Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiều Hiểu Loan

Tiểu thuyết gốc · 1773 chữ

Nắng chiều dần dần đậm xuống, mặt trời đang từ từ ngả về tây, Kiều Hiểu Loan mở mắt, vươn người dãn cơ sau giấc ngủ dài.

Cảm nhận được trên ngực truyền đến cảm giác nặng, nàng liền nhìn xuống, bắt gặp ngay cậu con trai đang ôm ngực nàng ngủ, má bị ép thành bánh bao, nhìn yêu không tả được.

Nàng liền nhẹ nhàng dậy, hai tay xoa má, véo véo thiệt đã tay.

- Ui ui, bảo bối của mẫu thân dễ thương quá rồi.

Từ sau khi li hôn với chồng cũ, Hiểu Loan đã dành hết thời gian vào công việc và hai đứa trẻ.

Đối với nàng, chúng là thứ quý giá nhất mà tạo hóa đã ban cho nàng.

Cô con gái 4 tuổi thì hoạt bát, nghịch ngợm không để nàng bớt lo, tính cách y như con trai.

Còn cậu con trai lại khá trầm tính ít nói, lại có chút nhát gan, hay đi theo tỷ tỷ đi khắp xung quanh, im lặng nhìn tỷ tỷ và bạn bè chơi đùa, thậm chí nàng còn phải dặn nó trông tỷ tỷ cẩn thận ấy chứ.

Trong lúc đang mông lung nghĩ ngợi, chợt thấy bé con trên ngực cựa người dậy, nàng híp mắt cười.

- Bé con dậy rồi hử. Có muốn ngủ tiếp nữa không.

Dương Hiếu dụi dụi mắt, lắc đầu, ngước mắt lên nhìn mẫu thân.

- Người dậy khi nào, sao không gọi con dậy.

- Thấy con ngủ ngon, mẫu thân sao nỡ chứ ~.

Dương Hiếu thấy mẫu thân cười lên xinh đẹp, liền đẩy người lên, hôn chụt vào má mẫu thân một cái, rồi trườn từ người nàng xuống, sau đó liền cất tiếng.

- Mẫu thân từ từ hẵng rời giường.

Hiểu Loan nghe con nói, không đoán được nó muốn làm gì, nhưng cũng nhẹ gật đầu.

Nhóc Hiếu thấy mẫu thân gật đầu liền nhanh chân đi xuống lầu, lấy hai ly nhựa, mở tủ lành, đem nước cam ép trước đó đổ ra hai ly, tiện tay cất luôn phần thừa, nhẹ nhàng mang hai ly nước lên lầu. Bước từ từ vào phòng, đặt một ly lên trên kệ tủ cạnh giường, đưa ly trong tay cho mẫu thân.

- Hì hì, người uống đi nè, còn mát lắm á.

Hiểu Loan thấy con trai đưa ly nước cho mình, trong lòng liền ngọt ngào như rót mật. Con trai nay biết chủ động quan tâm mẫu thân nha, lại còn biết cả sở thích của nàng nữa chứ, chẳng lẽ lâu nay thi thoảng nàng thấy con trốn trốn ngắm nàng là muốn để ý sở thích của nàng sao? Nghĩ đến đây nàng liền cười tươi, cầm ly nước, ôm con trai lại, chụt vào má nó mất cái.

- Ai ui, mẫu thân cảm ơn nha, bé con đáng yêu quá ~

Nhóc Hiếu để mẫu thân hôn, xong liền giục.

- Người mau uống đi, con cũng uống nè.

Hai mẹ con mỗi người một ly, uống từ từ, cảm giác mát lạnh từ ly nước truyền đến thật sự sảng khoái.

Đang nhâm nhi ly nước, chợt cảnh cổng dưới nhà vang lên tiếng lạch cạch, Hiểu Loan liền đoán ra là ai, chưa kịp mở lời liền nghe thấy tiếng nói lanh lảnh từ ngoài vào.

- Aaaa, mẫu thân, nhóc Hiếu, con về rồi nà.

Hiểu Loan nghe tiếng con gái liền đứng dậy, nhóc Hiếu cũng theo mẹ đi xuống lầu.

Hắn tò mò muốn xem tỷ tỷ trông ra sao, mặc dù có kí ức nhưng nhìn tận mắt mới tốt chứ.

