Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đổi tình

Tiểu thuyết gốc · 1463 chữ

09

Chừng một khắc sau, đàn cá ngạnh quen mồi lại bắt đầu quay lại rỉa cái xác. Đỗ Vũ càng làm càng thuận tay, mỗi lần lao phóng ra là có một hai con cá được thêm vào trong bao bố. Ở chỗ cái xác chừng non một giờ đồng hồ, đàn cá ngạnh đã không còn thấy bóng dáng. Chiếc bè lại tiếp tục xuôi dòng, khoảng chừng hơn một cây số thì trong bao đã đầy cá, lão Chột lúc này mới chống sào, ghim bè dừng lại rồi nói:

_ Nghỉ ở đây thôi! À! ...lát nữa mày nướng bốn con cá nhá.

_ Ăn làm sao hết được? Hay lão muốn nướng bốn con nhỏ để nuốt cả xương?! Ha ha.

_ Mày cứ nướng con to như mọi hôm cho tao! Có việc cần dùng đến! He he.

Lão Chột vừa nói vừa cười nhìn có vẻ rất thô bỉ. Đỗ Vũ cầm cây lao gác lên mái lán rồi lấy bùi nhùi nhóm lửa, đợi một thoáng lửa đã cháy đượm hắn mới mở bao bố, tránh mấy con cá ngạnh ra lựa lấy bốn con cá vừa tay cho lên bếp nướng. Khoảng 15 phút sau, mùi cá nướng thơm phức đã tràn ngập khắp lán, toả ra cả một khúc sông.

_ Hôm nay bắt được hai con cá lăng, giống này nướng lên đúng là tuyệt phẩm! Cháu với ông mỗi người một con nhá?

_ Được rồi! Còn hai con kia mày gói vào hai tờ giấy này cho tao.

Nói xong, lão Chột cầm trên mái lán xuống một tệp giấy gió, rút lấy hai tờ thẩy về phía Đỗ Vũ, đoạn cúi xuống mò mẫm trong bao vải lôi ra một chai rượu rồi cười khà khà:

_ Hôm nay thưởng cho mày một chén diệu! Lần đầu đâm cá mà còn khá hơn cả tao lúc trước đấy! Ha ha.

_ Nửa chai thì uống, chứ một chén thì chả đủ súc miệng!

_ Mịa mày tham vừa thôi nhá! Chai diệu làng Vân này tao phải đổi mười cân cá khô mới được đấy!

_ ... À à! Thời này tại bọn Pháp nó cấm dân thường nấu rượu nên đắt khiếp thật!

...

Trời đã nửa đêm, ánh trăng khuya soi rõ từng nhành cây ngọn cỏ. Trên con đường mòn đầy cỏ dại, lão Chột vận một chiếc khố nâu, trên tay cầm một gói giấy lếch thếch bước đi. Phía sau chừng dăm sáu bước, một dáng người gầy gò nhưng có phần rắn rỏi lẽo đẽo bước theo, đi chừng hơn nửa cây số thì tới một bờ đê thấp.

_ Chúng ta đi đâu đấy ông ơi?

_ Ha ha! Tý nữa hẵng biết, không việc gì mà phải vội.

Lần theo triền đê, bước tới một con đường đất khá lớn dẫn vào làng Chử Xá, phía hai bên đường là từng bụi cỏ lau cao ngang thân người, xen lẫn là những thửa ruộng đã cày ải, với vô số con sóng đất cuộn lên đều tăm tắp.

Đi chừng nửa cây số, phía trước đã thấy thấp thoáng một bóng đa cổ thụ, xung quanh có hơn chục cái lán tre lợp mái cọ trống hoác. Phía xa hơn là những ngôi nhà đất mái rơm, xen lẫn một vài ngôi nhà gạch đỏ, dưới ánh trăng chúng tạo lên một vẻ đẹp huyền ảo khó tả. Đỗ Vũ hít một hơi thật sâu, cảm giác như mình đang bước đi trong mộng cảnh, hắn không thể ngờ mình lại được tận mắt chứng kiến khung cảnh làng quê xưa như chỉ còn thấy trong phim ảnh.

Đi thêm một đoạn, mọi thứ trở lên rõ ràng hơn trước mắt: Dưới mỗi cái lán tre có một vài thân hình gầy gò đang nằm co quắp, lớn có, nhỏ có nhìn tựa như những thây ma. Tiếng bước chân của hai người làm bọn họ tỉnh giấc - Cũng có lẽ bọn họ chỉ nằm để đấy chứ chưa hề ngủ?! Hơn chục bóng người lố nhố ngồi dậy, đưa ánh mắt chòng chọc nhìn hai người khách lạ. Lão Chột dường như không thèm để ý, tự nhiên bước đến một cái lán có bốn người đang ngồi, hai lớn hai nhỏ, hẳn là một gia đình tha phương? Lão dúi gói giấy vào tay người phụ nữ vừa ngồi dậy rồi nói nhỏ:

_ Đi chơi mới tao một lúc nhá?!

