỡ. Không phải đã nói một lần ngã một lần khôn lên sao, bằng không chẳng lẽ đợi tôi xảy ra chuyện rồi mới đến nhờ anh thu dọn xác ?’

‘Như thế đơn giản hơn.’

‘Chẳng lẽ anh cho rằng tôi giống loại nữ nhân nào đó, mượn cớ để tiếp cận anh sao ? Còn có, tôi như thế nào cũng đã cứu anh một mạng..’

Cứu mạng ? Ý cô ấy là chuyện của Lý Cảnh Minh ? Không phải là do cô lôi hắn vào sao ? Đúng là không nói đạo lý. Về phần kết thân vì thiện chí, anh không dám nghĩ sẽ có ‘vinh hạnh’ như vậy !

‘Không cần tôi diệt trừ nó à ?’

‘Không’ Tiểu Hạ do dự. ‘Không phải nó rất mạnh sao... vừa rồi còn làm anh bị thương !’ Nhớ tới bộ dạng của Nguyễn Chiêm khi nãy, khuôn mặt tái nhợt, hai tay lạnh căm còn miệng thì đổ ra vết máu Tiểu Hạ đặc biệt cảm thấy trong lòng không thoải mái. Cô không muốn anh bị thương hoặc nguy hiểm gì đến tính mạng. Vụ việc của Lý Cảnh Minh vừa qua quá nguy hiểm, đã đủ dọa cô sợ chết khiếp rồi.

Nghĩ đến cô vẫn còn bận tâm về việc bị thương của mình, từ hố băng nơi đáy lòng của Nguyên Chiêm dâng lên một chút ấm áp. Tuy biết rằng cô còn sẽ lợi dụng anh dài dài, chắc chắn sẽ ngược đãi hành hạ và làm xáo trộn cuộc sống yên bình của anh nhưng anh vẫn không khỏi mềm lòng.

‘Chuyện đó không thành vấn đề’

Là do anh không cẩn thận mới để mình bị thương, nhưng ‘nó’ có khả năng điều khiển được cả Trương Tuyết để tấn công Tiểu Hạ thì xem ra cũng không phải hạng tầm thường. Không hiểu vì cái gì mà Nhạc đại tiểu thư này luôn gặp phải những rắc rối lớn này thay vì những hồn ma bình thường... Lần này lại là một linh hồn phương Tây, không thể tùy tiện đuổi một cái liền có thể báo đáp được ‘ân cứu mạng’ của cô. Hẳn là do Diêm Vương quá tốt bụng, vài con quỷ nhỏ cũng không thèm quản... Anh nhất định phải nhớ kĩ, về sau sẽ không thể nợ Tiểu Hạ thêm bất cứ thứ gì nữa.

‘’Có thể chế phục nó sao ?’

‘Tôi không chắc, sẽ luôn có những trường hợp đặc biệt xảy ra trong những loại việc như thế này, vả lại tôi cũng không phải pháp sư chuyên nghiệp gì.’ Lần trước khi chiến đấu với tú tài quỷ, anh đã đem hết khả năng ra để đối phó khiến năng lực bị phong ấn lâu năm của mình được phóng thích ra một ít. Nhưng đối với Blood Mary này anh chưa từng gặp qua, vì vậy anh không dám đưa ra phán đoán.

‘Tôi vẫn luôn tự hỏi.. chính là, ma quỷ phương Tây cũng có thể được người Trung Quốc thỉnh đến sao ?’

Nguyễn Chiêm không nhịn được mà bật cười : ‘Nói một cách cực đoan thì chính là thế giới của bọn họ không có biên giới. Tuy nhiên vì bất đồng về tôn giáo và tín ngưỡng của mọi người nên việc mời được một hồn ma từ phương Tây đến quả thực là rất khó, và tôi cũng nghĩ rằng chẳng có lí do gì mà họ lại vô cớ xông vào địa bàn của người khác cả.’

‘Vậy anh có đồng ý để tôi xông vào địa bàn của anh không ?’

‘Được rồi, chỉ là ở lại một vài ngày. Và chỉ một lần này thôi.’ Nguyễn Chiêm cuối cùng cũng chịu đầu hàng.

‘Chúng ta đi thôi.’ Tiểu Hạ vui vẻ đáp lại, nhưng trong lòng lại len lén nghĩ: Ai thèm để ý hắn nói cái gì. Cô nhất định phải ở ‘Pháo đài ma’ ấy đến khi nào chắc chắn an toàn thì mới rời đi. Tiểu Hạ rất nhát gan, mặc dù đã nhìn thấy ma nhưng cô vẫn chẳng có chút kinh nghiệm gì, nhưng dù vậy cô vẫn không muốn bản thân phải chịu sợ hãi... Vạn Lý nói quả không sai, những người như Nguyễn Chiêm thì đe dọa hay dụ dỗ đều vô ích, sống chết kệ ngươi nhưng vấn đề ở đây là anh không ghét Tiểu Hạ, trong lòng Tiểu Hạ cũng biết rõ điều này, chỉ là anh cảm thấy hơi phiền phức một chút.