Xuống đến nơi, thu vào mắt là hình ảnh nãi nãi đang khép cửa, tung tăng đi trước là tỷ tỷ nghịch ngợm của hắn.

Một bé gái với dáng người nhỏ xinh, gương mặt khá giống với muội muội trước đây của Dương Hiếu, mặc chiếc váy màu chuối nhưng đã bị mấy vết bẩn, có lẽ do vừa chơi với đám trẻ về.

Hắn tiến lên đón tỷ tỷ, lễ phép chào.

- Nãi nãi tốt, người đưa tỷ tỷ con về ạ.

Trịnh Như nhìn ngoại tôn có chút ngạc nhiên, cậu nhóc trầm tính ít nói nay lại biết chủ động chào hỏi, lạ à nha, nhưng bà cũng cho qua, đáp lời.

- Ừ, ta đưa nó về, con dẫn nó vào đi, ta về luôn đây.

- Dạ vâng, cảm ơn nãi nãi.

Tiễn nãi nãi ra cửa, Dương Hiếu liền quay vào nhà, thấy tỷ tỷ đang đứng ở cửa liền thuận tay kéo vào nhà, mở miệng trách cứ.

- Tỷ đi chơi vẫn biết đường về cơ à.

Thấy đệ đệ nhút nhát hay dám lên tiếng trách cứ, Ánh Nguyệt liền trừng mắt.

- Nha nha, nay nhóc con ăn gan con gì mà to thế, dám chất vấn tỷ tỷ ta thế.

Dương Hiếu liền trừng mắt lại, nhìn thẳng tỷ tỷ.

- Sao, ta không nói được tỷ à.

Ánh Nguyệt vừa chạm phải ánh mắt đệ đệ, không biết làm sao tự dưng thấy chút sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn, trong lòng lẩm bẩm.

- Nhóc con nay sao vậy, trông có uy ghê, làm mình thấy chột dạ.

Cũng không trách Ánh Nguyệt không hiểu, bởi Dương Hiếu trước đây đối với muội muội rất có uy, mặc dù không đánh không mắng, nhưng hắn nói chưa bao giờ muội muội dám cãi lời, đều nhất nhất nghe theo. Bây giờ thấy tỷ tỷ có dáng dấp tương tự muội muội, cái uy vô hình liền toát ra, áp chế lại vị tỷ tỷ này.

Hắn dắt tỷ tỷ lên lầu, vừa đi vừa nói.

- Tỷ nghịch bẩn rồi, giờ đi tắm thôi.

Xong liền dắt tỷ tỷ vào phòng của hai đứa, chọn lấy hai bộ quần áo cho cả hai, liền đem tỷ tỷ bế luôn vào nhà tắm, chốt cửa lại đi tắm.

Hiểu Loan đứng trong bếp chuẩn bị bữa tối, thấy hết truyện xảy ra, nhìn thấy biểu hiện uy quyền của con trai và sự dụt dè của con gái, nàng muốn phì cười.

Không biết hôm nay ra sao mà nhóc Hiếu lại tỏ ra người lớn thế chứ, biết quan tâm chăm sóc mẫu thân, lại biết dọa nạt áp chế tỷ tỷ nghe lời, thật khó giải thích. Nàng đành lắc đầu, chăm chú vào nấu bữa tối, để hai đứa trẻ tự tắm cho nhau.

Trong phòng tắm, lột đồ xong, nhóc Hiếu liền lấy xà bông, vò cho bọt đầm tay, lựa nước ấm xả qua thân thể tỷ tỷ, liền cọ rửa nhẹ nhàng khắp thân, xong lấy nước xả sạch hết bọt.

Hai tỷ đệ đổi ca, lần này đến lượt tỷ tỷ xoa xà bông, cũng thực hành tương tự.

Xả xong hai tỷ đệ liền chui vào bông tắm, nhẹ nhàng nắm xuống, thở ra một làn hơi khi ngâm mình trong nước nóng vừa phải, làm cơ thể thả lỏng sung sướng.

Dương Hiếu ngồi sau lưng tỷ tỷ, vòng tay ra trước ôm lấy cô, kéo tỷ tỷ dựa vào người, ôn nhu vuốt ve làn da mềm mịn của cô qua làn nước, thấy dưới chân cô có vết trầy, liền nhẹ giọng hỏi.

