Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ tôi thật đáng sợ

Tiểu thuyết gốc · 1422 chữ

Sau một đêm ngồi “tán dóc” với cái hệ thống chết tiệt, sau khi ngộ ra rằng mục tiêu của cô là cứu càng nhiều nhân vật càng tốt. Thế nếu muốn cứu họ thì Saya phải làm gì? Câu trả lời chỉ có thể là mạnh hơn mọi người, chiến tranh thế giới thực dạy cô rằng muốn cứu sống kẻ khác trước tiên phải bảo vệ được chính mình. Thân mình lo không xong thì làm sao cứu đứa khác. Nhưng cái điều tất yếu nhất vẫn là phải lót cái dạ cho đầy cái đã.

-Dù sao cũng không ngủ được. Thôi thì dạy vận động vài cái cho khỏe.

Bằng một cách nào đó, cô phóng xuống giường và làm vệ sinh cá nhân, sau đó xuống lầu. Hình như mẹ Mia chưa thức nhỉ? Cũng đúng bây giờ mới 5h35 sáng mà.

-Thôi kệ! Lấy đại cái gì đó lót dạ là được.

Saya quơ đại hai trái chuối trên bàn, sau đó uống một cốc nước, thế là xong buổi sáng. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra ngoài, sau khi đóng cửa, Saya liền hít một hơi thật dài

-Ai da! Quá trong lành, lâu lắm rồi mới có cái cảm giác sảng khoái như này. Hệ thống bật chế độ tập luyện.

Saya đã quyết định lập ra một kế hoạch nhằm để nâng cao trình độ của bản thân bằng việc tập thể dục vào mỗi buổi sáng. Bằng cách chạy bộ, hít đất, nhảy dây, làm những thứ cơ bản của ninja như phóng mấy cái shuriken vào tấm bia, tập thể thuật,…

< Vâng! Chủ Nhân.>

-Chúng ta làm gì đầu tiên thế?

< Chạy bộ hai vòng quanh khu phố, thưa ngài>

Saya bắt đầu khởi động chân tay, xoay cổ chân, lắc hông các kiểu nói chung là làm nóng người. Với thân thể của một đứa nhóc 5 tuổi thì chạy như vậy là nhiều rồi, dù sao thì cái khu phố này cũng to tướng chứ đâu phải nhỏ.

-Rồi! Bắt đầu nào!

Cô lấy đà và bắt đầu vòng chạy thứ nhất, khi vừa mới chạy được vài đoạn đầu trong rất hăng hái, nhưng khi tới nửa đường thì bắt đầu cảm thấy nhịp thở rối loạn, vẫn là chưa thích nghi được với cơ thể mới này. Mỗi khi thở bằng miệng thì y như rằng hàng tá hạt cát cứ thế xông vào trong, nếu thở bằng mũi thì cát sẽ bay vào mũi làm khó thở. Không lẽ nín thở ngậm miệng chạy? Nếu dùng cách nay khoảng năm bước nữa cô sẽ gục ngã. Thế nên đành há họng mà thở, chút nữa về lấy nước xúc miệng sau:

Sau khi hoàn thành xong vòng 1

-Má ơi! Đúng là sức chịu đựng của trẻ con, chỉ mới một vòng mà muốn xỉu ngang. Hộc…Hộc…

Cô thở dốc, miệng lạo xạo toàn cát là cát.

- Phụt… Cát không là cát! Lè… Còn một vòng nữa. Cũng hên là hồi nãy thiết lập hai vòng chạy nếu không chắc tắt thở!

Hệ thống này có một cái đặc biệt là một khi thiết lập luyện tập thì người đó phải làm theo đúng như những gì đã cài đặt nếu không sẽ không cho nghỉ giữa chừng hoặc sẽ bị trừng phạt theo một cách nào đó. Tóm lại là một khi thiết lập thì phải hoàn thành hết chúng. Saya vừa thở vừa lấy tay lau mồ hôi, sau đó thủ thế và chạy.

Thể lực : +4

Kĩ Năng: +3

Độ bền:+2

< Bài tập 2 :nhảy dây, nhảy 2 lần mỗi lần 15 cái liên tiếp >

-Cái gì? 25 phút lận hả? Vậy là mất gần 1/3 số thời gian rồi. Mà mình còn một đống bài tập phía sau.

< Chủ nhân mong người thực hiện theo đúng thời gian đã tính toán. Chủ nhân vượt qua thời gian cho phép và bị trừng phạt. Mong ngài thông cảm.>

-Aizzzo… còn vụ thời gian nữa chứ. Nãy giờ quên khuấy mất!

Một sợi dây nhảy hiện ra trước mặt cô rồi rớt xuống đất. Saya xắn tay áo tay cầm sợi dây, hít một hơi thật sâu.

-Rồi 30 vòng thôi. Cố lên nào!

