Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngay cả rác cũng là bảo bối

Phiên bản Dịch · 1879 chữ

Lý Niệm Phàm trông thấy La Hạo muốn nói lại thôi thì tò mò hỏi: "Nhưng mà cái gì?"

La Hạo vội vàng cười làm lành nói: "Không có gì, ta nói làm sao mà sau khi đi vào lại cảm thấy sảng khoái tinh thần như vậy, hóa ra là bởi vì không khí trở nên trong lành."

Lý Niệm Phàm cười nói: "Ngồi đi."

Ba người theo lời ngồi xuống.

"Lá trà ta trồng còn chưa tới lúc hái, chỉ có thể ủy khuất các ngươi uống nước bình thường này trước." Lý Niệm Phàm nói.

Bạch Lạc Sương đáp lời: "Lý công tử khách khí, chúng ta tuyệt không ủy khuất."

Lý Niệm Phàm cười nói, cầm chén từ trong máy lọc nước rót vào ba chén nước đưa cho ba người.

"Tạ ơn Lý công tử." Bạch Lạc Sương nhận lấy nước, con ngươi lại đột nhiên co rụt lại, cả kinh nói: "Xin hỏi Lý công tử, thứ đựng nước này là cái gì?"

"Đây là máy lọc nước, là một đồ dùng nhỏ." Lý Niệm Phàm thuận miệng nói.

Quả nhiên lại là thần vật!

Tổ ba người tu tiên đều sắp chết lặng, chứa trong chén của bọn họ căn bản không phải là nước bình thường, mà là linh thủy!

Vẻn vẹn chỉ một chén nước mà linh lực ẩn chứa bên trong đã có thể so với một số linh dược cấp thấp!

Máy lọc nước này tuyệt đối là Tiên khí đỉnh cấp, nước bình thường thoáng qua một cái thế mà có thể thành linh thủy, không thể tưởng tượng nổi!

Lý Niệm Phàm thấy ba người này lải nhải cũng không quản thêm, chỉ là thản nhiên nói: "Ta đi tới hậu viện cái đã, các ngươi muốn uống nước thì tự mình rót ra từ trong máy lọc nước là được rồi."

Lý Niệm Phàm mang theo cá giống và Tượng Quy đi về hậu viện, vừa nói: "Tiểu Bạch, ngươi đi xử lý thi thể báo một chút, chuẩn bị nấu cơm!"

Trong đại sảnh, chỉ còn lại tổ ba người tu tiên mắt lớn trừng mắt nhỏ, đứng ngồi không yên.

Tuy rằng trông có vẻ thèm máy lọc không khí và máy lọc nước, nhưng bọn họ ngay cả một chút ý nghĩ tham lam cũng không dám có.

La Hạo nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước, sợ hãi than nói: "Sư ... sư muội, chúng ta hình như gặp được nhân vật khó lường a."

Bạch Lạc Sương khẽ gật đầu, hít sâu một hơi ngưng trọng nói: "Vị cao nhân này tuyệt đối vượt qua tất cả nhận thức trước kia của chúng ta! Trước mắt tới xem, vị cao nhân này hoàn toàn là một người tốt, bất kể như thế nào chúng ta không được đắc tội một chút nào! Nếu như có thể kết giao thì sẽ là phúc phận lớn nhất đời này của chúng ta!"

Tần Trúc: "Sư muội yên tâm, chúng ta hiểu."

Đúng lúc này, La Hạo nhìn chằm chằm vào thùng rác bên cạnh dưới chân, không thể không sửng sốt một chút.

Bên trong có một cuộn gì đó, giống như là một bức tranh.

"La Hạo, ngươi làm cái gì? Tuyệt đối không nên động lung tung vào đồ vật của cao nhân!" Bạch Lạc Sương trong lòng căng thẳng vội vàng nhắc nhở.

"Cái này hình như là thùng rác."

La Hạo nói xong, thận trọng lấy bức tranh ra, dùng tay chậm rãi mở ra.

Hắn có chút hiếu kỳ, thứ mà bị cao nhân bỏ đi là cái gì.

Ở trên bức tranh, một thân ảnh chậm rãi hiển hiện ra.