- Hưm, hôm nay tỷ chơi đùa bị thương sao.

Thấy đệ đệ để ý vết thương, Ánh Nguyệt có chút rụt rè, cô biết mẹ không cho cô nghịch là sợ cô bị thương, nay có vết rồi, cô sợ mẹ mắng, liền nhỏ giọng nỉ non.

- Đệ đừng nói mẫu thân nha, tỷ sợ bị mắng.

Nhóc Hiếu thấy tỷ tỷ e sợ, liền phì cười, đem chân ngọc nhấc cao lên, nhẹ nhàng thôi vết thương.

- Ừm ừm, đệ giữ bí mật, thế phí bí mật đâu.

Ánh Nguyệt thấy hắn đòi phí, cô xoắn ngón tay vào nhau, không biết nên cho phí gì, nhóc Hiếu biết ý liền đưa má qua, Ánh Nguyệt nhón người chụt vào một cái khiến hắn híp mắt lại, thích chí.

- Hehe, đã nhận được phí.

Thấy hắn cười, Ánh Nguyệt liền cười theo, cảm thấy đệ đệ hôm nay thật lạ, mà cũng thật thích.

Ngâm bồn nửa tiếng, hắn đứng dậy bế tỷ tỷ ra khỏi bồn, Ánh Nguyệt tiện đà đu lên người đệ đệ, theo hắn đi lấy khăn lau khô người, tiện mặc quần áo.

Bế tỷ tỷ khỏa thân trên tay, tay đỡ bờ mông nhỏ mềm, cảm giác truyền lại thật sự khiến hắn muốn trầm mê.

Đặt tỷ tỷ ngồi lên giường, nhóc Hiếu lên tiếng.

- Tỷ ngồi chờ, đợi đệ một xíu.

Thấy Ánh Nguyệt gật đầu, hắn liền đứng dậy mặc đồ cho mình. Xong xuôi liền mặc đồ cho tỷ tỷ, ôn nhu, dịu dàng làm cô cười tít mắt, ôm mặt hắn chụt chụt liền hai phát.

Dương Hiếu phì cười, lên tiếng.

- Tỷ muốn tự xuống ăn hay đệ bế tỷ.

- Tất nhiên là muốn đệ bế ta rồi, hừ hừ.

Ánh Nguyệt ngạo kiều hừ, nhóc Hiếu thấy thế liền bế tỷ tỷ lên, cô cũng thuận đã ôm cổ, kẹp eo để đệ đệ đem xuống nhà.

Hiểu Loan nhìn lên thấy nữ nhi đeo trên người nhi tử liền cười nói.

- Nha, nay có chuyện lạ, tỷ tỷ làm nũng đệ đệ cơ à.

- A, mẫu thân đừng cười con, bế có chút xíu thôi à.

Ánh Nguyệt nũng nịu rồi ngồi vào bàn ăn. Gia đình nhỏ ba người ăn cơm rất vui vẻ. Ăn xong hắn liền bế tỷ tỷ lên phòng, chén bát đã có mẫu thân lo cho rồi. ( :>)

Lên phòng, Ánh Nguyệt liền chui vào chăn, lấy chiếc smartphone ra, nằm xem hoạt hình.

Riêng phần Dương Hiếu liền lấy sách ra đọc, cuốn sách này kể sơ lược qua về thế giới mà hắn đang sống, hắn mượn cuốn sách từ thư phòng của mẫu thân, hắn định đêm nay sẽ nghiên cứu một chút.

Đọc một chút mà đã đến hơn mười rưỡi khuya, hắn đặt sách lên kệ tủ, quay sang Ánh Nguyệt.

- Tỷ, đi ngủ nào, không thức khuya.

Ánh Nguyệt liền nghe lời, tắt điện thoại, nhẹ chui vào chăn, hắn cũng tắt công tắc, nằm xuống, Ánh Nguyệt liền nghiêng sang ôm lấy hắn, gác chân lên.

Dương Hiếu cũng luồn tay qua cổ, ôm tỷ tỷ lại gần người, tay vuốt đôi chân trắng nhỏ, khẽ thì thầm.

- Ngủ nào, mai dậy chơi sau.

Nói xong liền nhắm mặt, Ánh Nguyệt cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc Nhân Sinh Con Cá Ướp Muối sáng tác bởi NguyenVanAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyenVanAnh
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.