Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ Thắng Lợi đến (6)

Phiên bản Dịch · 1774 chữ

Buổi tối, Tô Nhuyễn vẫn ngủ ở căn phòng lần trước, cô chỉ mới rời khỏi căn nhà này hai ngày, căn phòng đã thay đổi hoàn toàn, tất cả đồ đạc của Ngôn Thiếu Thời đều đã dọn tới phòng Ngôn Thiếu Dục bên cạnh.

Hình như nhìn ra được Tô Nhuyễn mất tự nhiên, Lý Nhược Lan giải thích: “Thiếu Dục lên đại học rồi, ngày thường rất ít khi về nhà, vừa lúc Thiếu Thời nghịch ngợm không thích làm bài tập, để anh trai quản thằng bé.”

Ngôn Thiếu Dục cũng cười nói: “Sau khi anh tốt nghiepj, chắc chắn cũng phải dọn đến ký túc xá trong đơn vị.”

Tô Nhuyễn không nói gì, cô biết bây giờ chắc chắn cô không thuyết phục nổi mẹ mình, dù sao muộn nhất là năm sau thôi, đợi cô thi đỗ đại học là có thể trả lại phòng rồi, nếu tiến triển thuận lợi bên chỗ Lộc Minh Sâm, thậm chí không cần chờ tới năm sau.

Nghĩ đến Lộc Minh Sâm, lần trước Tô Nhuyễn đã nói, lần này tới sẽ qua thăm anh, cũng không biết anh suy xét thế nào rồi, lần này có thể kết hôn được hay chưa?

Bây giờ cô thật lòng cảm thấy, kết hôn với Lộc Minh Sâm có thể bớt đi rất nhiều phiền toái, không cần chiếm phòng của Ngôn Thiếu Thời cũng là một trong số đó.

Còn nhà họ Tô bên kia nữa…

Chỉ cần Lộc Minh Sâm gật đầu, tất cả vấn đề trước mắt cô hiện giờ đều có thể giải quyết dễ dàng, không bao giờ phải lãng phí thời gian và tinh lực với bên kia nữa.

Nghĩ đến đây, Tô Nhuyễn định cuối tuần sẽ qua thăm anh.

Nhưng mà chưa đợi cô tới gặp Lộc Minh Sâm, Võ Thắng Lợi đã qua bên này tìm cô trước.

Bất quá không đợi nàng đi gặp Lộc Minh Sâm, Võ Thắng Lợi liền trước tìm lại đây.

Có Lý Nhược Lan, việc đăng ký nhập học của Tô Nhuyễn diễn ra rất thuận lợi, cô cũng không lấy tiền của Lý Nhược Lan, có hai ngàn tệ Tô Văn Sơn đưa, học phí và sinh hoạt phí đều dư dả.

Nếu như không đủ, cô có thể tiếp tục đòi Tô Văn Sơn, dù sao trong khu tập thể ông ta đang sống còn có nhiều người quan tâm tới cô như vậy, cô không thể cô phụ lòng tốt của người ta, có phải không?

Khi Lý Nhược Lan nghe nói là tiền của Tô Văn Sơn, bà ấy cũng không bảo Tô Nhuyễn phải khách sáo, Tô Nhuyễn nói muốn ở trọ trong trường, Lý Nhược Lan cũng không nói gì, chỉ nói việc học lại đúng là rất vất vả, mỗi ngày tiết kiệm được thêm hai mươi phút để học cũng khá tốt.

Điều này khiến Tô Nhuyễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng ấm áp.

Võ Thắng Lợi tới tìm cô vào chạng vạng ngày thứ tư, nghe thấy bạn họ nói có người đang chờ cô trước cửa phòng học, Tô Nhuyễn còn tưởng rằng Ngôn Thiếu Thời tới.

Cậu học ở trường cấp hai trực thuộc trung học Đông Lâm này, tuy rằng khác khối khác lớp, nhưng từ khi Tô Nhuyễn nhập học, ngày nào cậu cũng qua đây thăm cô.

