Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ẩn thế cao nhân đáng ngờ

Phiên bản Dịch · 1801 chữ

Cách bài trí rất đơn giản, nhìn không khác gì gia đình bình thường.

"Xin chào, xin hỏi có người ở nhà không?" Thiếu nữ váy trắng hướng về phía cửa lớn mà gọi.

Kẹt kẹt!

Cửa mở.

Lý Niệm Phàm từ bên trong cửa thò đầu ra.

Năm năm, nơi này vẫn là lần đầu tiên có người khách tới thăm.

Hắn nhìn thấy thiếu nữ váy trắng, trong mắt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc.

Nữ tử này thật đẹp.

Chẳng nhẽ chính là lão thiên nghe được lời cầu nguyện của mình mà mang bạn gái tới cho mình sao?

Lý Niệm Phàm biết chuyện này là không thể nào.

Trên người nữ tử này hiện ra một luồng khí lúc ẩn lúc hiện, rõ ràng là người tu tiên, hơn nữa từ cử chỉ cũng không khó để nhận ra, nữ tử này được sinh ra trong gia tộc cao quý, làm sao có thể để ý tới mình?

Thiếu nữ váy trắng cũng đang quan sát Lý Niệm Phàm, thấy hắn chỉ là một người phàm thì trong đôi mắt hiện lên một chút vẻ thất vọng.

Nàng ta vốn đang tưởng tượng gặp được cao nhân ẩn thế, từ đó có thể giúp mình thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.

Tuy nhiên cũng đã tới rồi, nàng ta có chút tò mò muốn đi vào nhìn xem, bởi vậy tự nhiên mới phóng khoáng nói: "Xin chào, ta tên là Lạc Thi Vũ, có thể vào ngồi chơi một chút không?"

"Đương nhiên có thể." Lý Niệm Phàm mở rộng cửa, nghiêng người tránh sang một bên.

Đối phương không chỉ là một người tu tiên, hơn nữa còn là một mỹ nữ xinh đẹp, Lý Niệm Phàm chẳng có lý do gì để mà từ chối, kết giao thêm mấy người bằng hữu vẫn luôn tốt.

"Cảm ơn." Lạc Thi Vũ mang theo nha hoàn đi vào.

Tiến vào cửa lớn chính là nội viện, trước mặt là con đường nhỏ được dùng đá cuội trải thành, đan chéo nhau, xung quanh thì trồng nhiều loại hoa tỏa ra hương thơm say lòng người, để cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Giữa sân là một cái đình nghỉ mát, xung quanh là các phòng và đại sảnh của Tứ Hợp viện.

Không biết có phải là ảo giác hay không, ngay sau khi tiến vào nơi này, Lạc Thi Vũ cảm thấy nội tâm của mình trong nháy mắt thanh thản lại, trong nhà này hình như có một loại ma lực nào đó có thể khiến cho người ta bình tâm tĩnh khí.

Người máy từ trong phòng đi ra, đối với hai thiếu nữ hữu hảo mà nói: "Hoan nghênh các ngươi tới nơi này làm khách."

"A, công ... tiểu thư cẩn thận!"

Nha hoàn bị làm giật nảy mình, kinh hô một tiếng vội vàng ngăn ở trước người Lạc Thi Vũ.

Lý Niệm Phàm mở miệng giải thích: "Cô nương không cần phải sợ, đây là quản gia của ta, tên là Tiểu Bạch, là một người máy."

"Tiểu Bạch, tranh thủ thời gian xin lỗi hai vị cô nương này đi."

"Thật xin lỗi, đã làm hai vị cô nương bị sợ hãi." Tiểu Bạch nói lời xin lỗi rất lưu loát, đồng thời rất lịch sự bái một cái.

Lạc Thi Vũ tò mò nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch, sau đó kinh ngạc nói: "Người máy? Nó lại có linh trí, có lẽ là sinh ra khí linh?"

Khí linh, đây chính là thứ trong truyền thuyết, chỉ có Linh khí Thượng phẩm mới có thể sinh ra khí linh!

