Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giữa Đường Gặp Giặt Cướp

Tiểu thuyết gốc · 3916 chữ

Tôi biết là không nên la hét nữa. Những người la hét lớn kêu cứu đều bị chúng cho 1 đao. Mấy người đàn ông cầm khí giới bảo hộ đoàn đều bị chúng giết. Có 1 số có ngựa thì bỏ chạy cả rồi. Giờ chỉ còn lại phụ nữ chúng tôi và mấy đứa con nít. Chúng tôi chỉ biết ôm lấy nhau. Nhiều chị em người thân bị giết chết trước mặt. Họ bò lại bên xác chết. Nhiều người thấy cảnh máu me thì đã ngất. Tôi không dám bất tỉnh… Tôi sợ… sợ chết… Tôi cùng 1 cô gái trong đoàn ôm chặt nhau khóc lóc. Có 1 phụ nữ ôm 2 đứa con quỳ bò chấp tay van xin. Thấy vậy có 1 cô gái vật ra van xin khóc lóc.

“Làm ơn tha cho 2 đứa con của tôi… Làm ơn thương tình. Tôi nguyện làm trâu ngựa.”- Người phụ nữ khóc thảm thiết.

“Xin tha mạng… Kêu làm gì tôi cũng làm.”- Cô gái kia quỳ bò khóc lóc.

Hai tên giặt cướp ở gần đó cười to rồi chúng tới nắm người thiếu phụ đó nhấc lên. Điệu cười của chúng kinh tởm. Một tên xé hẳn áo của cô gái ra. Cánh phụ nữ chúng tôi đều biết bọn chúng định làm gì. Chúng tôi ôm chặt nhau cố nén tiếng khóc. Tôi nghe bên tai tiếng la của 2 người bọn họ… Mấy cái tiếng la khóc của phụ nữ chúng tôi chỉ làm tăng thêm tiếng cười bỉ ổi của bọn chúng. Có 1 tên trông ghê tởm nhất bọn hắn xoa tay còn liếm mép lại gần nhóm phụ nữ chúng tôi.

“Đừng… Hu hu…”

“Xin đừng…”

Chúng tôi đồng loạt phát ra những tiếng yếu ớt. Một tên bậm trợn cầm cái đao đầy máu lại đá tên ghê tởm đó quát:

“Đừng đụng vào mấy món hàng tốt. Mày ra mà vui vẻ với con mụ kia kìa. Chẳng phải đoàn thương buôn thì chẳng có éo gì. Chỉ có mấy đứa con gái này. Tao còn lựa vài đứa để hầu hạ tao. Còn lại thì bán. Ể… cô nương kia được đó.”

Hắn tóm cô gái đang ôm tôi.. A… tôi hoảng hồn… ngã bậc ra. Hắn sà tới tôi tưởng hắn bắt tôi ai ngờ hắn nắm lấy cô gái đang ôm tôi. Cô ta báu hẳn vào tay tôi cào vào lớp áo trên mình tôi. Hu hu…

Tên bỉ ổi răng lởm chởm chẹp miệng cười hô hố dòm cô gái đang bị lôi đi nói: “Ây da, đúng là da dẻ mịn màng. Còn mặc áo hoa tức là con nhà giàu. Hèn gì mà… Như cũ ha đại ca. Đại ca chơi chán rồi thì để cho bọn em. Bọn mi xong chưa, đến lượt tao. Hay là thêm 1 con nữa… Có sao đâu?”

Cả bọn chúng tôi cố rụt xa nhưng thấy có nhiều tên còn cầm đao với kiếm đứng phía sau. Tôi nhìn vụt qua thấy 1 thi thể bị chém còn bị đâm trông khủng khiếp lắm. Là chú Hai mà chị dâu nhờ dẫn tôi theo. Chú đi cùng 1 người con trai đi nương nhờ bà con ở tỉnh. Trên đường họ đối tốt với tôi lắm. Anh Thiện còn cõng tôi qua suối, rồi lội lại cõng cha của ảnh. Lúc đó ảnh kêu tôi chạy đi… Rồi ảnh bị chúng chặt đầu. Hu hu…

“Đồ ngu, đã bảo mày bao lần rồi. Mấy đứa gái còn trinh mới có giá cao. Thanh lâu, kỹ viện, bọn buôn người trên đường hay mấy hộ cần mấy đứa làm lẽ đều đòi phải gái trinh hết. Dù là tụi dân nữ miễn gái trinh là có giá. Chứ hỏng hàng thì bọn buôn người như tên Đại cứ hạ giá suốt. Như con thiên kim nhà quan bị lưu đày dạo trước ấy. Đáng lẽ bán được cả 5 lượng vàng. Thiên kim mà, còn là đại quan, có điều làm trái ý thái thú Tô Định nên bị lưu đày. Thế mà tại bọn mày làm hỏng món hàng, còn làm con đó chết luôn.”- Tên đứng đằng sau nói còn khạc 1 bãi nước bọt.

