Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm tiền

Phiên bản Dịch · 1883 chữ

Vì quá bất bình với việc tác giả đã làm, cho nên Tô Thanh Thanh đang theo dõi truyện đã tức giận bất bình nguyền rủa tác giả, sau đó bị xuyên vào quyển sách này.

Có lẽ vì cô ta nguyền rủa quá độc ác, cho nên không trực tiếp xuyên tới thời đại của nam nữ chính, mà xuyên về thế hệ trước đó bằng vai phải lứa với cha mẹ nam nữ chính, thậm chí nam nữ chính còn chưa sinh ra.

Có điều tin tức về đời cha mẹ thật sự quá ít, vốn dĩ lên sân khấu không nhiều lắm, đều chỉ dùng cha Lộc mẹ Lộc để xưng hô, cho nên dù Tô Thanh Thanh có liều mạng nhớ lại nội dung trong sách cũng không nghĩ ra được tin tức nào hữu dụng.

Mãi cho tới khi nhà họ Lộc tới cầu hôn.

Họ Lộc, còn từng đi lính, thời trẻ bị tê liệt, bị người ta ghét bỏ, tính tình tàn nhẫn lạnh lẽo, không ai dám chọc, chỉ khi ở bên vợ và con gái mới dịu dàng tình cảm, tất cả những điều này đều trùng hợp với tin tức về cha của nữ chính.

Bởi vậy Tô Thanh Thanh cho rằng Lộc Minh Sâm là cha của nữ chính, cho nên đối phương bị liệt không chỉ sẽ khỏe lại, tương lai còn trở thành tướng quân cực kỳ có uy vọng, vì thế cô ta đã không từ thủ đoạn cướp đoạt mối hôn sự này.

Nhưng mà cuối cùng chuyện này lại không được thuận lợi.

Lộc Minh Sâm không phụ thanh danh tàn nhẫn lạnh lùng, hôn sự này do người lớn nhà họ Lộc tự tiện quyết định, căn bản anh không chấp nhận.

Hơn nữa bản thân anh là quân nhân, chỉ cần anh không chịu viết báo cáo kết hôn, dù bà cụ nhà họ Lộc dùng cái chết đề ép buộc cũng không thể ép anh kết hôn.

Khi đó Tô Thanh Thanh không muốn buông tay, vẫn luôn đi theo như tùy tùng tới bệnh viện muốn chăm sóc Lộc Minh Sâm, dùng hành động để cưa đổ đối phương, kết quả sau đó không biết đã sảy ra chuyện gì, đột nhiên cô ta lại sợ hãi Lộc Minh Sâm, không dám chạy tới lượn lờ trước mặt anh nữa.

Cuối cùng gả cho Lộc Minh Quân, em họ của Lộc Minh Sâm.

Tô Nhuyễn vẫn nhớ rõ, khi đứng trước giường bệnh nhắc tới Lộc Minh Sâm, ánh mắt Tô Thanh Thanh vẫn tràn đầy sợ hãi: “Anh ta không phải nam chính, anh ta là vai ác, là vai ác lớn nhất thế giới này!”

Tóm lại, dựa theo cách nói của Tô Thanh Thanh, sau khi xảy ra chuyện khiến cô ta sợ hãi kia, cô ta mới nhận ra Lộc Minh Sâm chính là vai ác không có tình người, Lộc Minh Quân mới là cha ruột của nữ chính.

Lộc Minh Quân có phải cha ruột của nữ chính hay không, Tô Nhuyễn không biết, bởi vì đời trước Tô Thanh Thanh lăn lộn lâu như vậy, vẫn không thấy cô ta trở thành tướng quân phu nhân.

Bây giờ cô ta dám quyến rũ Hoắc Hướng Dương không kiêng nể gì như vậy, vì biết hôn sự với nhà họ Lộc rất dễ từ hôn, thậm chí Lộc Minh Sâm chủ động nói ra nhà họ Lộc còn đuối lý.

Còn chuyện không có Hoắc Hướng Dương, Tô Nhuyễn phải làm sao bây giờ? Cô ta từ hôn rồi Tô Văn Sơn có đẩy Tô Nhuyễn ra lần nữa hay không? Cô ta không thèm quan tâm. Cô ta chỉ cần bản thân thoải mái, bản thân sống tốt là được rồi.

