Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện (một) không thể yêu, vậy thì hận đi!

Phiên bản Dịch · 2742 chữ

Hai người về đến nhà, nói là cùng nhau nấu cơm. Nhưng là Đông Phương Càn cầm muỗng, Chúc Kì Trinh chỉ có thể rửa cái rau các loại chén bát mà một tay giúp việc, hơn nữa còn rất không chuyên nghiệp mỗi lần bưng một món ăn thì cầm chiếc đũa lên ăn vụng một lần.

Chỉ có điều, mỗi lần ăn vụng cô đều không quên hướng về Đông Phương Càn trong phòng bếp lớn tiếng than thở một phen.

Cô nghĩ, vì khích lệ sau này Đông Phương Càn tích cực nấu cơm, hiện tại không tranh thủ nịnh hót, như vậy sao được?

Tiếng gõ cửa vang lên, Chúc Kì Trinh để đũa xuống vội vã chạy đến phòng bếp, cởi tạp dề trên người Đông Phương Càn xuống, nói: “Nhanh lên nhanh lên, anh đi mở cửa, nhất định là vợ chồng Hoàng thiếu gia tới.”

Đông Phương Càn nhíu mày nhìn cô, “Muốn giả trang hiền thê lương mẫu?” (*)

(*) hiền thê lương mẫu: là vợ lành mẹ tốt

Chúc Kì Trinh cười đến mức vô cùng nịnh hót, hai mắt chớp chớp giống như Nguyệt Nha, “Ở trước mặt bạn anh, anh có địa vị tuyệt đối cao thượng.”

Đông Phương Càn nhợt nhạt cười một tiếng, xoay người đi ra ngoiaf.

Sau khi mở cửa, lại làm cho anh bất ngời, đứng ngoài cửa trừ Hoàng Thiếu Khanh, còn có Từ Hoan Hoan.

Hoàng Thiếu Khanh lúng túng nhìn Đông Phương Càn cười cười, ngượng ngùng nói: “Ở dưới lầu gặp được, là em mời, mọi người lâu rồi không có tụ tập, không có ý kiến gì chứ?” Mặc dù nói như vậy, nhưng chính anh cũng muốn cắn đầu lưỡi của mình.

Anh và Từ Hoan Hoan không có ở tại ký túc xá trụ sở lớn, cho nên lúc vừa mới gặp ở dưới lầu, anh thật sự bất ngờ, hỏi Từ Hoan Hoan tại sao lại ở chỗ này, Từ Hoan Hoan nói: “Vừa mới từ trong nhà Bộ trưởng ra ngoài, còn anh?”

“Đến Đông Phương gia ăn cơm đây! Muốn cùng đi không?” Anh thuận miệng hỏi một câu, không nghĩ Từ Hoan Hoan lại đáp ứng, Hoàng Thiếu Khanh lập tức hối hận đến ruột đều xanh rồi, hận không thể đánh vào mồm mình. “Hoan Hoan…” Anh khó khăn mở miệng, “Nếu không thì lần sau em tới đi? Đột nhiên tập kích như vậy, Đông Phương anh ấy không phải là cũng không có chuẩn bị a.”

Từ Hoan Hoan liếc Hoàng Thiếu Khanh một cái, “Anh sợ cái gì? Em với anh ấy ngồi đối diện phòng làm việc, ngày ngày gặp mặt, anh có cái gì phải sợ?”

“Anh có cái gì phải sợ? Chuyện bắt giam Anh nhớ chuyện đã qua nhiều năm như vậy, hơn nữa Đông Phương Càn đã kết hôn, giữa bọn họ khúc mắc cũng đã sớm cởi bỏ rồ? Hơn nữa giống như Từ Hoan Hoan nói, bọn họ ngày ngày gặp mặt, Đông Phương phản ứng chắc sẽ không quá kịch liệt chứ?

Đông Phương Càn phản ứng đúng là không kịch liệt, chẳng qua là liếc mắt Từ Hoan Hoan, vẻ mặt tự nhiên giống như là cô vốn sẽ xuất hiên. “Vào đi!”

Tiến vào bên trong nhà, Hoàng Thiếu Khanh tùy ý mà mang phòng ốc quét nhìn một lần, cười vung Đông Phương Càn một quyền, “Trong lành a, trong nhà nuôi hai đầu bò sữa! Khẩu vị lúc nào trở nên đặc biệt như vậy?”

Đông Phương Càn không có trả lời, dẫn hai người vào ngồi ghế salon, tiếp đó đưa điếu thuốc cho Hoàng Thiếu Khanh, ở trong miệng mình cũng lấp cây. “Lão bà nhà cậu đâu?” Châm thuốc, anh mở miệng hỏi.

“ Trông con mà, không đi được.”

“Không cùng mang tới?”

“Quá nhỏ, nên ít ra ngoài.”