Tôi nghe những tiếng khóc với tiếng la đau đớn của họ. Nhiều cô gái bịt tai lại hay cố vùi mặt vào nhau để khỏi bị chúng nhìn tới. Họ lẩm bẩm kêu cứu… kêu cha kêu mẹ… Nước mắt tôi chảy dài còn có dư vị cay vị đắng. Tôi không muốn thế này. Có 1 cô gái người đầy máu do người nhà của cổ bị chém chết lúc nãy cổ như người điên ôm đầu lắc đầu nói.

“Không… Không… bị làm nhục.. Bị thành kỹ nữ thì thà chết cho rồi.”- Cô gái nước mắt chảy cắn môi nói.

Tôi cũng bắt đầu nghĩ tới cái chết rồi. Đúng ha… chết rồi thì không cần phải bị đày đọa nữa. Chị Vân la khẽ táy nhẹ vô mặt cô gái đó nói: “Đừng làm chuyện khờ dại. Chưa đến mức đường cùng mà. Biết đâu có quan binh tới cứu chúng ta. Tạm thời chúng chưa làm gì bọn ta, nghĩa là chúng ta được an toàn. Rồi biết đâu chúng sơ suất chúng ta có cơ hội trốn thoát.”

Ơ… đúng rồi. Tôi thấy mình còn cơ hội sống sót rồi trốn thoát. Cô gái người dính máu đó bấu vào cánh tay nói khẽ: “Chờ đó… Tao trốn thoát nhất định kêu quan binh tới bắt bọn mày xử chém hết… Tao sẽ trả thù.. Chờ đó.”

Chúng tôi đều muốn bọn cướp này bị trừng trị đích đáng. Hai đứa bé đang khóc kêu mẹ. Thôi chết… bọn trẻ… Chúng tóm lấy bọn trẻ mà đứa thì chúng quăng vào cũi. Đứa thì bị bắt bỏ vào bao bố rồi chúng quăng những cái bao lên xe rồi đánh ngựa đi. Chúng đối với chúng tôi cũng như thế. Có 1 cái xe cũi. Chúng bắt 8 cô gái chúng tôi ngồi vào đó. Xe rất nhỏ chúng tôi thay phiên nhau ngồi. Còn lại phải đứng. Nước hay đồ ăn mỗi lần cần thì cả đám phải quỳ phải lạy phải van xin. Chúng tôi nghe tiếng khóc từ những cái bao bố chứa lũ trẻ bèn xin cho chúng ăn. Hai người bị chúng làm nhục không còn tỉnh trí nữa. Cô gái đó toàn thân đầy vết thương gào lên: “Chúng mày không phải là người… Tao liều mạng với chúng mày.”

Cô ấy bị chúng đánh. Chúng có thể chém chết cô ấy nhưng thích hành hạ. Có tên đạp lên tay cô ấy. Chúng đá lên mình cô ấy. Một tên nắm tóc cô ấy lên. Cô ấy nhào tới chụp tay hắn cắn vào đó. Tên đó hét lên rồi chúng đánh cô ấy mạnh hơn 1 tên chém vào lưng cô ấy. Rồi chúng đánh tiếp. Xong 1 tên lấy đuốc dí vào tóc cô ấy. Cô ấy la hét ôm cái đầu cháy rồi lửa bắt ra toàn thân. Chúng tôi cố nhắm mắt mà nghe bên tai tiếng la hét cô ấy… Nó kéo dài hàng giờ cho đến khi xe rời đi xa rồi bỏ lại thi thể cháy đó phía sau. Vân Nương ngẫn đầu kêu trời.. Chúng tôi cũng làm theo. Chứ còn biết kêu ai. Nghe nói ở kinh đô hay thành lớn người ta mang tới các pho tượng. Nghe bảo tượng là thần để cầu tài cầu lộc, cầu tượng thần thì việc gì cũng xong.

Có phải chúng tôi chưa cầu qua tượng hay làm gì sai mà bị rơi vào cảnh thế này không? Hay tại chúng tôi là người nghèo?

