Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng xuân

Tiểu thuyết gốc · 1462 chữ

10

Men theo con đường mòn đầy cỏ dại, một lúc sau Đỗ Vũ cũng ra tới bờ sông. Làn gió đêm táp vào mặt làm hắn có cảm giác hơi lành lạnh. Bước lên bè tre, đi tới góc lán quen thuộc hắn nằm xuống nhắm mắt ngủ. Vừa đặt lưng một lát, hắn thấy tiếng thút thít phía xa xa vọng lại. Đỗ Vũ ngồi dậy, nheo mắt nhìn quanh trông thấy cách đó khoảng dăm chục mét, trên bờ sông phía thượng nguồn có một bóng trắng mơ hồ đang ngồi khóc:

_ Là người hay ma mà nửa đêm ra bờ sông ngồi khóc nhỉ?!

Đỗ Vũ thì thầm rồi lại nằm xuống ngủ: "Người hay ma cũng thây mẹ nhà nó! Bố mày cũng từng làm ma rồi còn sợ cái méo gì nữa?!"

Làn gió mát kéo đôi mi khép lại, rồi hắn thiếp đi...

"Đỗ Vũ nằm trên bờ sông, mắt mơ màng nhìn vầng trăng sáng. Chợt có bước chân nhè nhẹ đang từ xa bước tới, hắn nghiêng đầu sang thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang bước tới gần. Bàn chân trần nhẹ nhàng bước đi trên mặt cỏ mái tóc dài khẽ bay trong gió, nàng ta khoác một chiếc áo dài mầu trắng thật mỏng để lộ ra hai bầu vú căng mọng lấp nó dưới ánh trăng.

Hắn nhìn nàng ta có đôi chút quen thuộc, nhưng cũng chả nhớ đã từng gặp ở đâu? Nàng ta bước đến gần, khụy gối quỳ xuống đưa bàn tay mát dịu chạm lên bộ ngực đang phập phồng của hắn, xoa một vòng rồi vuốt xuống phía dưới nơi thằng nhỏ đã dựng đứng lên từ bao giờ?!

Nàng lấy hai tay xoa bóp một hồi, rồi cúi đầu xuống há miệng ra ngậm chặt, hắn cảm thấy hạ thân co giật, một luồng dương dịch từ đó bắn ra, trong cơn khoái lạc hắn nắm tóc ghì chặt đầu nàng ta xuống... Bỗng từng lọn tóc rời ra, cả mảng da đầu trôi tuột theo mớ tóc xuống bụng hắn, nàng ta ngước mặt lên cười he hé, lúc này gương mặt đó đã trở lên trắng bệch, một bên chán lõm vào phía trong cái đầu trơ xương trắng..."

Đỗ Vũ giật mình tỉnh lại, thì ra chỉ là một giấc mơ, đưa tay sờ xuống thằng nhỏ thì chạm phải một mảng nhơn nhớt vương vãi đầy bụng dưới, quệt một ít hắn đưa lên mũi ngửi thấy mùi hơi tanh tanh ngai ngái.

_ Mịa nó! Chỉ là mộng tình thôi mà! Có cần phải dữ dội như thế không chứ?!

Hắn lẩm bẩm ngồi dậy ra mép bè vục nước rửa sạch rồi quay lại lán, định ngủ tiếp thì thấy trời cũng đã gần sáng, ngó qua thấy lão già vẫn đang gác đầu lên tay, hướng ra phía ngoài sông mà ngủ say sưa.

_ Hì! Chắc đêm qua lão già làm việc quá sức đây mà!

Chợt một ý nghĩ táo bạo loé lên trong đầu, Đỗ Vũ nhẹ nhàng bước đến chỗ lão Chột, lấy đà đá thật mạnh vào mông. Như có con mắt sau gáy lão Chột ngồi bật dậy né sang một bên, Đỗ Vũ sút trượt mất đà ngã ùm xuống lòng sông. Lão già cười hô hố rồi cũng nhảy xuống theo, thân hình to lớn nhưng ở dưới nước lão luổn nhanh như chạch, hắn còn chưa chạm được vào người lão đã bị thọi ba bốn cái vào bụng muốn ngất đi, bàn tay cụt chỉ còn ngón út của lão thi thoảng lại khều khều chim hắn như muốn trêu ngươi...

Một lúc sau, Đỗ Vũ khó nhọc bò lại lên bè, lúc này lão già đã đang ngồi nhóm lửa, chắc do ngại phải mang vác lên cũng chả muốn đánh hắn ngất đi. Ngồi nghỉ một lát cho lại sức, Đỗ Vũ lại lật đật ra mé sông kéo bao cá lên bắt đầu công việc thường ngày...

Mặt trời đã lên cao, ngồi bên nồi cháo cá thơm phức còn đang bốc khói Đỗ Vũ dè dặt hỏi:

_ Ông biết võ công hay sao mà lợi hại thế? Có thể dạy cho cháu được không?

_ Mày muốn học để làm gì?