Đạo thân ảnh này là vẽ ở đằng sau, đội mũ rộng vành, mặc áo lá, đứng ở trên một cái thuyền, ở trong tay cảu hắn cầm một thanh trường kiếm.

Đường cong đơn giản, giống như chỉ là thuận tay mà vẽ ra.

Tuy nhiên trong nháy mắt khi nhìn thấy hình ảnh, La Hạo lập tức hét lên một tiếng, cả người đều bị dọa tới nhảy dựng lên, hoảng sợ nói: "Kiếm ý! Trong bức họa này có kiếm ý!"

Bạch Lạc Sương, Tần Trúc đồng thời đưa ánh mắt rơi vào trong bức họa.

Chỉ liếc mắt, bọn họ giống như dung nhập vào trong bức họa, cô tịch, lãnh ngạo, không sợ hãi, liều lĩnh các loại tình cảm xúc thẳng vào mặt, gần như là muốn nhấn chịm bọn họ vậy.

Vào lúc này, bọn họ giống như ở trong cùng một cái thế giới với vị kiếm khách mặc áo lá kia, một cỗ kiếm ý hào hùng từ trên người kiếm khách mặc áo lá kia phóng lên tận trời, ép tới bọn họ thở không nổi.

Nếu như là người bình thường mà xem bức họa này có thể sẽ không có phản ứng lớn như vậy, nhưng ba người bọn họ là đệ tử Vạn Kiếm Tiên tông, vốn là tu luyện kiếm pháp, rất mẫn cảm đối với kiếm ý.

Bọn họ mơ hồ đọc hiểu ý cảnh của bức họa này, kiếm khách áo lá này đang quyết đấu với người, đây là đang trên đường tới thực hiện ước chiến, mà người quyết chiến ở ngay tại bên kia bờ sông!

"Hô!"

La Hạo tranh thủ thu bức họa này lại, ba người lúc này mới tỉnh lại, vẻn vẹn chỉ trong một cái nháy mắt, đầu bọn họ đã toát đầy mồ hôi.

"Người trong bức họa này đến cùng là ai, chỉ là bóng lưng thế mà ẩn chứa kiếm ý nồng đậm như vậy, thậm chí vượt xa tông chủ chúng ta, thật là đáng sợ." Tần Trúc lòng còn mang sợ hãi nói.

Bạch Lạc Sương đã không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, rung giọng nói: "Đây không phải quan trọng nhất mà chỗ quan trọng nhất chính là lại có thể có người vẽ ra được, hơn nữa ... tùy ý ném vào thùng rác!"

La Hạo: "Bức họa này đối với kiếm tu chúng ta mà nói là bảo vật vô giá!"

Lúc này, Lý Niệm Phàm đã quay trở lại, Tiểu Bạch thì mang theo thi thể Báo đi vào phòng bếp, vội vàng nấu cơm.

Lý Niệm Phàm nhìn vào vẻ mặt muốn nói lại thôi của ba người, không thể không hỏi: "Sao vậy?"

Bạch Lạc Sương cầm bức họa lên xấu hổ mở miệng nói: "Không có ý tứ, chúng ta tự tiện động vào đồ đạc của ngươi."

"Không sao, đây chỉ là bản nháp mà ta thuận tay vẽ ra thôi, vốn là đã vứt bỏ." Lý Niệm Phàm không sao cả nở nụ cười nói.

Chỉ vẻn vẹn một câu nói này, địa vị của Lý Niệm Phàm ở trong nội tâm của tổ ba người tu tiên này lập tức tăng cao vô hạn.

Bản nháp thuận tay vẽ đều ẩn chứa kiếm ý đại đạo, cái này cần phải có cảnh giới gì? Không phải là tiên nhân trong truyền thuyết?

Tần Trúc mong đợi nhìn vào Lý Niệm Phàm, vội vàng mở miệng nói: "Lý công tử, không biết có thể bỏ đi yêu thích tặng bức họa này cho chúng ta không?"

La Hạo và Bạch Lạc Sương lập tức nín thở, hai tay không thể không nắm chặt lại, như học sinh đang chờ đợi thành tích của thi cử, họ đang chờ đợi phản hồi.

