Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 2: Mất tích

Phiên bản Dịch · 2310 chữ

Buổi trưa ngày hôm sau, Tiểu Hạ đến trường Đại học T theo thời gian và địa điểm đã hẹn trước, từ xa đã nhìn thấy hai nam một nữ đang ngồi trên ghế đá ven hồ trong khuôn viên trường và nói chuyện.

Cô gái rất thanh tú, có học thức, tính tình hào phóng, đoan trang cùng phong thái dịu dàng khéo léo, đến nỗi Tiểu Hạ không thể tưởng tượng được đây là người đã lập khế ước với ma quỷ. Chỉ mong cô và Nguyễn Chiêm đã phân tích sai thì tốt hơn.

“Chị Tiểu Hạ!” Khi hai cậu bé nhìn thấy cô, họ nhiệt tình chào hỏi. Cô cố tình lại gần Lưu Thiết và bí mật quan sát phản ứng của Đào Tiểu Xuân, tuy không thay đổi sắc mặt nhưng ánh mắt của cô ấy lại lộ ra thái độ cực kỳ ghét Tiểu Hạ. Có vẻ như cô ấy rất nhạy cảm và căm ghét những người phụ nữ tiếp cận Lưu Thiết.

Tiểu Hạ nói rằng cô đến trường vì công việc, giả vờ vô tình tiết lộ rằng cô cũng quen thân với Lưu Thiết, sau đó bắt đầu nói đông nói tây, và cuối cùng đưa vào chủ đề trận đấu bóng rổ hồi đầu học kỳ.

“Anh chàng này không còn thủ đoạn nào khác ngoài việc úp rổ để thu hút các cô gái, đúng không?” Cô hỏi một câu hỏi đã chuẩn bị trước.

“Phải không ta!” Nghê Dương tự nhiên tiếp lời, nhìn Lưu Thiết cũng tự nhiên giống như vậy, không có biểu hiện gì khác thường, làm cho Tiểu Hạ cảm thấy bọn họ nên đi học trường sân khấu điện ảnh. Dù sao ngoại hình đều xuất sắc, trình độ diễn xuất cũng là hạng nhất. "Ngày hôm đó lão Lưu có khoảng ba lần úp rổ rất đẹp, một trong số đó là nửa xoay người, đẹp đến mức khiến đám con gái phải hét lên, phải không Tiểu Xuân?"

Đào Tiểu Xuân do dự một lúc, sau đó trịnh trọng gật đầu. Mặc dù ai cũng có thể nhìn ra được sự ngưỡng mộ của cô ấy đối với Lưu Thiết, tuy nhiên ánh mắt của ba người đều thay đổi. Bởi vì ngày hôm đó Lưu Thiết bị thương ở chân cho nên không có biểu diễn xoay nửa người úp rổ lần nào.

Là một fan cuồng của Lưu Thiết, tại sao cô ấy lại không có mặt trong trận này? Tại sao cô ấy lại nói dối?

Kết quả là mấy người không còn tâm trạng trò chuyện nữa, một lúc sau thì kiếm cớ rời đi. Lưu Thiết và Nghê Dương không biết tại sao Tiểu Hạ lại yêu cầu họ đóng một vở kịch để kiểm tra Đào Tiểu Xuân, họ chỉ mơ hồ nghĩ rằng nó có thể liên quan đến vụ án ở trường. Nhưng họ không thể hỏi tại sao, vì vậy họ chỉ có thể nghi ngờ một lúc rồi rời đi. Mà Tiểu Hạ ở lại đến cuối cùng, vì cô phải tìm thời gian để nói chuyện với Đào Tiểu Xuân. Nhưng cô không muốn Lưu Thiết và Nghê Dương hiểu biết nửa vời tham gia, vì vậy cô ấy đã đi theo Đào Tiểu Xuân cho đến khi cách xa hai nam sinh kia mới chạy tới nói chuyện.

“Tại sao cô lại làm điều này?” Cô không ngần ngại hỏi thẳng.

Đào Tiểu Xuân bối rối, và không biết cô đang hỏi gì. “Tôi đã làm gì?” Cô ấy dừng lại.

"Lập khế ước với Bloody Mary cũng tương tự như việc kêu hổ lột da, cô không hiểu sao?"

Lời nói của Tiểu Hạ như sấm sét, khiến khuôn mặt của Đào Tiểu Xuân lập tức tái xanh. Cô kinh ngạc nhìn Tiểu Hạ, ánh mắt xen kẽ lo lắng và kinh hãi, không ngừng bối rối khi nghe được những lời này. Nhưng Tiểu Hạ bây giờ đã hoàn toàn chắc chắn cô ấy chính là người lập khế ước, hận không thể tát cho cô ấy vài cái. Không thể ngờ một cô gái xinh xắn dễ thương như vậy lại có thể giết chết các bạn học xung quanh.

"Mục đích cuối cùng của cô là gì?"

“Tôi không biết cô đang nói gì cả!” Đào Tiểu Xuân giả bộ bình tĩnh nói: “Tôi phải lên lớp, không rảnh đùa với cô!