Nhưng nghe nói cả thiên kim nhà quan cũng rơi vào cảnh này. Hay do chúng tôi là phụ nữ?

Không… những người nam nhân trong đoàn những người tốt bụng hiền lành còn bị chết nhanh hơn, chết nghiệt ngã hơn.

Ngẫm lại bản thân tôi chỉ là dân nữ bình thường. Ở trong làng trồng rau nuôi gà. Cha mẹ mất sớm thì sống cùng anh Hai. Rồi anh Hai lấy chị Hai, nhà họ càng lúc càng đông. Tôi chăm sóc mấy đứa cháu. Có dạo tự dưng có quan phủ xuống nói thu thuế đất, thuế người, thếu đi cày thuế bán buôn, thuế muối… Gặp năm lũ lớn ở nhiều nơi. Bên chúng tôi mưa lớn hoa màu súc vật chết hết. Gia đình nuôi bầy con chật vật, chị dâu mới bảo hay tôi sang nơi khác, lắm người sang nơi khác sinh sống, lắm người ăn nên làm ra nhờ thế. Nữ nhi phải nghe lời cha mẹ, cha mẹ mất thì nghe lời anh. Anh tôi bảo sao thì tôi nghe thế. Ban đầu đoàn đi rất đông, rất vui vẻ. Xong rồi người chia ra hướng nàh hướng kia đi. Rồi đoàn người của tôi gặp cảnh này.

—–

Vân Nương ban đầu động viên mọi người khiến ai cũng an tâm. Có điều qua 2 ngày đường, chúng tôi chứng kiến đủ việc khủng khiếp. Có 1 đoàn nhìn như quan binh có 1 cỗ xe có rất nhiều người hộ vệ. Chúng tôi đều mừng rỡ kêu cứu. Ai ngờ chúng đem những cái bao có con nít quăng lên xe đó. Còn mặc cả ngã giá với nhau.

“Hay là mua hết mấy đứa con gái này luôn đi. Để hưởng dùng cũng tốt rồi chán thì bán cho kỹ viện”- Tên đầu lĩnh cười to nói.

“Thôi đi, bọn tao còn làm việc. Thái Thú Tô Định rất nóng lòng để có thuốc trường sinh còn lệnh xuống cho Châu phủ tìm đủ dược liệu quý hiếm cho các vị đạo trưởng luyện tiên đơn. Đạo trưởng Vu Lâu ở đây luyện đơn ngày nào chẳng cần đồng nam đồng nữ để luyện chứ. Đàn bà con gái ở chỗ chúng ta có quá nhiều rồi. Cỡ nào cũng có. Cả hàng ‘cống phẩm’ từ châu huyện dâng lên Hán triều cũng có. Đạo trưởng nói 1 tiếng ‘cần’ là có ngay. Mấy ả này chắc chỉ là nông nô.” – Tên trong kiệu béo mập với cái nốt ruồi khịt mũi nói.

Chúng tôi người gục xuống người chẳng còn khóc nổi ra tiếng. Biết chúng là người của triều đình. Chúng tôi bị bọn giặt cướp lôi ra.

“Coi nè… Cũng trắng trẻo nõn nà. Chẳng qua chúng đi đường bụi bặm quá thôi. Chứ toàn là gái trinh. Tắm rửa thì sửa soạn thì đâu có thua gì gái thị tứ.”- Tên cầm đao còn vừa kéo áo chúng tôi vừa nói.

Tôi ngồi bệch xuống khóc biết là dù có trốn thoát cũng không thể kêu quan binh gì… Quan binh với giặt cướp thì ra tiếp tay với nhau cả rồi. Thấy chúng lôi cả con nít trong cũi ra.

“Họ nói mua luôn mấy đứa này. Hay quá, đỡ mất công đem đi bán nữa. Con nít và đàn bà đúng là đâu cũng bán được. Nghe nói giờ đàn ông cũng bán được nữa đó. Thiếu gì chỗ khai khẩn đất hoang khai mỏ theo lệnh của thái thú.”- Tên bỉ ổi nói.

“Đàn ông bắt sống mệt lắm. Với lại chúng đâu ngồi yên.”- Một tên quơ dao đầy rỉ sét với máu nói.

“Khó gì. Thì chọt mù mắt hay cắt tai cắt lưỡi.”- Tên đầu lĩnh nói.