Chỗ mấu chốt chính là khí linh này có linh trí cũng quá cao đi, không phải là Tiên khí chứ?

Lạc Thi Vũ càng nghĩ càng chấn kinh, đáy mắt không thể không sinh ra một chút kính nể.

Lý Niệm Phàm lắc đầu cười nói: "Cô nương hiểu lầm, đây chỉ là công nghệ cao, trí tuệ nhân tạo mà thôi, căn bản không phải khí linh."

"Công nghệ cao, trí tuệ nhân tạo?" Lạc Thi Vũ nhíu mày, một chữ nghe cũng không hiểu.

"Chỉ là một loại thủ đoạn nhỏ, không đáng nhắc tới." Lý Niệm Phàm bất đắc dĩ mà nói, cũng lười giải thích, phân phó nói: "Tiểu Bạch, ra sau viện hái một quả dưa hấu tới chiêu đãi khách nhân đi."

Tiểu Bạch: "Được thưa chủ nhân tôn quý của ta."

Binh khí hình người có được khí linh, ở trong miệng hắn thế mà chỉ là một loại thủ đoạn nhỏ?

Lạc Thi Vũ hít vào một ngụm khí lạnh, đôi mắt đẹp yếu ớt nhìn vào Lý Niệm Phàm.

Nàng ta nghe nói có rất nhiều tiền bối cao nhân tu vi siêu phàm nhập thánh, thích giả dạng làm phàm nhân dạo chơi nhân gian, chẳng lẽ hôm nay ta lại gặp được?

Nghĩ tới đây, nàng ta ngay cả thở mạnh cũng không dám, nội tâm căng thẳng tới cực điểm, vừa hưng phấn lại có cả thấp thỏm.

Lý Niệm Phàm dẫn các nàng đi tới đình nghỉ mát, cười nói: "Hai vị cô nương, mời ngồi."

"A? Được." Lạc Thi Vũ có chút mất hồn mất vía.

Nàng ta âm thầm đánh giá cảnh tượng xung quanh một phen, nhìn thấy trong viện còn trưng bày một cái đàn dài, không thể không hỏi: "Công tử thích nhạc cụ?"

"Lúc rảnh rỗi tiêu khiển mà thôi." Lý Niệm Phàm thuận miệng mà nói.

Lạc Thi Vũ có ý đồ muốn kéo vào quan hệ với người nghi ngờ là cao nhân này, vội vàng nói: "Ta có một vị bằng hữu, chìm đắm trong Nhạc đạo nhiều năm, hay là lần sau ta mang nàng tới giao lưu với công tử một chút."

Lý Niệm Phàm khoát tay cười khổ nói: "Hay là thôi đi, ta cũng chỉ là hơi hiểu một hai mà thôi."

Lạc Thi Vũ là người tu tiên, bằng hữu của nàng tám chín phần mười cũng là người tu tiên, Lý Niệm Phàm tuy rằng trên đầu treo danh hào Nhạc Thánh, nhưng nghĩ thế nào cũng không dám giao lưu nhạc cụ với người tu tiên a.

Ai mà biết được cái người tu tiên tới giao lưu kia có hay không thả ra sóng âm gì đó, trực tiếp giết chết chính mình vậy thì chết oan chết uổng a.

Lúc này, Tiểu Bạch đã mang dưa hấu tới, không chỉ có như vậy, còn cầm dao làm bếp bổ dưa hấu ra, đưa tới trước mặt mọi người nói: "Mời khách nhân từ từ dùng."

Lạc Thi Vũ lại sợ hãi thán phục với khí linh cường đại này một lần nữa, ngoại trừ bề ngoài tương đối cổ quái ra, quả thực không khác gì với người thật.

Đặt ở bên trong hàng ngũ Tiên khí, đoán chừng cũng là tồn tại xếp hạng hàng đầu.

"Cô nương, ăn đi."

Lý Niệm Phàm mở lời mời, chính mình cũng cầm lên một miếng dưa hấu bắt đầu ăn.

