Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một ngày mới

Tiểu thuyết gốc · 1851 chữ

Tiết trời sáng sớm tháng tám tươi mát, Dương Hiếu mở mắt dậy, đưa tay với lên kệ tủ, mở điện thoại xem giờ, mới 6h30, còn sớm.

Đây là đồng hồ sinh học từ trước đó của hắn, sau khi qua đây vẫn không thay đổi, Dương Hiếu cảm thấy đây cũng là thói quen tốt, dậy sớm chút vẫn khỏe người.

Quay sang bên cạnh nhìn tỷ tỷ vẫn còn đang ngủ, liền nhẹ nhàng vuốt ve đôi má phúng phính đáng yêu, không có đánh thức cô dậy.

Nay là chủ nhật, cuối tuần được nghỉ, Dương Hiếu nghĩ ngay trong đầu đến việc nên đi chơi ở đâu. Cái tuổi này chủ yếu cũng là chơi, chẳng cần phải lo nghĩ gì nhiều cho mệt, tẹt ga đê. ( =)) )

Nằm một lúc, Ánh Nguyệt cũng cựa mình tỉnh dậy, thấy đệ đệ dậy từ trước, đang ngó mình, cô liền dụi dụi mắt, giọng như thì thầm.

- Đệ dậy khi nào, sao không gọi tỷ ~

- Thấy tỷ ngủ ngon nên ta không gọi, dậy đi đánh răng rửa mặt thôi.

Nói xong, Dương Hiếu liền đứng dậy, vòng quay bế tỷ tỷ lên, Ánh Nguyệt cũng thuận thế mà ôm kẹp lấy hắn, đeo lên người đi vào nhà tắm.

Dương Hiếu đặt tỷ tỷ xuống, lấy bàn chải rồi phết kem lên cho cả hai, chia mỗi người một cốc nước, bắt đầu chải răng buổi sớm.

Đánh răng xong, Dương Hiếu liền cởi đồ cho mình với Ánh Nguyệt, xả nước ấm, gột rửa sơ qua cơ thể, thay quần áo rồi cùng nhau đi xuống lầu.

Hiểu Loan đã dậy từ trước, nằm trên giường đọc sách, thấy hai đứa trẻ đã dậy, nàng liền đi ra khỏi phòng, lên tiếng.

- Hai đứa muốn ăn gì để mẫu thân chuẩn bị đây.

Dương Hiếu nhìn tỷ tỷ một chút, liền quay sang đáp lời.

- Hôm nay con muốn ra ngoài ăn sáng, được không mẫu thân ?

- Hưm, được thôi, vậy đi xuống nào.

Gia đình ba người đi xuống nhà, Hiểu Loan đánh xe ra cổng, khóa cửa biệt thự đàng hoàng, liền khởi động xe đưa hai đứa nhỏ đi ăn sáng.

Dương Hiếu lên xe, hướng mẫu thân lên tiếng.

- Mẫu thân, người lái xe quanh khu nhà của chúng ta một vòng được không, con muốn xem khung cảnh một chút.

- Ok, chiều ý con.

Ánh Nguyệt bên cạnh cũng lên tiếng.

- Khu chúng ta đâu có gì để đệ ngắm đâu.

Dương Hiếu quay sang nhìn tỷ tỷ.

- Chỉ là đệ muốn nhìn kĩ hơn thôi.

Dứt lời, hắn liền nhà cửa kính xe, nhìn ra bên ngoài.

Khu của hắn là một khu biệt thự được bao bọc bởi một con hồ nhân tạo rộng gần một cây số vuông, khu đất xây biệt thự này là một hòn đảo, có một con đường lớn xuyên suốt từ bên bờ này qua bờ bên kia của đảo, thoạt nhìn tương đối phù hợp.

Cả khu cũng chỉ có chín căn hộ, có vẻ như là xây theo con số chín may mắn.

Các hộ xung quanh đều có hồ bơi cùng vườn cây xanh ngát, phát triển rất đẹp, nhìn qua cũng biết chủ nhân của chúng dành nhiều tâm huyết cho cây cảnh như nào.

Đi xung quanh một vòng, Hiểu Loan đánh lái vào con đường lớn, bắt đầu đi ra khỏi khuôn viên đảo, lên tiếng hỏi.