Thấy chúng không phải người mà… Tôi thấy chúng có dạng đầu trâu mặt ngựa… miệng chúng đầy nanh độc ghê tởm. Chúng lôi 2 đứa bé nhất ra. Chúng khóc la kêu chị. Chị chúng là cô gái hay ngồi bịt tai khóc… Đó là cô bé nhỏ nhất trong cũi chúng tôi, thân hình ốm yếu hình như từ vùng lũ lụt có nạn đói, chúng tôi chia cô ấy nước với đồ ăn mà cô ấy cứ ngồi bịt tai. Giờ… Cô ấy không bịt tai nữa mà nhào tới cô ấy giằng cây đao cắn vào tay tên bỉ ổi đó… Vân nương nhào tới xô tên đó xuống. Cô ấy giằng được thanh đao rồi chạy được vài bước. Hai đứa trẻ khóc to kêu chị… Tôi thấy chúng đều tuốt gươm ra. Tôi thấy ngay tay mình là 1 hòn đá tự dưng tôi cầm nó lên rồi tôi chẳng biết thế nào nữa mà hét lớn lao tới. Tôi đập vào đầu của 1 tên tuốt gươm lúc đó, nhưng sức yếu hắn chỉ kêu lên 1 cái ôm đầu. Rồi 2 tên hộ vệ cỗ xe đó dùng giáo đâm xuyên qua thân của cô gái mảnh khảnh đó… Tôi nghe tiếng bụp rồi cô gái không thể nhút nhít chứ mắt mở trừng tay cầm đao. Tôi khóc thét lên. Hai đứa bé cũng khóc thét lên thảm thiết chúng nhào vào bọn kia cắn với cào chúng.

Hu hu..

“Chạy đi…”- Tiếng thảm thiết của Vân nương vang lên/

Mắt tôi nhào đi chứ quay lại thấy cảnh Vân nương ôm chân 1 tên đang cầm đao chạy tới.. Hắn đã chém 2 nhát vào mình cô ấy.

“Chạy..”- Vân nương không kịp phát ra tròn tiếng.

Các cô gái khác gào lên la khóc bỏ chạy tán loạn ra hai hướng của con đường… Có cô gái bị chúng dồn vào góc cô ấy nhào tới đập đầu vào tảng đá bên đường. Tôi vừa khóc vừa vùng lên bỏ chạy. Tôi cấm đầu chạy vào rừng. Tôi không biết sao nữa… Tôi mò leo lên ngay con đường dốc đó. Đầy cây cối. Tay tôi bám lên đất lên đá. Nhiều hòn đá rơi ra. Những lúc đó tôi tưởng mình bị té rồi chứ như dưới chân tôi có ai đó đỡ chân tôi đạp được lên cái gì đó rồi tôi thấy được nâng lên nên bám vào đất mà trèo lên. Trèo lên… Tôi nắm được 1 cái rễ cây rất ấm.. Như bàn tay của ai đó… nắm tôi kéo bậc lên.

“Còn 1 đứa nữa. Cái con đánh tao đó. Giết nó cho tao. Nó chạy lên trên kia. Mau đuổi theo. Đường đó.”

Tiếng chúng la lối ở phía sau. Tôi nghe vài tiếng gào khóc của các cô gái rồi tiếng thét lên xong im bặt. Chỉ còn tiếng của bọn giặt cướp. Tiếng chúng leo lên triền dốc này. Tôi thở không nổi nữa. Tôi cứ tiếp tục chạy. Tôi nghe tiếng chúng đuổi theo ngay sau lưng mình. Tiếng chúng hươ đao chặt cây để đuổi theo nghe rất rõ ràng rồi. Tôi chạy lên được ngọn đồi thấy mây trời xanh biết.. Tôi vội nhào lên… Tôi nghe tiếng ngựa… Có vẻ có đường khác lên đây. Tôi thấy không có cơ hội nào nữa rồi… Tiếng chúng ngay sau lưng. Tôi hét vài tiếng: “Cứu với…”

Rồi tôi thấy trước mặt là 1 vực thẩm… Tôi chạy qua mép vực hy vọng chạy thoát nhưng ngựa chúng phóng ra từ trước mặt. Chúng cũng tới từ phía sau rồi. Tôi khóc lịm đi… thấy chân mình đạp tới mép đá… Tôi chẳng còn đường nào để chạy. Cứ thụt lùi cho tới khi chẳng còn chỗ đặt chân. Tiếng đá sỏi lăn xuống vực. Nhìn xuống là mây mù… sương trắng… thấy ở dưới là 1 con đường chứ vách đá dựng đứng lởm chởm còn không có cây gì. Chúng xuống ngựa đi tới liếm mép cười. Tên bỉ ổi đó cười giơ tay nói: “Phen này thì cho ta xơi con nhỏ này chứ? Xơi xong thì mày tha hồ chặt tay chân nó.”