Tiểu Hạ ngăn Đào Tiểu Xuân đang lo lắng định chạy trốn, "Cô biết tôi đang nói cái gì. Đừng phạm sai lầm nữa, còn muốn bao nhiêu người chết thì cô mới dừng lại!"

"Không phải tôi định giết…" Đào Tiểu Xuân buột miệng, nhưng sau đó nhận thấy mình đã phạm sai lầm liền dừng lại. "Không phải tôi, không phải tôi, tôi không làm gì cả! Cô đừng bám lấy tôi!"

“Cô đã giao ước với nó phải không?” Tiểu Hạ tức giận đến mức thất thần, từng bước áp sát. "Cô biết rất rõ là cô đã không giúp nó hoàn thành những quy định trong khế ước. Cô nghĩ nó sẽ buông tha cho cô sao? Cho nên cô phải nói sự thật với tôi và để tôi giúp cô, nếu không cô sẽ bị nó giết chết hoặc giúp nó tiếp tục làm tổn thương người khác thôi. Hai thứ này không phải là thứ cô có thể chịu đựng được đâu."

"Đừng nói nhiều như vậy với tôi, thật ra cô chẳng biết cái gì cả!"

"Nhưng tôi biết nó đã không đi! Phải không?"

Đào Tiểu Xuân không nói nên lời, vẻ mặt u ám bất định. Cô không hiểu tại sao lại có người biết chuyện này, và cô nghi ngờ rằng Tiểu Hạ đang lừa mình. Ngực cô chứa đầy những mâu thuẫn to lớn, chúng nó giằng co và đối đầu, và cuối cùng tâm lý ích kỷ thắng thế.

Người phụ nữ này không có bằng chứng! Nếu không, cảnh sát đã đến nói chuyện với cô rồi! Chắc cô ấy đang lừa cô thôi! Mặc kệ cô ấy biết đến chừng nào, dù thế nào cũng không ai tin việc này. Chỉ cần cô không soi gương trong trường vào buổi tối, mụ phù thủy gương cũng sẽ không thể làm gì cô! Cùng lắm thì cô bỏ học và rời khỏi đây mãi mãi. Sau một thời gian dài như vậy, tự nhiên nó sẽ bỏ đi, hoặc tìm cách thực hiện mong muốn của nó. Hơn nữa, không phải cô không thực hiện lời hứa của mình, mà là do lỗi của chính mụ ta mới dẫn tới việc thất bại trong gang tấc. Không phải việc của cô, không liên quan đến cô! Dù sao thì mụ phù thủy cũng chưa hoàn thành tâm nguyện đã hứa với cô, cho nên cho dù ai là người không may tiếp theo thì cũng hoàn toàn không liên quan đến cô. Đó không phải lỗi của cô, cô không có trách nhiệm gì cả!

Nghĩ đến điều này, cô đột ngột đẩy ngã Tiểu Hạ đang giữ chặt mình và bỏ chạy không màng gì cả.

Vẻ mặt của cô ấy cho Tiểu Hạ biết sự thật khủng khiếp - sau khi Bloody Mary được triệu tập, nó sẽ không rời đi mà không hoàn thành hợp đồng. Nghĩa là mọi người trong ngôi trường này sẽ gặp rắc rối, trừ khi họ trực tiếp diệt trừ được nó.

Tiểu Hạ khó khăn đứng dậy và đuổi theo hai bước, nhưng cô chỉ có thể nhìn Đào Tiểu Xuân chạy trốn. Cô chua xót nhìn chân mình, nghĩ thầm không biết đi giày cao gót làm gì. Nếu đi giày thể thao, cô hứa sẽ đuổi kịp con người ích kỷ gây ra đại họa nhưng nhất quyết không chịu nhận lỗi kia.

Điều tồi tệ hơn, kể từ thời điểm đó, Đào Tiểu Xuân mất tích.

Ba ngày nay không có tin tức gì về cô ấy ở nhà hay ở trường, quần áo và tiền bạc cũng không được dọn đi. Không biết cô ấy có thể đi đâu, hay chuyện gì đã xảy ra với cô ấy? Tiểu Hạ cảm thấy rất áy náy về chuyện này. Cô nghĩ nếu không quá nóng vội mà hỏi ngay về khế ước với cô ấy thì sẽ không xảy ra tình huống như vậy. Nếu có chuyện gì xảy ra với Đào Tiểu Xuân, cô ấy xứng đáng bị như vậy, nhưng nếu cô ấy gây ra thương vong cho những người khác, làm mọi chuyện tồi tệ hơn thì là lỗi của chính mình!

Cô đang ngồi trong quán bar chưa mở cửa, vừa uống nước trái cây vừa nói thầm, khóc thút thít khiến Nguyễn Chiêm không biết phải dỗ cô thế nào, chỉ biết vỗ vai và lưng cô một cách lung tung. Tiểu Hạ nắm lấy tay anh và đặt lên tóc cô, "Như vậy mà kêu là an ủi à. Anh đánh tôi sắp bị nội thương rồi!"

Nguyễn Chiêm lúng túng vuốt tóc cô vài cái, điều này thật sự khiến Tiểu Hạ đang nghẹn ngào liền thở dài một hơi, sau đó bớt khóc một chút.