Nghe hai người tán gẫu, mí mắt Từ Hoan Hoan cụp xuống, lẳng lặng ngồi ở một bên. Mới vừa chỉ liếc mắt một cái, cô đã nhìn đại khái cách bố trí gian phòng, cô thật sự bất ngờ, cũng rất khó tin, Đông Phương Càn lại có thể chấp nhận phong cách như vậy?

Nhưng mà, không thể không thừa nhận, căn nhà nhỏ này được bố trí rất ấm áp, Đông Phương Càn đã hoàn toàn yêu người phụ nữa kia sao?

“Có thể ăn cơm rồi!” Lúc này, Chúc Kì Trinh đeo tạp dề từ phòng bếp chạy ra, vui vẻ gọi mọi người chuẩn bị ăn cơm, nhưng mà nhìn thấy đầu tiên, là Từ Hoan Hoan đang ngẩng đầu nhìn về phía mình.

Cô tại sao lại ở chỗ này? Đông Phương Càn cũng mời cô? Tâm tình tốt đột nhiên giảm xuống, cô thu lại vẻ mặt, mỉm cười kêu to: “Chào cô, đã lâu không gặp.”

Vào cửa chính là khách, nhịn đi! Cô nghĩ.

Từ Hoan Hoan nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt tự nhiên, “Đã lâu không gặp.”

Hoàng Thiếu Khamh cười đứng dậy nói: “Chị dâu, không nhìn ra chị còn có thể nấu cơm a?”

Chúc Kì Trinh ngượng ngùng cười một tiếng, bắt đầu mở mắt nói mò, “Chỉ là chút việc nhà chút thức ăn, nắm trong lòng bàn tay.” Liếc nhìn Đông Phương Càn, giả vờ lễ phép hỏi: “Thiếu tá tiên sinh, ngài hút thuốc lá trước hay là ăn cơm trước?”

Đông Phương Càn chau mày, thuận tay bấm khói.

Hoàng Thiếu Khanh thấy cảnh này cả kinh oa oa kêu to, “Đông Phương, cái người này được đãi ngộ cũng thật tốt quá đi? Người kia nhà chúng em đều trực tiếp thổi sạch khói, sau đó mắng to một câu ‘Đánh chết anh’. Chị dâu, khi nào chị phải cùng người kia nhà em trao đổi nhiều một chút a!”

Đông Phương Càn lên tiếng ngăn lại, “Ít nói nhảm, ăn cơm.” Nói xong nhìn về phía Từ Hoan Hoan.

Từ Hoan Hoan nhìn anh nhoẻn miệng cười đứng dậy trả lời: “Ừ.”

Chúc Kì Trinh mang tất cả quan sát được vào trong mắt, không nói được tại sao đau lòng, trong lòng chính là không thoải mái, không tư không vị.

Đây chính là bọn họ ăn ý sao?

Bốn người ngồi xuống ở bàn ăn, Từ Hoan Hoan liền tiện tay mang đổi vị trí hai món ăn, mang đĩa cá đặt tới trước mặt Đông Phương Càn.

Hoàng Thiếu Khanh kinh ngạc liếc nhìn Từ Hoan Hoan, lại nhìn Đông Phương Càn một chút.

Chúc Kì Trinh cũng chú ý đến động tác này, Từ Hoan Hoan làm quá rõ ràng cũng quá cố ý, muốn không để ý đến cũng khó. Cô quay đầu nhìn về phía Đông Phương Càn, phát hiện dáng vẻ anh dường như nét mặt hoảng hốt, trong lòng không nhịn được co rút đau đớn một hồi.

Cô chưa từng biết, Đông Phương Càn thích ăn cá.

Trên bàn cơm dài, Đông Phương Càn và Chúc Kì Trinh một bên, Hoàng Thiếu Khanh và Từ Hoan Hoan một bên, hai người đàn ông này nâng ly nói vui vẻ, hai người phụ nữ ánh mắt chạm nhau, vô hình đối chọi.

Trong bữa tiệc Đông Phương Càn và Hoàng Thiếu Khanh đều nói chuyện trên quân khu bộ đội, tán gẫu khí thế ngất trời. Chúc Kì Trinh rảnh rỗi một người kia cũng rảnh rỗi mà ăn đồ ăn, chen miệng vào không lọt.

Đáng ghét, ở địa bàn của mình còn kiêu ngạo như vậy? Chúc Kì Trinh không hữu hảo mà sử dụng ánh mắt cảnh cáo Từ Hoan Hoan, không ngờ Từ Hoan Hoan đột nhiên nâng ly mời Đông Phương Càn, “Đông Phương, tài nấu nướng của anh có tiến bộ, mời anh.”