Nhìn vào vẻ mặt của ba người này, Lý Niệm Phàm không nhịn được cười, nghĩ không ra bên trong người tu tiên cũng có người yêu thích tranh.

Hắn phất phất tay nói: "Không phải chỉ là một cái bản nháp sao? Cứ cầm đi."

"Đa tạ Lý công tử!"

Ba người nghe vậy thì mừng rỡ, cùng nhau đứng dậy, kích động không thôi.

Bức họa này nhất định phải nhanh chóng đưa về tông môn!

Bọn họ biết chuyện rất quan trọng, không dám kéo dài.

Bạch Lạc Sương cung kính bái một bái với Lý Niệm Phàm nói: "Lý công tử, đa tạ ân công tử ban cho bức họa, chỉ là ba người chúng ta bây giờ phải chạy về tông môn, còn xin rộng lòng tha thứ."

"Vội như vậy? Không ăn cơm sao?"

"Lý công tử, ba người chúng ta có việc gấp, lần sau do chúng ta làm chủ mở tiệc chiêu đãi Lý công tử để bồi tội!" Bạch Lạc Sương nói.

Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, "Vậy được rồi, lần sau gặp."

"Lý công tử, cáo từ!"

Ba người vô cùng trận trọng cẩn thận cất bức họa đi, vội vàng xuống núi.

Nhìn vào bóng lưng của ba người, Lý Niệm Phàm lắc đầu, vốn đang chuẩn bị bữa cơm thịt báo, ba người này là không có lộc ăn đi.

Cùng lúc đó, ở chân núi.

Hai cái bóng xinh đẹp đang đi về phía ngọn núi.

Hai nàng đi giữa núi rừng, như tinh linh trong núi.

Một người trong đó chính là Lạc Thi Vũ, đi cùng với nàng là một nữ tử mặc váy dài màu tím, eo thon được dải mây ngăn lại, càng hiện ra rất nhỏ, một mái tóc xanh chải thành búi tóc hoa, hoa mỹ khoan thai, trên tóc có một cái Thất Bảo San Hô trâm, được phản chiếu như phù dung (bông sen), hai đầu lông mày có thần sắc không giận mà uy, như là nữ thần tôn quý.

So với Lạc Thi Vũ, nữ tử váy tím này như là quả đào mật chín mọng, gần như có thể nhỏ ra nước.

Nữ tử váy tím suốt dọc đường nghe lời nói của Lạc Thi Vũ, cuối cùng mở miệng nói: "Thi Vũ, ngươi xác định ngươi không có nằm mơ chứ?"

Khí linh thần kỳ, quả dưa hấu ẩn chứa đạo vận, còn có cao nhân ẩn cư, này làm sao nghe đều giống như một câu chuyện tự biên.

Lạc Thi Vũ kéo nữ tử váy tím nói: "Mẹ, ta rất chắc chắn đó không phải là mơ! Hơn nữa ngươi nhìn ta không phải đã Trúc Cơ rồi sao, cái này không giả được chứ?"

Nữ tử váy tím vẫn có chút hoài nghi, mở miệng nói: "Nếu quả thật như lời ngươi nói, người này quả nhiên là cao nhân ẩn thế."

"Mẹ, ngươi tranh thủ thời gian cùng ta lên núi, ta cam đoan ngươi gặp được thì tuyệt đối sẽ khiếp sợ!" Lạc Thi Vũ có chút không kịp chờ đợi.

Nữ tử váy tím khẽ thở dài một hơi, nàng ta đương nhiên biết con gái mình đang tính toán điều gì.

Nàng ta một lòng muốn thoái thác hôn sự của mình, bây giờ thấy được hy vọng, đương nhiên muốn tóm chặt lấy.

Bản thân là mẹ của Lạc Thi Vũ, nàng ta làm sao muốn đẩy nữ nhi của mình vào hố lửa, chỉ là người ở hoàng triều, không thể theo mình muốn, hy vọng vị cao nhân này thật có thể có biện pháp giúp Thi Vũ.

Bạn đang đọc Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Dịch) của Mộc Hạ Trĩ Thủy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LăngTiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 53
Lượt đọc 3744

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.