Tuy rằng lúc dính người rất giống trẻ con, nhưng khi tới lớp học lại của tô nhuyễn lại chững trạc hơn hẳn, luôn muốn chăm sóc người chị gái này, luôn như ông cụ non hỏi cô đã quen hay chưa, còn dặn dò cô có việc gì thì tới lớp cậu tìm cậu.

Tô Nhuyễn nghĩ là gôn Thiếu Thời, trên mặt không khỏi mang theo ý cười, cầm theo hộp sữa chua uống ở trong ngăn bàn đi ra ngoài.

Kết quả vừa ra ngoài cô đã trông thấy Võ Thắng Lợi đang dựa vào cửa khu dạy học, anh ta vẫn mang dáng vẻ du côn lưu manh như cũ, tay đút túi quần chân rung lên, thấy nữ sinh nào xinh đẹp đi ngang qua đều huýt sáo một tiếng.

Thấy các cô ấy thay đổi sắc mặt chạy trốn, trên miệng anh ta lập tức lộ ra nụ cười đắc ý.

Sau khi sửng sốt một lát, Tô Nhuyễn nhanh chóng phản ứng lại, chuyện cô tới trung học Đông Lâm học lại, người trong khu tập thể cán bộ nhà nước đều biết, Võ Thắng Lợi có thể tìm tới cũng không bất ngờ lắm.

Chỉ là cô không nghĩ sẽ nhanh như vậy, có lẽ nhà họ Tô có người ủng hộ anh ta…

Võ Thắng Lợi nhìn thấy Tô Nhuyễn, hai mắt sáng lên: “Nhuyễn Nhuyễn, không quấy rầy chuyện học của em chứ?”

Tô Nhuyễn không nói gì, trực tiếp dẫn anh ta ra khỏi trường học. Đợi đến khi ra ngoài rồi, cô mới lạnh lùng hỏi: “Anh tới đây làm gì?”

Võ Thắng Lợi mỉm cười, định khoác tay lên bả vai cô: “Khả năng mẹ em vẫn chưa kịp nói với em, hai ta sắp đính hôn rồi.”

Tô Nhuyễn nghiêng người né tránh móng heo của anh ta, một lúc sau mới phản ứng lại được, người mẹ mà anh ta nói là Đỗ Hiểu Hồng.

“Chuyện này Đỗ Hiểu Hồng nói không tính, nếu thật sự sắp đính hôn, anh bảo Tô Văn Sơn tới nói với tôi.”

Đương nhiên là Tô Văn Sơn không thể nào tới thông báo rồi, nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Tô Văn Sơn, trong lòng Võ Thắng Lợi lại vô cùng bất mãn.

Bác trai anh ta đã tự mình tới cầu hôn, thế mà Tô Văn Sơn lại từ chối thẳng thừng, ông ta nghĩ mình là ai chứ? May mà còn Đỗ Hiểu Hồng tương đối thức thời.

Võ Thắng Lợi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhuyễn, trong lòng ngứa ngáy, nếu không thương lượng được trong hòa bình, vậy thì mạnh bạo thôi, dù sao cô gái này anh ta đã nhắm chắc rồi.

Đợi giấy đăng ký kết hôn tới tay, dù Tô Văn Sơn là cục trưởng cục giáo dục thật, cũng sẽ không làm được gì.

Nghẽ tới mình còn có chuyện cần dỗ dành Tô Nhuyễn, Võ Thắng Lợi tạm thời yên phận, cười hì hì nói: “Được, lần này về anh sẽ bàn kỹ lại với cha vợ, chắc chắn sẽ để ông ấy tự mình tới thông báo cho em.”

“Nhưng mà hôm nay anh cũng tới rồi, em cho anh một bức ảnh nhé?” Anh ta nháy mắt vài cái với Tô Nhuyễn, tự cho là phong lưu nói: “Ngày thường chẳng mấy khi gặp mặt, để anh đây nhìn vật nhớ người được không?”

Đời trước sau khi địa vị càng ngày càng cao, rất nhiều năm rồi Tô Nhuyễn chưa gặp qua loại người như vậy, cô xoay chuyển phật châu trên cổ tay, khẽ niệm a di đà phật, vẫn chưa tới lúc đánh người, chờ thêm lát nữa.