< Ting! Chủ nhân đã hoàn thành xong 30 lần nhảy liên tiếp>

-Hình như hơi đâu vai rồi đó!

Vừa nói cô vừa xoa xoa cái vai.

< Bài tập 3: đứng lên ngồi xuống 10 lần>

….

Tua đến 7h sáng

< Tất cả bài tập đã được hoàn thành. Tổng cộng 9 bài tập. Tốn hết 1 tiếng 25 phút 24 giây. Chúc mừng Chủ Nhân>

Thể lực: 16

Kĩ năng: 10

Độ bền: 14

Tình trạng sức khỏe: thấp

< Lần đầu tiên tôi thấy có người khỏe như vậy đấy. Một phát 9 bài tập. Ủa? Chủ nhân người có nghe tôi nói không?>

-Ta… t..hâ…yy… tr…ời…đ..ấ..tt…q..u..a..yyy…

Saya lưng tựa cửa, hai con ngươi xuất hiện những vòng xoáy màu đen, miệng mở to và có một linh hồn màu trắng bay ra từ đó. Một tiếng Cạch vang lên sau lưng, cánh cửa mở ra. Saya theo đà ngã ra sau, tưởng đâu sẽ có một cơn đau khi chạm với sàn nhà, nhưng ngược lại là một vòng tay thon gọn của ai đó đở lấy lưng cô. Một giọng nói quen thuộc vang lên. Không ai khác đó là mẹ Mia

-Ôi trời, Saya con bị làm sao vậy nè? Sao bê bết thế này?

Saya đưa tay lên trời

-Co..nn… ổ…n… m..à…ha

Mẹ Mia liền đỡ cô dạy, rót cho cô một cốc nước. Vừa nhận được ly nước, Saya liền chộp lấy, uống lấy uống để.

-Xém tí nữa là chết khát!

Khuôn mặt lúc này vô cùng thoải mãn, đột nhiên sống lưng cảm thấy có một hàn khí vô cùng đáng sợ đang tỏa ra. Chết bà! Theo phản xạ Saya nhảy ra khỏi ghế, mà một khuôn mặt đầy sát khí xuất hiện.

-A! Mẹ.. a… con chỉ là ra ngoài thể dục một tí cho khỏe. Tập thể dục buổi sáng. Ha Ha

Vừa gãi đầu vừa cố rặn ra nụ cười

-Hay lắm! Vừa mới xuất viện là tót đi chơi. Trẻ con như con giờ chỉ có ăn, ngủ với chơi thôi! Tập cái gì mà tập hả? Nếu lúc nãy mẹ không ra kịp là con nằm ngất ở đó luôn rồi!

-Con chỉ muốn hít thở không khí…a ha

Lúc này sát khí càng tăng cao, mà giờ mới để ý mẹ hình như đang cầm con dao làm bếp thì phải. Má ơi!

-Không lí do lí kiến gì cả, lên tắm rửa thay đồ đi. Mẹ đã nấu bữa sáng rồi! Nhanh cái chân lên!

-A…vâng… con đi ngay đây

Saya phóng lên lầu với tốc độ nhanh nhất. Chỵ về phòng mình rồi đóng cửa lại thật nhanh

-Má ơi! Xém chết! Mấy thằng người sắt tuối sánh vai với mẹ Mia, có vừa gặp đã chạy cong mông.

< Chủ Nhân không sao chứ? >

-Sao sao cái đầu ngươi ấy? Không thấy ta chạy công đít hả mà còn hỏi?>

Không chần chừ nữa, cô vọt vào phòng tắm tắm rửa rồi, mặt đồ vào. Đúng ở đầu cầu thang, Saya hít một hơi thật sâu, nuốt nước bọt cái ực, rồi bước xuống bậc thang.

< Chúc chủ nhân may mắn!>

-Im đi!

-Con đang nói chuyện với ai trên đó vậy?

Mẹ Mia tay chống hông, tay trái cầm cái chén dặt xuống bàn

-Ha! không có gì đâu mẹ, chắc mẹ nghe lầm thôi.

-Vậy sao? Xuống ăn sáng mau.

Nhưng biểu cảm của mẹ lại không như vậy, đôi mắt sắc lẻm quét qua làm cô rùng mình. Cô bước xuống cầu thang, trên bàn bây giờ có rất nhiều món ăn nào là cá nướng, canh đậu hủ, và còn có mochi nữa. Aaaa thiên đường là đây. Nhảy lên ghế, Saya chắp hai tay lại với nhau rồi nói:

“Itadakimasu” (いただきます).

-Con bé này ăn chậm thôi kẻo nghẹn bây giờ.

Me Mia thờ dài, nhìn đứa con gái yêu quý của mình.

Một ngày nữa lại trôi qua ha.

Bạn đang đọc Bách Di Ảnh Trở Về sáng tác bởi Melio300
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Melio300
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.