_ Để rèn luyện sức khoẻ! Rồi sau đi đánh Nhật đánh Tây giải phóng nước nhà!

_ Giải giải cái rắm ấy! Mịa thằng Tây nó cho một viên đạn thì võ trời cũng ngỏm chứ giải phóng cái méo gì?!

_ ...!?

_ Nhưng mà kể ra rèn luyện sức khoẻ sau này có oánh nhau tay bo thì cũng tốt đấy! Được rồi! Từ mai mỗi buổi sớm tao với mày bỏ nửa canh giờ xuống sông rèn luyện! Mày mà đánh quen dưới nước thì lên bờ cận chiến bố thằng nào đỡ được! Haha.

_ Vậy thì đồ nhi xin cảm tạ sư phụ!

_ Đồ nhi cái củ cải! Chả sư phụ cái méo gì hết! Ha ha.

...

Thời gian thấm thoát đã hơn một tháng trôi qua, trời đầu tháng mười không khí đã bắt đầu có cảm giác se lạnh, nhưng Đỗ Vũ cùng Lão chột vẫn không quên vật nhau hàng giờ mỗi sớm, làm khuấy động cả một khúc sông mỗi buổi bình minh.

Nhờ ăn uống đầy đủ, cùng tập luyện hàng ngày khiến thân thể Đỗ Vũ ngày càng săn chắc, những bó cơ thịt đã hiện lên rõ ràng. Nhưng điều làm hắn vui mừng hơn cả là thân thể của mình ngày càng linh hoạt, lão Chột cũng không còn dễ dàng hạ gục hắn như xưa.

Hôm nay như thường lệ, sau khi dùng xong bữa sáng Đỗ Vũ đi ra phía góc lán nghỉ ngơi, lão Chột lúc này lại lên tiếng:

_ Trời cũng trở lạnh rồi! Mấy bữa nữa tao với mày lên phố sắm bộ quần áo dài mặc cho ấm vậy.

_ Cần gì?! Hôm nào có cái xác chết trôi tôi sẽ lột quần áo của nó ra cho ông dùng! Chỉ cần mua một bộ cho tôi là được rồi! Ha ha.

_ Mịa! Thằng mất dậy! Có cơm ai lại đi ăn cit bao giờ?! Tao thiếu méo gì tiền! Ha ha.

Vừa cười lão vừa đi đến cởi một đoạn tre buộc ở dưới sàn lên, đoạn lão cầm hai đầu kéo mạnh, một ống tre nhỏ hơn rơi ra. Đỗ Vũ nhìn thấy bên trong cuốn rất nhiều tờ giấy bạc liền hỏi:

_ Lão làm gì mà nhiều tiền thế? Chẳng lẽ lão ăn cướp được của ai?

_ Cướp cái cục cit ấy! Tiền tao để cả mấy chục năm đấy! Ngoài mua muối gạo ra tao có tiêu cái méo gì đâu? Đi chơi gái cũng chỉ cần một con cá nướng là được rồi! Hà hà.

Lão Chột quơ quơ mớ tiền trước mặt hắn rồi lại cẩn thận nhét vào trong khúc tre. Lão già cắt khúc tre hết sức tài tình, Đỗ Vũ phải cầm lên nhìn thật kỹ mới thấy vết chắp nối. Với gương mặt hết sức thoả mãn lão cầm lấy ống tre rồi buộc lại chỗ cũ:

_ Mày mà ngoan sau này tao sẽ cho ít tiền mà cưới vợ!

_ Lấy vợ bây giờ tốn nhiều tiền không lão nhỉ?

_ Cũng tùy! Gái nhà quan hay nhà giầu thì mày méo có cửa rồi! Gái nhà nghèo mất khoảng ba chục bạc! Còn gái tha phương ăn mày thì méo cần đồng nào, mày chỉ cần có tiền nuôi nó là được.

_ Thế sao lão không lâý vợ nhỉ?

Lão Chột hơi khựng lại, đưa con mắt đã có vài vết vằn đỏ nhìn hắn gằn dọng:

_ Tao không thích! Lần sau cấm hỏi.

Đỗ Vũ hơi sững người một lát rồi im lặng đi ra một góc, lão già cũng chẳng nói gì thêm phủi mông nằm xuống cái dát tre.

Trên bờ lúc này, có năm bóng người đang tiến lại gần chiếc bè. Người đi đầu chừng tuổi thất tuần mặc một chiếc áo dài mầu cánh gián, chòm dâu trắng bay phất phơ trông rất cỏ vẻ tiên phong đạo cốt. Đi bên cạnh là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi mặc áo dài tứ thân với nét mặt trang nghiêm, theo sau là ba thanh niên trẻ mặc áo nâu chẽn bó sát người. Tới sát mép bè người đàn ông tuổi độ tứ tuần lên tiếng giọng trịnh thượng:

_ Lão Chột đâu ra đóng thuế nào? Sắp cuối năm rồi tôi còn phải nộp lại quan trên!

Bạn đang đọc Nguyệt Thần Ký sáng tác bởi tv1912
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tv1912
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.