Chị ta cầm gói giấy mở ra, thấy con cá nướng khá to ánh mắt hơi sáng lên một chút, đoạn ả xé lấy cái đầu cầm lấy rồi dúi cả con cá còn lại vào tay người đàn ông bên cạnh:

_ Thầy em cầm lấy mà chia cho các con, tôi đi đằng này một lát.

_ ...

Anh chồng níu tay, toan giữ chị vợ lại nhưng rồi ngập ngừng lại buông ra. Chị ta đứng dậy nói với lão Chột:

_ Mình đi thôi ông!

Lão Chột vỗ mông chị ta một cái rồi cầm tay lôi đi, trông qua thấy Đỗ Vũ vẫn còn đứng chôn chân ở đó, lão liền quay lại ghé tai hắn nói nhỏ:

_ Mày xem có con nào trông được thì đưa con cá ra đổi, rồi mang nó ra chỗ nào mát mẻ mà chơi!

Đỗ Vũ lúc này đã hiểu, lão Chột nướng thêm cá là để đổi tình với ả ăn xin này đây! Nhìn theo hai bóng lưng một to lớn thô kệch, một gầy yếu bước đi xa dần, hắn quay lại đã thấy sáu bẩy thân hình đang đứng xung quanh, ánh mắt háu đói chòng chọc nhìn vào gói giấy trên tay hắn. Đột nhiên có một giọng trẻ con lên tiếng:

_ Ơ! Có phải anh Long không?

_ Thằng cu Long nó chết cả tuần nay rồi còn sống cái dắm! Lúc kéo đi chôn tao còn tiễn nó ra tận bờ đê cơ mà!

Một người đàn ông trung tuổi lên tiếng, đoạn ông ta kéo từ phía sau ra một cô gái gầy gò chắc cũng phải hơn chục tuổi, rồi hướng về phía hắn hỏi:

_ Ông thấy con bé này được không? Nó là cháu gái tôi, ngày trước nó đẹp lắm đấy!

Đỗ Vũ nhìn thân hình tong teo, cao chừng mét tư với làn da xám xịt trước mặt mà chửi thầm: "Đẹp cái con khỉ gì mà đẹp? Hơn nữa anh đây cũng không phải loại thích ấu dâm!"

Đưa mắt nhìn quanh một lượt, thấy có vài thân hình phụ nữ cũng đang từ xa xáp lại gần, trông những thân hình lép kẹp đó con chim đầy lòng tự trọng của hắn dù có muốn cũng chẳng thể hót lên lời! Nhanh tay dúi gói giấy vào tay đứa trẻ vừa nói ban nãy rồi hắn quay mặt bước đi, phía sau những tiếng nói xì xào vang lên, nhưng tuyệt nhiên không hề có sự tranh cướp nào cả? - Có lẽ họ còn chưa đói đến mức mất hết nhân tính?! Đi được một đoạn, thấy nơi triền đê phía trước có hai thân hình trần trụi đang cuốn lấy nhau, dưới ánh trăng hiện lên thật rõ ràng.

_ Mịa! Mày mấy hôm nay không tắm hay sao mà khắm thế?!

_ Chầm chậm thôi ông! Cho nước nó ra đã... Cái của ông to quá làm con đau muốn chết à!

_ Ha ha! Sướng chết mịa lên lại còn chê!

_... Á!...

Đỗ Vũ nghe mà muốn phì cười, hắn nhanh chóng vượt qua con đê hướng tới bờ sông bước tiếp.

_ Thằng Vũ kia mày không kiếm được con nào hả?! Tại chim bé quá bọn nó chê chứ gì?! Há há.

Quay đầu nhìn lại thấy lão Chột đã đặt ả kia lên trên bụng lắc lắc, trông ả như con nhái bấu chặt lấy vai lão kêu rên đau đớn - Hay là sung sướng hắn cũng chả rõ nữa?! Đoạn lão lại bế thốc ả kia lên, vừa bước đi vừa nhún nhún, một con mắt của lão ngước nhìn về phía Đỗ Vũ mà cười ha hả.

_ Mịa lão già mất nết! Coi chừng bị trúng gió độc mà chết đấy!

Đỗ Vũ mắng lại một câu rồi tiếp tục bước đi, bên tai vẫn còn vẳng vẳng tiếng cười khả ố của lão. Lúc này từ bên dưới hạ thân hắn một cảm giác nóng ấm bốc lên, đưa tay sờ xuống thì thấy "củ khoai nướng" đã cứng ngắc lên từ bao giờ?! Hắn rủa thầm:

_ Mịa! Cái của nợ này của mình cũng là phường mất nết nốt!

Bạn đang đọc Nguyệt Thần Ký sáng tác bởi tv1912
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tv1912
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.