Chúng cùng nhào tới. Tôi khóc thật nhiều rồi lùi 1 bước nữa rồi ngã xuống… Gót chân tôi đập vào các hòn đá truốt thấy đau rồi đến lưng va phải 1 mõn đá… Thấy nó gãy dập hết… Rồi tới khi toàn thân tôi như vỡ nát ra. Chẳng có cảm giác gì… Tôi nhở vẫn dòm thấy bầu trời xanh biếc.

Sau đó tôi cứ ngồi đó và khóc. Tôi thấy có nhiều người qua đường. Tôi kêu họ cứu mà họ không nghe thấy gì.

“Nè… mau đi đi. Trời sắp tối rồi. Ở hẻm núi này có ma đó.”- Một người trong đoàn nói.

“Ây cha… có xác chết kìa. Bọn giặt cướp ở đây giết người không gớm tay. May chúng ta là thương đoàn lớn có hơn 50 người hộ vệ. Chứ mấy đoàn người qua lại đây đều thành mồi cho chúng. Có ma là phải rồi. Nghe tiếng phụ nữ kêu khóc lúc trời tối.”

“Còn nghe nói có nữ quỷ hiện hình để bắt hồn mấy tên háo sắc như mày. Chu cha.. hôi quá… Chắc là té từ kia xuống.”

Làm ơn lắng nghe đi mà… Xin… Tôi chạy tới họ mà họ không dừng lại. Có 2 người đi tới. Người nam giới trông có vẻ là 1 trong mấy hộ vệ trong đàn có mang gươm bên hông. Tôi tưởng họ đi luôn chứ 1 ông chấp tay trước tôi. Đứa con trai nhỏ xíu bám chân bố nói:

“Bố… hôi quá bố. Bố làm gì vậy?”-

“Mau bái tế người chết oan đi con. Xem ra cô nương này còn trẻ. Giữa đường gặp nạn. Thiệt tội quá. Còn chết đau đớn thế này, không toàn thây lại không ai an tán. Con hái ít hoa cỏ… Biết vậy mang vài nén hương..”- Người đàn ông nói.

Đứa nhỏ ngoan ngoãn làm theo. Ông ta còn xin rơm rải lên thân xác của tôi rồi lấy vài hòn đá chụm lên. Rồi lấy 1 khối đá to để lên. Đứa con trai mang vài nhành cỏ chân gà với cỏ dại tới ông ấy để ở ngay trước khối đá rồi kêu nó cùng ông ta lạy. Tôi khóc sụt sùi lạy tạ họ. Họ đi xa dần. Có 1 toán người phía sau có chỗ xe họ mở cửa ra nghỉ thấy cái khối đá thì thở dài, có 1 bà đang đút cho con 1 chút xôi, bèn để nửa gói xôi xuống trước khối đá. Tôi cũng vừa khóc vừa tạ ơn họ.

Sau đó tôi tìm được Vân Nương và vài cô gái khác. Họ cứ ở chỗ của họ. Cô gái bị thiêu cháu đi vật vờ cô ấy không theo chúng tôi mà cô ấy tối đều hát dụ những tên háo sắc đi vào hang động. Tôi dẫn mấy người Vân nương tới chỗ khối đá của tôi… Nhờ vậy họ được hoàn lại diện mạo xưa. Nhưng chúng tôi vẫn kêu khóc cho thân phận của mình

Mấy năm sau. Lại 1 đoàn người đi qua…

“Trời ơi.. ghê quá. Coi kìa.. Mấy hòn đá ở chân núi đó… Có hình người kìa.”

“Bậy.. mày nói chuyện gì mà ghê. Làm gì có. Tao thấy chỉ là mưa gió tạt vào đá núi tạo nên mấy hình đó.”

“Không đâu. Hai năm trước tôi có đi ngang qua đây. Thấy chỉ có 1 tảng đá có hình người thôi đó. Sao giờ nhìn dị quái. Hèn gì ai cũng bảo khe núi này có vong hồn.”

“Đi lẹ lên cho rồi. Giặt cướp hoành hành khắp nơi. Giờ sưu cao thuế nặng. Thái Thú Tô Định còn vơ vét thêm. Loạn lạc sắp tới rồi kìa. Kiểu này thế nào cũng nhiều toán cướp nổi lên.”