Một bàn người thật ra thì cũng ngầm hiểu lẫn nhau, Hoàng Thiếu Khanh vừa thấy món ăn thì cũng biết những thứ này xuất phát từ tay nghề Đông Phương Càn , bởi vì đều là trước kia mình và Đông Phương Càn hai người thường làm đồ ăn, nhưng mà anh không biết Từ Hoan Hoan sẽ lên tiếng nói phá, đến cuối cùng cô ấy vì cái gì? Có cần thiết phải như vậy không?

Đông Phương Càn đăm chiêu nhìn cô một lát, nâng ly nói: “Sớm ngày lập gia đình.”

Từ Hoan Hoan miễn cưỡng cười trả lời: “Nhờ lời chúc tốt lành của anh.” Nói xong ngửa cổ uống sạch.

Chúc Kì Trinh cúi mặt, không muốn nhìn vẻ mặt hai người, Hoàng Thiếu Khanh thấy vậy vội vàng mở miệng đánh vỡ không khí lúng túng, giả vờ tùy ý hỏi: “Chị dâu, tiếp theo chị tính làm gì? Chuẩn bị làm bà xã chuyên trách sao?”

Chúc Kì Trinh giữ vững tinh thần, nghiêm túc trả lời lời của Hoàng Thiếu Khanh, “Mẹ chồng sắp xếp cho một bộ phận kinh doanh để trọn thời gian làm việc.” Tiếp đó cô giơ ly rượu lên, “Nào, Hoàng thiếu gia, tôi mời cậu, lần sau mang Bảo Bảo cùng tới đây chơi.”

Từ Đông Phương gia đi ra, Hoàng Thiếu Khanh và Từ Hoan Hoan hai người xuống lầu dưới đi về phía trước xe của mình, chợt Hoàng Thiếu Khanh vẻ mặt nghiêm túc giọng nói nặng nề mà quay đầu về phía Từ Hoan Hoan nói: “Từ Hoan Hoan, buông tay đi!”

Từ Hoan Hoan cười khẽ, “Hoàng thiếu gia, anh khi nào thì trở nên thâm trầm thế này vậy? Đừng dạy bảo em.” Nói xong cô xoay người đi tới xe của mình.

Hoàng Thiếu Khanh đuổi theo bắt lấy cánh tay của cô, giọng nói không tốt, “Bây giờ rốt cuộc em có ý gì? Muốn phá hoại bọn họ sao? Đừng nói với anh là em không nhìn ra bây giờ Đông Phương Càn yêu vợ anh ấy, đó không phải là giả bộ.”

Từ Hoan Hoan dùng sức hất tay của anh ra, kích động gầm nhẹ: “Không cần đến anh nói cho em biết, em làm cái gì cũng không cần anh xen vào việc của người khác.”

“Từ Hoan Hoan,” Hoàng Thiếu Khanh kéo cô lần nữa tức giận trả lời: “Đông Phương là anh em của anh, việc của anh ấy anh chắc chắn phải quan tâm! Đến lúc này rồi, em mới làm những thứ này không cảm thấy quá muộn sao? Bảy năm trước em làm thế đi? Ban đầu các người không phải là đã đến Hongkong rồi sao? Tại sao lại bỏ rơi Đông Phương trở về một mình? Không cần biết em vì nguyên nhân gì bỏ Đông Phương, nếu làm sẽ phải gánh hậu quả. Những năm gần đây cùng em đồng nghiệp sống chung, anh vẫn rất đồng tình với em, anh biết ban đầu em rời đi một mình nhất định có nguyên nhân bất đắc dĩ, hơn nữa em vẫn còn độc thân, càng làm cho anh xác định em yêu Đông Phương, em có nỗi khổ tâm. Nhưng tất cả đều đã qua, bây giờ em biết mình đang làm gì không?”

Từ Hoan Hoan đôi môi khẽ run, cô hung tợn nhìn chằm chằm Hoàng Thiếu Khanh, từ từ trong kẽ răng nặn ra nói, “Em không cần bất luận người nào đồng tình.”

Hoàng Thiếu Khanh tay nắm chặt chậm rãi buông ra, lời nói thấm thía: “Quên mới có thể trở lại từ đầu. Từ Hoan Hoan, tự giải quyết cho tốt.” Nói xong anh thay vì chú ý lại hiển nhiên lên xe, nghênh ngang rời đi.

Từ Hoan Hoan không hề ý thức chui vào xe của mình như người mất hồn. Dựa ở trên xe, cô nhớ lại việc đã trải qua từng ly từng tí.

Sau khi cùng Đông Phương Càn đến Hongkong, là ngày vui sướng nhất trong cuộc đời cô, mặc dù nhìn giống như chạy chốn, thế nhưng mười hai ngày là mười hai ngày cô ngẫm lại cả đời.

