Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chém Hổ

Phiên bản Dịch · 1524 chữ

Nương theo tiếng hổ gầm trầm thấp, một lần nữa đi ra khỏi mây mù yêu quái không phải thanh niên mặc áo trắng kia, mà là một con vật to lớn sặc sỡ mắt xếch trán trắng, bộ da lông tiêu biểu của loài săn mồi nguy hiểm, răng nhọn móng sắc, trọng điểm là kích thước lớn nhỏ của nó, đây là một con vật khổng lồ to lớn chừng hai ba tầng lầu.

Lông mọc chỉa thẳng, tròng mắt màu vàng lờ đờ nhìn chằm chú con mồi, mang theo sự thong dong của loài săn mồi họ mèo, chầm chậm cất bước.

Móng vuốt to lớn sắc bén nhẹ nhàng đè xuống đất, lặng yên không một tiếng động.

Sức mạnh và sự nhanh nhẹn, được phát huy vô cùng tinh tế trên nguyên thân của Sơn Quân.

Mặt Vệ Uyên khẽ biến sắc.

Hiện tại anh đã không còn sợ hãi mãnh hổ bình thường, cầm thêm một thanh kiếm trong tay lại càng không sợ hãi gì.

Nhưng Sơn Quân trước mặt này to lớn quá đáng, bản thân Vệ Uyên cũng không đủ cho nó gặm một miếng, khi đứng lên thanh kiếm trong tay chưa chắc với tới phần bụng của nó, Vệ Uyên từ lâu đã biết mình đang phải đối mặt với yêu ma, lại từng là Sơn thần, nhưng kích thước của hắn vẫn mang lại cảm giác áp bách quá mức.

Chỉ có thực sự đối mặt với chân thân của đại yêu quái loại này, mới có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi và hàn ý dường như toát ra từ trong xương cốt kia.

Đây là tình trạng khi miếu sơn thần đã bị hủy, bị trấn áp hơn một ngàn năm gần hai ngàn năm.

Tư Đãi giáo úy thời kỳ viễn cổ rốt cuộc đã phong ấn thứ gì đây?!

Những năm cuối Đại Chu, thời gian chuyển giao Tần Hán, rốt cuộc Thần Châu mang hình dáng gì?

Vệ Uyên cầm song kiếm nơi tay, từ từ bước lui lại.

Sơn Quân trầm thấp gào thét, chưa xông tới đánh giết, đã sớm có cuồng phong hóa thành từng xé gió thét gào về hướng Vệ Uyên, trên đường đi, đá vụn, những mảnh đạn sắc bén còn lưu lại trên những món binh khí đơn lẻ, cây khô trên núi, đều bị cuốn vào, phát ra âm thanh xé gió khiến người ta tê dại da đầu, từ mọi phương hướng gào xé về phía Vệ Uyên.

Âm thanh kịch liệt, tựa như giông bão kéo tới lao nhanh đánh về phía Vệ Uyên.

Vân Tòng Long, Phong Tòng Hổ!

Vệ Uyên biến sắc, khẽ động bước chân, muốn tránh đi, nhưng cuồng phong càn quét, khiến động tác của hắn chậm chạp không chỉ gấp đôi, mà nếu như đưa lưng về phía gió lốc đang lao nhanh tới để né tránh, đủ loại mảnh đạn đang xoay tròn với tốc độ cao bên trong cơn gió lốc cũng đủ để lấy mạng anh!

Vệ Uyên cắn răng một cái, hai mắt trợn to, nhìn thấy từng cơn gió hơi giống hình gió lốc này là yêu lực hội tụ.

Sắc đỏ của kiếm khí trên song kiếm trong tay càng đậm màu hơn.

Thần thông Ngọa Hổ chú linh, thiên nhiên khắc chế được lực của yêu quỷ.

Nếu là cơn gió bình thường anh sẽ không chém đứt được, nhưng nếu là vòng xoáy yêu lực thì chưa hẳn, Vệ Uyên hạ quyết tâm, hai chân đạp trên mặt đất, hai tay hai kiếm dài ngắn chênh lệch giao thoa chém qua cuồng phong, lưỡi kiếm chém vào đầu nguồn cơn gió, quét ngang một đường cho những mảnh đạn văng hết ra ngoài, sau đó đột ngột đâm vào trung tâm yêu lực của cuồng phong.

Một luồng sức mạnh kịch liệt rung động thuận theo thân kiếm phản chấn đến bàn tay Vệ Uyên, làm nứt gan bàn tay.

Vệ Uyên cắn răng một cái, thanh kiếm trong tay thuận thế chém xuống.

Rắc rắc giòn vang, cơn gió lốc tản ra.

Cuồng phong mãnh liệt quét qua hai bên.

Gương mặt Vệ Uyên bị mảnh đạn làm bị thương, chảy ra máu tươi.

Còn chưa thổ nạp hồi khí đã có thanh âm lệ khiếu nổ tung.

Bóng đen to lớn hoàn toàn bao phủ lấy Vệ Uyên.

Hổ Quân sớm đã thừa cơ vồ giết tới.