Chúng tôi chẳng biết gì chỉ đứng đó khóc. Càng ngày càng nhiều cô gái tới đây. Có 1 nhà già trẻ gái trai tới đây nữa. Họ bị bắt vì tội mưu phản rồi đem đi hành hình. Còn thảm hơn bọn tôi nữa. Ở đây may ra còn có chút hương hỏa. Lại có ông bà lão khóc đến mùa lòa vì mất con cháu để lại rất nhiều đồ cúng. Chúng tôi cùng lạy tạ họ. Vân nương khóc nhớ cha mẹ mình.

Sau rồi có 1 đoàn toàn phụ nữ. Vân Nương đã gọi tất cả ngăn họ lại, họ toàn phụ nữ người già con nít đi như vậy rất nguy hiểm. Chúng tôi vừa khóc vừa la mỗi tối để họ bỏ đi. Mấy đứa con nít khóc đến tím tái đi. Nhưng họ không bỏ đi, còn ra lạy chúng tôi. Họ là 1 đoàn đặc biệt. Tôi chưa giờ thấy phụ nữ mà mặc giáp với cầm gươm cầm giáo. Họ đi ngựa uy nghi vô cùng. Có mấy cỗ xe lớn. Trong đó tưởng là ai chứ là 1 phụ nữ đẹp mà mặt không còn chút huyết sắc ôm 1 cái bài vị. Xong họ tụ lại ở đó. Người phụ nữ dẫn đầu đoàn xuống ngựa cô ấy lấy 1 cái khăn tang ra cột lên trán. Họ đều làm theo rồi quỳ xuống trước chỗ chúng tôi. Có 1 bà ra khỏi xe ngựa sợ hãi nói:

“Bà.. bà thấy ở đây là đất quỷ ma rồi. Hay là chúng ta đi đường khác. Về Giao Chỉ rồi nghĩ cách sau. Á… đáng sợ quá… Đều là sơn tinh yêu quái cả đó…”

Mấy người phụ nữ tái xanh cả mặt. Chứ người phụ nữ đứng đầu nói to:

“Không nên sợ. Giờ mà sợ thì làm sao báo được thù nhà, đuổi bọn giặt ra khỏi đất nước. Sơn tinh yêu quái hay thần phật thì đã sao? Tiếng khóc tối qua nỉ non thảm thiết. Hẳn có nhiều oan tình. Chúng ta thành tâm vái lạy. Có khi họ còn giúp chúng ta thuận lợi lên đường. Sợ làm gì. Chúng ta cũng chính là tin vào truyền thuyết mới đi tìm kỳ nhân có thuật thuần voi khiến voi nghe lệnh.”

Một phụ nữ ôm con đội khăn tang vừa khóc vừa lạy: “Xin các vị thần núi quỷ núi cảm thông. Chúng tôi toàn là cô nhi quá phụ. Giặt xâm lăng rồi áp bức chúng tôi, chồng chúng tôi bị chúng giết. Giờ ai chống đối chúng thì chúng giết. Thái thú là tên tham lam độc ác. Chúng tôi muốn trả thù cho chồng.”

Họ cùng dập đầu thành khẩn. Họ có người khóc chứ có người dụi nước mắt.

“Xin cho chúng tôi đi qua. Sau này nếu trả được thù thì sẽ lập miếu thờ các vị.”

Chúng tôi thấy mình khóc rất nhiều… Họ đi.. Chúng tôi đều theo tiễn chân họ cả. Còn vẫy tay chờ họ trở về. Họ cũng giống chúng tôi… Biết bản thân chúng tôi chẳng làm được gì. Chúng tôi thành tâm cầu trời cho họ thành toàn. Cầu họ được bình an. Sớm báo được thù. Còn giúp chúng tôi báo thù.

Không lâu sau thì họ về… Người phụ nữ đó giờ mặc áo vàng uy nghi. Họ xây 1 cái miếu trên triền đồi. Vân nương và mọi người có thể lên đó để phụng thờ. Còn chỗ tôi cũng có 1 cái miếu nhỏ ven đường cho những đoàn khách bộ hành dâng cúng cầu bình an. Giờ không ai sợ chúng tôi nữa. Chúng tôi thấy rất bình yên khi ở lại đó.

Bạn đang đọc Nhân Gian Này Không Thiếu Dị Kinh sáng tác bởi gocnhonho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gocnhonho
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.