Lần đó không có bất kỳ lời ngon tiếng ngọt nào, cũng không có bất kỳ lời thề non hẹn biển, thậm chí Đông Phương Càn ngay cả giấy phép cũng không có, lại kiên quyết mang minh đi đến công ty du lịch làm giấy thông hành chạy trốn tới Hongkong. Trước đây anh ấy không có giải thích gì cả, chỉ là đến Hongkong rồi mới nói với mình, “Chúng ta rời khỏi Trung Quốc, rời khỏi Đông Phương gia.”

Anh mang đường lui cũng tính toán xong, đến Hongkong sau đó ra nước ngoài. Nhưng mà người tính không bằng trời tính, sau khi đến Hongkong, bời vì cầm thẻ căn cước nội địa, thủ tục làm không xuống, có tiền cũng không có biện pháp. Anh quyết định nhập cư trái phép, vì vậy mỗi ngày “Chạy trốn” công ty liên lạc khắp nơi.

Từ Hoan Hoan hầu hết thời gian đều ngồi ở trong khách sạn lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi Đông Phương Càn can đảm trở lại nói cho cô biết tin tức tốt, cô chờ đợi bọn họ ra khỏi nước sau đó chuyển sang cuộc sống tự do của bọn họ, cô thường xuyên vì hạnh phúc gần như trở bàn tay thì tâm tình lại kích động.

Thế nhưng cuối cùng cô mang hạnh phúc kém một bước rời đi, cái từ ngữ tốt đẹp đó cuối cùng thật là không thuộc về cô.

Có lẽ, ở đó có chừng một bước ngắn phía sau, chính là quãng đời cuối cùng sống cô độc.

Ngày thứ sáu, Đông Phương Càn mới vừa ra cửa, điện thoại Đông Phương gia bất ngờ gọi tới trong phòng khách sạn.

Gọi tới chính là Trương Tuyết, bà nói: “Ta có thể để các người ra nước ngoài, có điều là cha mẹ cô nhất định sẽ cùng đường.”

Cho đến giờ phút này, Từ Hoan Hoan mới ý thức được mình ngây thơ, Đông Phương gia làm sao lại có thế dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, để cho con trai duy nhất đi?

Mấy ngày tiếp theo, cô sống hạnh phúc và trong đau khổ dày vò, đối với Đông Phương Càn lần này không biết gì cả, vẫn không có tìm kiếm biện pháp nhập cư trái phép.

Cho đến một ngày, Đông Phương Càn đang cầm một túi tiền Đô-la bằng da, đưa cho Từ Hoan Hoan cầm. Vẻ mặt của anh là Từ Hoan Hoan chưa từng thấy qua kích động và hưng phấn, anh ôm Từ Hoan Hoan thật chặt nói: “Từ Hoan Hoan, chúng ta thành công rồi, hai ngày sau chúng ra liền rơikhỏi nơi này, bắt đầu tất cả lại từ đầu.”

Từ Hoan Hoan thương tâm cươi khổ, cô biết, hạnh phúc của cô muốn kết thúc. Vòng qua Đông Phương Càn, cô cười khẽ lên tiếng: “Đông Phương, đây là hứa hẹn của anh sao?”

Đông Phương Càn gật đầu ừ một tiếng.

“Đông Phương, anh còn chưa từng nói yêu em, nói một lần được không?”

Đông Phương Càn cười khẽ, cũng là trả lời cô, “Ngây thơ.”

Ngày đó, lần đầu tiên bọn họ chính thức dạo chơi Hongkong. Ở trên phố Vượng Giác (*), ở Đại Lộ Ngôi Sao, ngắm cảnh đêm xinh đẹp, nghe thổi qua bên tai ngôn ngữ xa lạ, Từ Hoan Hoan đau xót cũng vui vẻ.

Cảnh đêm buông xuống ở Victoria (*) càng xinh đẹp, cô nhịn không được ôm hôn Đông Phương Càn.

(*) phố Vượng Giác (MK) là một trong những con phố mua sắm lớn của Hongkong

(*) Dại Lộ Ngôi Sao là một con đường dạo mát bên bờ bến cảng Victoria

(*) Victoria là một bến cảng được mệnh danh là nhịp đập của thành phốvà là một điểm du lịch lý tưởng.

Đông Phương Càn hé miệng mỉm cười, ôm chặt cô nhẹ nhàng nói: “Ngày mai dẫn em đi núi Thái Bình.”

Từ Hoan Hoan hai mắt rưng rưng, khẽ gật đầu, “Được, ngà mai chúng ta đi núi Thái Bình.”

Nhưng khi trời về đêm, cô rời đi, mang theo tất cả tiền mặt của Đông Phương Càn. Cô biết Đông Phương Càn đã mang tất cả tiền mặt đổi thành Đô-la, hiện tại, trên người anh đã không có đồng nào.

Bạn đang đọc Người Yêu Của Trưởng Quan của Sáp Nữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.