Thấy sắc mặt Tô Nhuyễn không vui, Võ Thắng Lợi cũng không thèm để ý, lập tức mở miệng uy hiếp: “Nếu không lát nữa anh đi theo em về lớp học lấy nhé?”

“Giáo viên có hỏi tới, anh sẽ nói anh là bạn trai em, bao giờ em đưa anh ảnh chụp anh mới đi.”

Ý trong lời này chính là không đưa sẽ không đi.

Tô Nhuyễn nói: “Trong trường học không có ảnh chụp.”

Võ Thắng Lợi cũng đã nghĩ ra đối sách từ trước rồi: “Vậy bây giờ chúng ta đi chụp ảnh, anh thấy bên kia đường có quán chụp ảnh kìa.”

Tô Nhuyễn biết Võ Thắng Lợi đang có ý đồ gì.

Trong niên đại này, giấy đăng ký kết hôn không giống đời sau phải chụp ảnh hai người ngay tại chỗ, mà mỗi người cầm theo một tấm ảnh dán lên là được.

Đời trước Võ Thắng Lợi đã cầm một tấm ảnh của Triệu Tú Tú và giấy chứng minh nhân dân, tự mình tìm người thân trong cục dân chính, làm ra một tờ giấy đăng ký kết hôn hàng thật giá thật.

Đời này gặp phải Tô Nhuyễn, hiển nhiên Võ Thắng Lợi cũng định sử dụng thủ đoạn ấy.

Tô Nhuyễn đề phòng điểm này, cho nên khi đi cô mới mang theo tất cả ảnh chụp của mình, không phải cô sợ Vỗ Thắng Lợi chơi xấu, mà là cô cần khống chế từng bước tiến triển của chuyện này.

Ít nhất cô phải biết khi nào anh ta sẽ làm giấy đăng ký kết hôn, để cô còn chuẩn bị trước.

Tô Nhuyễn giả vờ bị anh ta uy hiếp thành công, ngoan ngoãn đi theo anh ta tới quán chụp ảnh.

Quá trình chụp ảnh rất thuận lợi, khả năng Võ Thắng Lợi cũng không muốn gặp phải rắc rối trong giai đoạn quan trọng này, cho nên suốt cả quá trình đều vô cùng quy củ.

Mãi cho tới khi cầm được giấy hẹn rồi, biết ngày mai là có thể tới lấy ảnh, Võ Thắng Lợi mới mặt mày hớn hở, vừa ra khỏi quán chụp ảnh đã vươn tay ra định ôm lấy eo Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn nghiêng người né tránh, khi đi ngang qua quán bán trái cây, cô đưa cho người bán hàng năm mao tiền, chọn một quả táo lớn nhất trong sạp, nhanh chân bước về phía trước.

“Nhuyễn Nhuyễn, chờ anh với.” Võ Thắng Lợi cũng bước nhanh chân hơn: “Để anh đưa em về trường học.”

Ảnh đã chụp xong rồi, tốt xấu gì anh ta cũng đã mất công lên thành phố một chuyến, nếu cứ như vậy quay về đúng là quá thiệt thòi…

Anh ta nhìn vào dáng người Tô Nhuyễn, khẽ liếm môi, cười hì hì đuổi theo. Sớm hay muộn người này cũng là vợ mình, hưởng thụ chút phúc lợi trước cũng không sai nhỉ?

Lúc này sắc trời đã sẩm tối, ngoài học sinh trung học tới trường học lớp buổi tối ra, trên đường gần như không có bóng người nào. Võ Thắng Lợi hưng phấn đi theo Tô Nhuyễn quẹo vào một con hẻm nhỏ.

Anh ta nhìn không gian vắng vẻ xung quanh, không nhịn được cười rộ lên. Đúng là ông trời cũng giúp anh ta rồi, thế mà Tô Nhuyễn lại đi vào một con ngõ cụt.

Bạn đang đọc Nguyên Phối Trọng Sinh Sau Khi Bị Đoạt Khí Vận (Bản Dịch) của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 127

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.