Tô Nhuyễn cúi đầu may vá thành thạo, bắt nạt cô còn muốn toàn thân lui ra ngoài sao?

Vẫn coi cô là quả hồng mềm ngây thơ dễ nắn bóp năm đó à?

Nhìn đống dây buộc tóc đã may xong trong tay, Tô Nhuyễn thỏa mãn gật đầu, vậy thì cô bắt đầu thu tiền lãi từ Tô Văn Sơn đi!

Đến trưa Tô Nhuyễn nghỉ ngơi một lát, chờ giờ lành đến cô cố ý chọn một bộ quần áo, mang theo tất cả số dây buộc tóc mình làm được lên trên huyện.

Đi qua con đường xi măng đầy ổ gà, hai bên là phòng ở xám xịt, đạp xe thẳng tới trung tâm bách hóa Phượng Hoàng, cũng là khu vực náo nhiệt nhất trong huyện Khai Vân này.

Không ít người trẻ tuổi đi làm, sau khi tan tầm dù không muốn mua gì cũng đều tới đây đi dạo.

Mục đích của Tô Nhuyễn cũng nằm ở nơi này.

Cô chọn một khu vực sạch sẽ bên ngoài cửa trung tâm bách hóa, trải tấm vải bạt đã chuẩn bị trước trên nền đất, sau đó trải thêm một tấm vài thô tối màu, rồi mới lấy dây buộc tóc ra, phân loại bày biện chúng theo màu sắc chờ khách hàng tới cửa.

Năm 90 mới thoát ly kinh tế bao cấp chưa lâu, khu vực này chưa thể phát triển được như các thành phố phía nam, huyện Khai Vân chỉ là huyện thành nhỏ ở phương bắc vẫn giữ lại tư tưởng mấy năm trước đó, bày bán hàng vỉa hè sẽ bị không ít người nói là đầu cơ trục lợi.

Trong tiềm thức của người dân nơi đây, bày bán hàng vỉa hè là công việc vô cùng ti tiện, bán đồ ăn thức uống hoặc là bán một món đồ nào đó của nông dân tạo ra còn đỡ, những thứ khác thì khó nói.

So với quần áo đồ trang sức rực rỡ muôn màu ở đời sau, hàng hóa trong trung tâm Phượng Hoàng bây giờ hình thức đều hữu hạn.

Bởi vì bán hàng vỉa hè được coi là đầu cơ trục lợi, cho nên ở huyện Khai Vân này rất ít tiểu thương bày hàng vỉa hè, ngay cả đội trật tự quản lý cũng không có, càng khỏi nói tới đối thủ cạnh tranh, tóm lại bày hàng vỉa hè trong niên đại này vô cùng có ưu thế.

Sau bốn giờ, khu vực xung quanh trung tâm bách hóa bắt đầu nhiều người hơn, sạp hàng rực rỡ sắc màu của Tô Nhuyễn nằm giữa các cửa hàng bán đồ ăn vặt vô cùng bắt mắt.

Cô không hề xấu hổ, nhìn thấy con gái trẻ tuổi thì lớn tiếng hét to một tiếng: “Người đẹp, tới xem chút đi, dây buộc tóc đang lưu hành ở phương nam đây, có thể dùng thử.”

Trên đường phố đầy người qua lại, cách xưng hô mới mẻ của Tô Nhuyễn vừa thốt lên, khiến ba cô gái trẻ tuổi đi cùng nhau bật cười, cùng kéo nhau tới sạp hàng của Tô Nhuyễn: “Cô bán thứ gì thế?”

“Dây buộc tóc.” Tô Nhuyễn mỉm cười khoe ra kiểu tóc của mình: “Là kiểu dáng đang lưu hành ở phương nam, tôi đảm bảo các cô chưa từng thấy trong huyện chúng ta.”

Không thể không nói, bản thân Tô Nhuyễn chính là chiêu bài sống, mái tóc đen nhánh buộc gọn sau đầu, dùng dây buộc tóc màu lam hoa nhí cuốn lên, khiến dung nhan diễm lệ bức người có thêm vài phần hương vị tươi mát thanh nhã, khiến người ta không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần.

