Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cách Giải Thích Thứ Hai Về Câu Chuyện Xưa (2)

Phiên bản Dịch · 1481 chữ

Vừa mới đánh rất hung hăng, hiện tại nhìn lại, trên thực tế có tác dụng quấy rối đối Sơn Quân vượt xa những công kích tổn thương.

Tác dụng duy nhất là để chọc giận Sơn Quân lựa chọn dùng pháp thuật quy mô lớn để giải quyết hắn.

Lại thêm chưa quen thuộc với binh khí hiện đại hoá nên mới mắc lừa.

Có điều, cuối cùng cũng giải quyết xong rồi.

Vệ Uyên nhắm mắt.

Lệnh bài Ngọa Hổ rung lên vù vù, trước mắt anh ẩn hiển hồ sơ hư ảo «Quái lực loạn thần, thần chi ngũ», trong đó nhân vật cốt nữ có hình tượng cầm đèn lồng đã bị gạch đi, mà sau đó kẻ đang ngồi ngay ngắn nơi vị trí cao lẽ ra phải….

Vệ Uyên đang suy nghĩ đột nhiên khựng lại.

Trên tấm hình lại lần nữa xuất hiện hào quang màu đỏ ánh vàng, giống như đang kịch liệt thiêu đốt, nhưng kẻ bị bốc cháy không phải là Sơn Quân, mà là thuộc quan thần sắc cung kính đứng phía sau Sơn Quân, đôi cánh lông vũ bị đốt cháy từ từ, sau đó bị chu sa màu đỏ tươi gạch khỏi bức ảnh họa.

Trên hình ảnh chỉ còn lại Sơn Quân và thiếu nữ mặt mày thanh tú kia.

Miếu sơn thần rủ xuống bóng đổ, Sơn Quân trên hình ảnh cười mà tựa như không cười, càng thêm chân thật.

Vệ Uyên phía sau phát lạnh.

Xảy ra vấn đề rồi. . .

Đám người Chu Di đang ngắm nhìn con mãnh hổ to lớn kìa mà sợ hãi thán phục, thấy Vệ Uyên bỗng nhiên nhảy người lên, ba chân bốn cẳng chạy vội tới phía trước mãnh hổ lộng lẫy, tay phải cũng chỉ điểm ra một lá bùa, chụp mạnh một cái ở phía trên đầu hổ, hồn phách còn sót lại nổi lên.

Thần thông khu quỷ!

Vệ Uyên đã nhìn thấy toàn cảnh những chuyện từng xảy ra với Sơn Quân.

Mãnh hổ trên núi, được phong sắc thành thần, tu vi càng lúc càng cao thâm.

Cuối cùng bắt đầu ăn thịt, biết rõ huyết nhục thơm ngọt, cuối cùng không thể vãn hồi, tùy ý làm bậy.

Nhưng mà những trải nghiệm này luôn có một loại cảm giác mơ mơ hồ hồ.

Vệ Uyên kiệt lực điều động pháp lực còn thừa lại không nhiều, phù lục trong tay càng phát ra rõ ràng, bỗng nhiên, một tiếng động thanh thúy vang lên, tựa như có một lớp màng mỏng bị mở ra, ký ức nhìn thấy trước mắt và huyễn tượng bỗng nhiên trở nên rõ ràng.

...

Chim Cẩm Vũ trong núi, khách tiêu dao trong mây.

Từng thấy Thủy Hoàng Đế đi tuần.

Sau đó vào năm Hạng Vũ chết thì đắc đạo thông linh, ngao du thiên hạ, quy về một núi.

Được tôn chủ sử dụng, trở thành thuộc quan.

Vui chơi nhân gian trên trăm năm, cuối cùng lại bị trấn áp phong ấn, ngủ say không biết bao nhiêu năm tháng, cuối cùng thức tỉnh.

...

Bên trong bức tranh toàn cảnh là người đàn ông uy nghiêm mặc áo đen và áo giáp.

Hắn mời mình qua đó uống rượu.

Vui mừng rỡ, trước đó chưa từng vui mừng như vậy.

Vui vẻ dự tiệc.

Tôn chủ mời rượu liên miên.

Cuộc vui bất tận, trong cơn say chuếnh choáng thời khắc, mình nói, nguyện chết vì tôn chủ, dù cho máu chảy đầu rơi.

Tôn chủ cười to nói làm sao đến mức đây, lại lần nữa rót rượu cho mình.

Mình ngửa cổ uống rượu.

Nhưng uống rượu rồi, ý thức lại đột nhiên bắt đầu hỗn loạn, cuối cùng hình ảnh trước mắt Vệ Uyên lóe lên một cái, thân thể đổ xuống, bất tỉnh nhân sự, nhìn thấy tấm gương kia, trong gương là người đàn ông áo trắng nhìn có vẻ phong nhã, mà giờ khắc này ý thức còn lưu lại một chút, đối với ngoại giới còn có chút ít cảm giác, hình tượng cũng chưa bị tiêu tán.

Nam tử áo đen đưa tay uống rượu, mở miệng nói: "Chúng ta đã sống lại, Tư Đãi giáo úy chắc chắn sẽ cảm nhận được."