Vệ Uyên vội vàng lăn lộn tránh về phía sau, suýt chút nữa thì rơi xuống núi, chân thân Hổ Quân vừa mới mãnh liệt đánh giết, song trảo chụp lên mặt đất, đất đá cứng rắn giống như miếng đậu hũ bị đánh nát một mảng lớn, chân sau mãnh hổ phát lực, chân trước bắn ra những móng vuốt sắc bén không thua gì lưỡi kiếm, giao thoa chém giết Vệ Uyên.

Ác liệt thanh âm xé gió, giống như có rất nhiều thanh đao mũi kiếm đang phong tỏa con đường phía trước.

Vệ Uyên bỗng nhiên quỳ mọp người xuống đất, giống như ép người xuống đất để tránh đi chiêu này, sau đó toàn thân phát lực, thân thể đang quỳ dưới đất đâm bổ vào phía dưới eo mãnh hổ, sau đó lăn lộn sang một bên, bên tai truyền đến tiếng gào thét lăng lệ chói tai vô cùng, Sơn Quân lắc người một cái, đuôi hổ quét ngang, giống như là roi thép quét nát núi đá, cây cối xung quanh nó.

Khí lạnh chưa tiêu tan, mặt đất bị cày ra một khe rãnh hình cung nhìn mà kinh hãi.

Vệ Uyên tránh né vùng nguy hiểm, ở khoảnh khắc đó trở tay cầm lấy thanh kiếm gãy, mạnh mẽ chém tới vị trí gót chân sau của mãnh hổ, khí binh sát của binh hồn Thích gia quân, âm khí của âm quỷ được nuôi dưỡng, cùng với máu tươi của Tư Đãi giáo úy chú linh bảo hộ, thanh kiếm gãy kéo theo một luồng kiếm quang, kéo lấy chân sau mãnh hổ.

Lực phản chấn lại chấn động khiến bàn tay Vệ Uyên tê dại.

Cắn răng một cái, trong tiếng hít thở.

Ngọa Hổ lệnh bài phát ra tiếng hổ gầm trầm thấp.

Mãnh hổ đột nhiên xoay người, móng hổ đánh tới.

Đáy mắt Vệ Uyên lóe lên một tia lệ khí, không nương theo phương hướng mãnh hổ xoay người thuận thế tránh đi móng hổ, mà là nghịch lại động tác của mãnh hổ, bỗng nhiên dùng sức, dùng sức mạnh của mình chồng thêm sức mạnh của mãnh hổ, nương theo tiếng gầm giận dữ của mãnh hổ, bộ phận gót chân của chân sau nó bị kiếm gãy của Vệ Uyên xé thủng ra một lỗ hổng kinh hoàng.

Mong hổ hung tợn đập xuống.

Toàn bộ những sợi dây thần kinh trên người Vệ Uyên đều căng như dây đàn, do tác dụng của dược vật mới được tiêm vào, tinh thần đang trong trạng thái linh động cực độ, dựa vào bộ pháp dưới chân, ở giữa không gian không chút kẽ hở, tránh khỏi lách khỏi móng hổ đang quét tới sát bên tựa hồ không chút khe hở.

Móng hổ đánh sập một đoạn vách núi.

Yêu lực cuốn theo luồng gió quét ngang, Vệ Uyên kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy Ngọa Hổ quyết pháp lực hộ thân trực tiếp bị đánh phá, ngực bụng bị khuấy động một trận, trong cổ họng có vị tanh ngọt, song kiếm trong tay vẫn không chút do dự, nghiêng người từ eo, đột nhiên dùng phát lực nặng nề hùng hậu, chiêu thức kiếm quyết sơ hở cũng lớn hung hăng chém về hướng gân gót chân mãnh hổ.

Kiếm gãy dù sao không đủ dài.

Lần này Bát diện Hán kiếm gần như chém cho vết thương kia to ra gấp đôi.

Mãnh hổ rống giận gào thét, lúc vọt lên động tác lại hiển nhiên biến hình.

Đuôi hổ quật mạnh, Vệ Uyên vội vã nằm vật xuống tránh đi.

Yêu Vương thân thể cường đại, sức lực và khả năng phòng ngự đều mạnh hơn so với hình thái con người, nhưng có lúc, hình thể khổng lồ cũng sẽ mang đến bất tiện, trên vùng núi, lại hạn chế Hổ Quân nhanh nhẹn phát huy, thuốc nổ cũng khó mà công phá được bộ da của đại yêu quái, nhưng mà chú linh đặc dùng để khắc chế yêu ma quỷ quái của Tư Đãi giáo úy thì có thể.

Mà bộ pháp dưới chân anh và một bộ Huyền Nguyên kiếm quyết, là do Trương Đạo Lăng Thiên Sư đời thứ nhất sáng tạo, tự có huyền ảo.

Mãnh hổ rơi xuống đất, vết thương khiến nó lảo đảo một cái.

Cuồng phong bốc lên, hóa thành một rào chắn cuồng bạo từ mấy luồng gió khác nhau giao thoa.

Bàn tay Vệ Uyên quét qua lưỡi kiếm, lại lần nữa chú linh.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 150

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.