Không ai có thể chống cự được sức quyến rũ từ cái đẹp, nhất là con gái. Ba người kia không hẹn mà cùng dừng chân.

Tô Nhuyễn cười giới thiệu với các cô ấy: “Dây này dài buộc tóc đuôi ngựa sẽ đẹp hơn, ngắn chút có thể dùng để búi tóc…”

“Búi tóc?”

Thiếu chút nữa Tô Nhuyễn đã quên mất, hiện giờ đa phần các cô gái tóc dài ở huyện thành vẫn chỉ buộc tóc đuôi ngựa hoặc là tết tóc quai chèo.

“Để tôi búi cho cô một cái.” Tô Nhuyễn trực tiếp búi tóc giúp một người, chọn dây buộc tóc caro màu hồng nhạt buộc lên cho cô ấy.

Tóc búi là kiểu tóc vô cùng dễ ứng dụng, đối với các cô gái thuộc kiểu dịu dàng thanh tú sẽ lộ ra vẻ hoạt bát, bạn bè của cô gái được búi tóc dứt lập tức khen ngợi: “Không tệ, rất xinh đẹp.”

“Bán thế nào?”

Tô Nhuyễn nói: “Loại chỉ có màu sắc và hoa văn này bốn mao một cái, một đồng ba cái, còn loại có đính thêm vật trang trí này thì sáu mao một cái, một đồng hai cái.”

Hôm nay khi tìm kiếm trong hòm quần áo, Tô Nhuyễn tìm được không ít vải ren lụa mỏng, nơ con bướm, vật trang trí nhỏ linh tinh do bà cụ Tô tích cóp, cô đã khâu thêm vào dây buộc tóc, như vậy có thể bán đắt hơn một chút.

Tuy rằng hiện giờ mọi người vẫn tương đối tiết kiệm, nhưng đối với con gái trẻ tuổi đã đi làm đã kiếm được tiền mà nói, vẫn dễ tiêu tiền cho mấy thứ xinh đẹp kiểu này. Ba người thương lượng một lát sau đó quyết định bỏ ra một đồng mua mỗi người một cái, rồi ngồi xổm xuống lựa chọn.

Buôn bán luôn có quy luật, một khi có người tới sạp hỏi thăm, sẽ nhanh chóng hấp dẫn những người khác.

Tô Nhuyễn khéo ăn nói, tay cũng khéo, cô vừa giới thiệu hàng giúp mọi người vừa búi tóc giúp một cô gái khác. Kinh nghiệm bao nhiêu năm bán hàng thời trang kiếp trước được cô thể hiện nhuần nhuyễn, chỉ cần nhìn khách hàng là cô có thể biết khách hàng ấy phù hợp với kiểu tóc nào, nên kết hợp với dây buộc tóc nào.

Khí chất dịu dàng thì búi tóc thấp, hoạt bát thì búi tóc cao, đáng yêu thì buộc nửa đầu, quyến rũ thì buộc tóc đuôi ngựa….

Gần như tất cả người mua đều vô cùng vui vẻ ra về, sau đó có người thấy dây buộc tóc sắp bán hết, sợ bị người khác mua trúng cái mình thích, thì không do dự nữa. Cứ như vậy rất nhanh Tô Nhuyễn đã bán hết hàng.

Trong số khách tới sạp, có người nhận ra cô: “Ơ, cô có phải là con gái của cục trưởng Tô không?”

Tô Nhuyễn ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội: “Tô Văn Sơn sao? Ừ, ông ấy là cha tôi.”

Tô Nhuyễn giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, và tiếng xì xào bàn tán bên cạnh, mặt mày hớn hở đếm tiền.

Sau đó dường như còn có người cố ý tới đây nhìn cô, Tô Nhuyễn tỏ vẻ không biết gì, vẫn nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ.

Nghe thấy mấy tiếng “Tô Văn Sơn” “Cục trưởng Tô” linh tinh truyền đến, Tô Nhuyễn rũ mắt xuống giấu đi ý cười nơi đáy mắt.

Cha thân yêu, con gái ngoan của cha sắp tới rồi!

Bạn đang đọc Nguyên Phối Trọng Sinh Sau Khi Bị Đoạt Khí Vận (Bản Dịch) của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 226

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.