"Ngọa Hổ thế hệ này sẽ truy sát tới."

"Ngươi nói có thể vì ta chịu chết, vậy làm phiền ngươi rồi."

Người đàn ông áo đen đứng lên, chắp tay thi lễ về hướng bóng áo trắng, sau đó thân thể nhoáng một cái, hóa thành mãnh hổ to lớn uy nghiêm lộng lẫy, há miệng ra, nuốt người đàn ông áo trắng vào trong miệng, sau đó là một cơn đau khổ kịch liệt, thân thể tựa hồ bị hòa tan, du hồn ngơ ngác lo lắng tìm kiếm nơi có thể sống nhờ được.

Sau đó lập tức tìm được rồi.

Càng nhiều 'mảnh vỡ kí ức' hiện ra, gột rửa tồn tại tự ngã của “ta”.

Chim Cẩm Vũ trong núi, nhân gian tiêu. . .

Không. . . Không đúng. . .

Dưới nách mãnh hổ mọc ra một con điểu diện sang (vết thương hình mặt chim) rất sống động, sau đó điểu diện sang nhắm mắt lại, mãnh hổ mở choàng mắt, lộ ra đôi mắt vẩn đục màu vàng nâu, ký ức trong đầu vô cùng rõ nét:

"Bản tọa, chính là Sơn Quân."

Thân thể nhoáng một cái, hóa thành người áo trắng đánh đàn.

Rồi tùy ý làm bậy, bắt đầu có người lên núi mất tích, cốt nữ xuống núi tàn phá bừa bãi, từ từ bị chú ý.

Vệ Uyên chậm rãi buông lỏng tay ra, nghiêm mặt lật người mãnh hổ lại, sau đó tìm được một vết thương cự đại trên người nó, giống như là một gương mặt chim, hai mắt nhắm chặt, không một tiếng động, trong lòng Vệ Uyên đã đoán được câu trả lời chính xác, chỉ là những cảm xúc trong lòng không thể nói ra với người ngoài:

"Họa bì. . ."

"Không, là đơn phương trao đổi hồn phách, thân chết thay, Trành quỷ, nhân diện sang (ma cọp vồ, vết thương hình mặt người)."

"Năm xưa chuyện nhà Điền gia, không phải chỉ là trùng hợp. . ."

Vệ Uyên ngẩng đầu nhìn mãnh hổ đã nhắm mắt đã mất đi sức sống.

Trong này chỉ có một bộ túi da.

Khó trách… Quá dễ bị chọc giận mất khôn, dễ dàng bị nhắm tới, Sơn Quân thực thụ đã bỏ lại túi da, bỏ lại vị trí Hổ Quân trên núi, bây giờ tưởng như sức mạnh bị tiêu hao nghiêm trojg, ngược lại hắn đã như là rồng lặn xuống biển, không cách nào truy tìm được.

Thủ phủ dải Giang Nam, tên là Ứng Thiên phủ.

Nơi này thời cổ từng là vương đô, cho tới bây giờ vẫn là địa phương phồn hoa hiếm có, loại hình kiến trúc như miếu thờ và đạo quán chỗ nào cũng có, mà tới thời đại như bây giờ này, linh khí khôi phục trên trăm năm, trong địa giới Ứng Thiên phủ cũng có địa phương thật có đạo hạnh địa phương, đứng đầu là Bạch Vân quan.

Chiếm diện tích cực lớn, không giống nơi thanh tu.

Trong quan trừ cung phụng Tam Thanh tổ sư, còn có Thiên Điện, bên trong thờ phụng Sơn thần thổ địa.

Trăm năm trước có tổ sư dựa theo thuyết pháp trong cổ tịch mà thử vận hành một phen, mỗi ngày sớm tối dâng hương thành kính, mỗi tháng đều có điển lễ đại tiếu, đã nuôi dưỡng được vài âm thần binh tướng bên trong Bạch Vân quan, nếu vào thời cổ, cũng có thể làm Thành Hoàng thổ địa.

Dựa vào phần gia nghiệp này, đối với đạo sĩ bình thường mà nói, ngọc phù hao phí tâm huyết sẽ đơn giản hơn nhiều.

Bắt đầu từ quán chủ Bạch Vân quan đời trước, ngọc phù cỡ này đã từ từ được truyền ra bên ngoài.

Từ nghèo thành sang dễ, từ giàu thành nghèo khó.

Cho đến bây giờ công khai ghi giá cũng chỉ hơn mười năm.

Chỉ là biên giới công khai ghi giá cũng từ từ mở rộng ra, trở nên mơ hồ không rõ ràng.

Người mặc đạo bào Triệu Tu đối diện thiếu nữ trước mặt đang khẽ khóc lóc nức nở, không biết phải nói lời từ chối ra sao, đương nhiên điều khiến y càng không thể cự tuyệt nổi, là số tiền mà thiếu nữ ra giá , ba trăm vạn, chỉ mua một bài vị cung phụng, sức hấp dẫn của ba trăm có thể không đủ đánh gục Bạch Vân quan quán chủ, nhưng đủ khiến Triệu Tu có phần động lòng.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 155

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.