Sau giờ ngọ ánh nắng mặt trời có chút dát người, lại thêm hắn cũng vừa mới ăn cơm trưa xong, chính là lúc miệng đắng lưỡi khô, ăn dưa hấu quả thực là sảng khoái.

Lạc Thi Vũ thấy Lý Niệm Phàm ăn tới ngon lành như vậy, cũng không thể không cầm lấy một miếng dưa hấu.

Đối với nàng mà nói, dưa hấu thật sự là thứ vô cùng bình thường, bản thân là công chúa, nàng ta ăn chính là Tiên quả linh thủy, uống chính là quỳnh tương ngọc dịch, dưa hấu chẳng qua chỉ là đồ ăn của phàm nhân mà thôi, nàng ta thật đúng là chẳng thèm ăn.

Tuy nhiên, nàng ta tự nhiên không thể làm phật ý mất thể diện của vị nghi ngờ là cao nhân này.

"A? Thịt dưa hấu này thật đẹp, giống như một viên pha lê màu đỏ, lấp lánh ánh sáng chói mắt, cách biệt một trời một đất với dưa hấu trước kia từng nhìn thấy."

Sau khi Lạc Thi Vũ quan sát một phen thì trong nội tâm âm thầm giật mình, lúc này mới há mồm cắn một cái.

Răng rắc.

Rất giòn!

Rất ngọt!

Nước dưa hấu theo răng môi chảy vào khoang miệng, trêu đùa đầu lưỡi như một đứa trẻ nghịch ngợm.

Đột nhiên, một hương thơm nồng nặc bùng nổ trong vị giác, khiến Lạc Thi Vũ thiếu chút nữa rên rỉ thành tiếng.

Ăn ngon, ăn quá ngon!

Nàng ta chưa từng nghĩ tới, một quả dưa hấu lại có thể ăn ngon tới như vậy, đây cũng không phải là dưa hấu bình thường!

Ừng ực.

Theo cổ họng của nàng khẽ động, nước dưa hấu xuôi dòng mà xuống, gột rửa lấy thực quản của nàng, tuy nhiên ngay sau đó, nàng ta cảm nhận được những dòng nước này thế mà hóa thành thể khí, lan tràn đi khắp toàn thân!

Đây là... Linh khí?

Nàng ta nhịn không được lại cắn một miếng nữa, lần này là cắn một miếng lớn hơn!

Mùi vị thơm ngon giòn tan, đồng thời một luồng linh khí khổng lồ tràn vào trong miệng, nổ tung ở phần bụng.

Linh khí, thật là linh khí!

Riêng một miếng này linh khí không thua kém chút nào so với linh quả bình thường!

Răng rắc răng rắc!

Nàng ta quên hết tất cả, vô cùng ngon miệng cộng với linh khí nồng nặc gần như khiến nàng ta đã quyên đi năng lực suy nghĩ, hiện tại trong đầu chỉ có một cái ý niệm chính là ăn nó và ăn nó!

Chẳng mấy chốc, một miếng dưa hấu đã vào trong bụng, tiếp theo là miếng thứ hai rồi miếng thứ ba.

Sau khi Lý Niệm Phàm ăn hai miếng thì im lặng mà nhìn vào Lạc Thi Vũ.

Khóe miệng hắn có hơi giật giật, trong mắt không thể không hiện ra vẻ nghi hoặc.

Nữ tử này thật là người tu tiên sao? Ăn dưa hấu thôi mà, có cần phải như chết đói như vậy hay không?

Lục Thi Vũ ăn liền tù tì sáu miếng lúc này mới ngừng lại, nhìn vào đống vỏ dưa bừa bộn ở trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lập tức ửng đỏ lên, xấu hổ cúi đầu xuống ánh mắt né tránh, không dám nhìn Lý Niệm Phàm.

Tuy nhiên ngay sau đó, một cỗ nóng như thiêu đốt tỏa ra khắp cơ thể nàng, từ trong bụng nàng bộc phát ra linh lực vô tận!

Bạn đang đọc Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Dịch) của Mộc Hạ Trĩ Thủy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LăngTiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 54
Lượt đọc 4599

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.