Bọn họ vừa đi vừa bàn luận, Nguyễn Chiêm cho rằng Blood Mary rất có thể bị người ta triệu hồi đến, vừa lúc tâm trạng nó cũng không tệ mà người triệu hồi có gan lớn nên đã cùng nó kí thỏa thuận. Vì ở phương Tây có rất ít người triệu hồi thành công Blood Mary nên trường hợp này chắc chắn là một cơ hội tình cờ và mong muốn triệu rồi phải rất mạnh mẽ, thậm chí người triệu hồi đó có thể là một người có khả năng đặc biệt.

Nữ quỷ đó chỉ làm hại người trong phạm vi trường đại học T nên khả năng cao là người trong trường đã kí hợp đồng với nó. Lần đầu tiên muốn triệu hồn nó tới yêu cầu phải có trình tự, chính là nói cần một nữ sinh ở một mình vào ban đêm, một chiếc gương và thời gian nhất định là không lâu về trước, rất có thể xảy ra khi học kì mới này vừa bắt đầu. Người đầu tiên chơi trò này nghe nói là Tiền Lị, nhưng cô ta đã chết, điều này có nghĩa người kí kết là một người khác. Vì vậy nếu muốn sớm giải quyết vấn đề này thì việc đầu tiên là tìm ra người đã kí thỏa thuận với nó.

‘Anh có chắc là có người làm giao ước như vậy không ?’ Tiểu Hạ rùng mình khi nghĩ đến sự tồn tại của người nào đó chỉ vì ham muốn của bản thân mà đã không ngần ngại làm tổn thương đến sinh mạng của rất nhiều người khác.

‘Đây là giải thích hợp lí nhất’

‘Nhưng vì lý do ghê gớm gì mà có thể làm ra việ tàn nhẫn như thế ?’

‘Có lẽ chỉ là những nguyện vọng bình thường. Nhiều chuyện phức tạp rắc rồi đều có thể bắt nguồn từ những chuyện đơn giản. Cái này, cô chỉ cần tìm ra người đầu tiên kí ước, còn lại tôi sẽ giúp.’

‘Giúp tôi ?’

Tiểu Hạ đưa đầu ra gần cửa kính xe nhìn lên trời xem mặt trăng và các ngôi sao có đang đổi vị trí không. Đúng là người tốt ! Nguyễn Chiêm chủ động giúp đỡ người khác. Đây không phải là chuyện chỉ có trong mơ sao ? Nhưng cô lại lập tức nhớ tới vết thương vừa rồi của anh. Mặc dù công lý trong cô đang trỗi dậy khiến cô muốn giải quyết sự việc này, nhưng cô cũng không muốn bất kì ai bị thương thêm nữa, suy cho cùng thì cũng chẳng phải cô tự mình đối phó với quỷ.

‘Với trình độ này tôi sẽ không chết đâu.’ Nguyễn Chiêm như nhìn thấu suy nghĩ của cô. ‘Tôi muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, như vậy cô cũng sớm có thể trở về nhà của mình.’

Biết ngay là anh không có ý tốt mà !

‘Có khi nào nó đã hoàn thành ước nguyện và trở về địa ngục rồi không ?’ Cô cảm thấy ớn lạnh khi nghĩ đến cảnh tượng trước đó, thảm kịch của nữ sinh thứ tư bị hại.

‘Nếu cô đang nghĩ đến chuyện này thì nữ sinh kia chỉ là bị thương nặng, sẽ không chết.’ Nguyễn Chiêm nói rồi đỗ xe, bước vào quán. Tiểu hạ không để tâm nữa, cô ôm bọc hành lí nhỏ của mình theo lên lầu.

Những người trong quán bar tròn mắt ngạc nhiên nhìn bọn họ, không biết chuyện gì đã xảy ra, Lưu Thiết và Nghê Dương càng tò mò hơn. Tranh thủ lúc Tiểu Hạ ở trên lầu một mình họ liền lén bắt chuyện : ‘Chị Tiểu Hạ, hai người ở chung sao ?’

‘Cái kia thật đẹp...’

‘Kia...’

‘Thật ra tôi chỉ đến ở vài ngày’

‘Ông chủ không thích người khác tham gia vào cuộc sống của anh ấy, chị làm thế nào mà thuyết phục được vậy’ Hai người kia không khỏi tò mò

‘Cái này không phải là quá dễ sao’ Tiểu Hạ cười gian xảo ‘Có một cái đạo lí gọi là khi kẻ sĩ gặp hiền tài thì không có lí gì không thỉnh :v’ Còn ai là hiền tài, ai là kẻ sĩ thì điều đó vẫn cần phải xem lại.

Bạn đang đọc Người Trừ Tà (Bản Dịch) của Liễu Ám Hoa Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nammini11
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.