“Anh có biết biệt danh của tôi khi còn đi học không?” Tiểu Hạ thuận tay kéo tay áo của Nguyễn Chiêm lên lau nước mắt. “Là trùm gây hỏng việc.”

Nguyễn Chiêm không nói gì, cứ để cô tự lên án. Biết cô trút được sự bất mãn với mình, cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

"Anh có biết tại sao tôi lại bị gọi bằng biệt danh này không? Bởi vì tôi luôn làm những điều sai trái. Một việc đang tốt, chỉ cần tôi vừa động tay vào là nó sẽ rối tung lên, mặc dù có ý tốt nhưng tôi đều làm hỏng việc. Anh nói xem tại sao tôi lại thiếu kiên nhẫn, không có kế hoạch, không có chiến lược như vậy! "

“Ai nói vậy? Cô… rất tốt.” Đây là lời khen duy nhất mà Nguyễn Chiêm có thể nói. Anh thường rất tự nhiên đối phó với những nữ khách đến với mình, duy nhất đối với Nhạc Tiểu Hạ là anh luôn không biết phải nói gì.

"Tốt cái gì chứ! Đầu mối duy nhất đã bị tôi phá vỡ. Tôi… lúc đó tôi rất tức giận, vì vậy tôi không thể không hỏi cô ấy. Làm sao tôi biết nó sẽ như thế này. Bây giờ, tôi phải làm gì đây? Chẳng lẽ mặc kệ? Thà là tôi không biết đến chuyện này thì thôi, vì tôi biết hậu quả mà mặc cho nó xảy ra, về mặt pháp lý, đây là gián tiếp cố ý! Tôi thật là một kẻ giết người! Ít ra tôi cũng là đồng phạm!" Tiểu Hạ gò ép, tự chụp mũ lên đầu mình.

"Sao có thể nghiêm trọng như vậy được! Manh mối không còn, chúng ta có thể tìm lại. Sẽ luôn có cách mà."

“Chúng ta?” Tiểu Hạ vô cùng mâu thuẫn khi chú ý đến lời nói của Nguyễn Chiêm.

Thành thật mà nói, khi lần đầu tiên tiếp xúc với Nguyễn Chiêm trong vụ án của Lý Cảnh Minh, cô chưa bao giờ nghĩ rằng trừ tà và săn ma sẽ nguy hiểm đối với một người có sức mạnh tâm linh tự nhiên như anh. Cô chỉ cảm thấy Nguyễn Chiêm ích kỷ, không chịu giúp cô. Cho đến khi suýt chút nữa khiến cho anh bị ác ma tú tài vây bắt, mắc kẹt trong nước, cô mới nhận ra đó không chỉ là thi đấu, nói mấy lời lảm nhảm và dán mấy lá bùa chú lộn xộn là được. Điều đó đôi khi còn gây nguy hiểm đến tính mạng của người trừ tà.

Mặc dù cô luôn ăn vạ Nguyễn Chiêm không chút khách khí, nhưng cô không đến mức ác độc không màng đến mạng sống của anh. Sự việc ngày hôm đó của Trương Tuyết khiến cô không còn thời gian để nghĩ lại, nhưng sau khi Nguyễn Chiêm bị thương, cô rất hối hận. Ngay cả khi cô nhận ra rằng anh sẽ giúp mình, cô nghĩ rằng chỉ cần tìm ra người lập khế ước và giải quyết sự việc từ bên ngoài là được. Nhưng hiện tại rõ ràng là cục diện đối đầu. Đương nhiên cô không thể buông tha cho chuyện mình đã gây họa, nhưng làm sao có thể để cho anh vô tội lại dính vào chuyện này. Mà không có anh thì cô không làm được gì, dù có hi sinh bản thân cũng chỉ là vật hiến tế, số lượng cũng không đạt yêu cầu. Tìm anh ta giúp đỡ, có vẻ như Bloody Mary này rất mạnh, có thể khiến anh gặp nguy hiểm.

"Tại sao anh không dạy tôi cách trừ quỷ bắt ma? Tôi có thể học thuộc cách vẽ mấy là bùa đó?" Cô nảy ra ý nghĩ kì lạ.

Nguyễn Chiêm mỉm cười, "Cô cho rằng người không có linh lực chỉ cần học là vẽ được à?"

"Không học được?"

"Cô không có thiên phú, có lẽ có thể luyện mười, hai mươi năm đạo thuật là được."

"Có nghĩa là đã quá muộn?"

"Hoàn toàn chính xác."

Tiểu Hạ gục đầu thất vọng.

Nguyễn Chiêm hiểu được tâm trạng rối rắm và khó hiểu của cô, không khỏi cảm thấy rất 'tự nhiên' mềm lòng, "Tôi không phải giúp cho cô đâu." Anh nói, "Tôi là ‘pháp sư’ Trung Quốc, làm sao có thể để cho tà ma ngoại lai tùy tiện lộng hành được? Quá là mất mặt!"

Bạn đang đọc Người Trừ Tà (Bản Dịch) của Liễu Ám Hoa Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nammini11
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.