- Hai đứa muốn ăn gì đây.

Dương Hiếu trong đầu liền nghĩ ngay đến bánh mì, đây là món ăn sáng mà hắn phát nghiện, ăn chưa bao giờ thấy chán. Nhưng hắn liền quay sang, hỏi Ánh Nguyệt.

- Tỷ muốn ăn gì. Có muốn ăn giống ta không.

- Đệ định ăn gì ?

- Bánh mì.

- Hưm, cũng được.

Dương Hiếu liền quay qua mẫu thân.

- Tụi con ăn bánh mì, mẫu thân có ăn chung luôn không ạ.

Hiểu Loan hơi suy nghĩ, cũng liền thuận theo hai đứa nhỏ.

- Được, mẫu thân ăn chung với hai đứa.

Nàng lái xe đến một quán bánh mì bên trong trung tâm thành phố, quán khá to, mặt tiền ở gần khu đô thị sầm uất, khách bên trong khá đông, nhìn qua rất thích mắt, hấp dẫn người có nhu cầu.

Hiểu Loan đánh xe vào chỗ để xe, dắt hai đứa nhỏ đi vào trong, đến quầy liền hỏi.

- Hai đứa muốn ăn như nào đây.

Dương Hiếu trả lời ngay.

- Con muốn ba bánh thập cẩm đầy đủ cùng một ly nước dưa hấu.

- Còn con muốn bánh thịt bò kèm cà chua cùng một ly trà sữa.

Hiểu Loan liền quay sang nói với nhân viên trực quầy.

- Cho chị thêm một phần giống con bé.

Nhân viên trực quầy đáp lời.

- Vâng, chị với hai bé ra bàn ngồi chờ, một lát chúng em mang đồ ra cho mọi người.

Hiểu Loan dắt hai đứa nhỏ ra bàn. Chừng 5p sau, nhân viên đem đồ ăn ra, đặt lên bàn rồi đi vào trong.

Ăn xong, Hiểu Loan đi ra quầy thanh toán, hai đứa nhỏ liền theo mẹ ra xe, ngồi vào trong, nàng liền khởi động xe, từ từ lăn bánh, liền quay ra hỏi hai đứa nhỏ.

- Hai đứa muốn về nhà luôn hay còn muốn đi nữa.

Dương Hiếu liền lên tiếng.

- Hay mình ra biển đi mẹ, nay con muốn đi biển.

- Ánh Nguyệt cũng muốn.

Hiểu Loan liền đồng ý, bắt đầu lái xe huóng theo con đường ra biển.

Nơi Dương Hiếu sinh sống cách biển không quá xa, chỉ chừng 30km, đi oto chắc tầm hơn nửa tiếng là tới nơi.

Hắn có chút háo hức, đây coi như là lần đầu đi biển ở thế giới này.

Hắn trước kia vô cùng thích biển, mặc dù hải sản lại không quá hợp khẩu vị của Dương Hiếu, nhưng điều đó không làm giảm đi niềm yêu thích của hắn với biển.

Chiếc xe bon bon trên đường ra biển, đến nơi, chạy theo con đường phía trên bờ cát, gió biển mang hơi mặn thổi ào ào vào người, hít thở liền thấy sảng khoái.

Hiểu Loan đánh xe vào khách sạn đã đặt trước, liền dắt hai đứa nhỏ đi nhận phòng, xong xuôi liền qua khu bán đồ tắm, sắm liền ba bộ đồ, cũng chỉ 300 CMC thôi, không mắc.

Thay đồ xong, ba người liền đi xuống bãi cát, nắng sớm vừa mới lên không lâu, xuống nước bây giờ là tương đối thích thú.

Dương Hiếu thấy biển liền nhanh chân chạy đến, lấy đà bay lên ùm một tiếng, chìm rồi lại nổi lên, cảm giác thích thú ngập tràn.

Ánh Nguyệt chạy theo đệ đệ, nhưng cô không dám nhảy theo, mà từ từ tiến là gần chỗ hắn, hắn liền bơi lại, ôm Ánh Nguyệt nổi theo dòng nước.

Hiểu Loan cũng theo sau, vừa tắm vừa trông hai đứa nhỏ, thấy chúng nghịch nước vui quên trời đất, nàng cũng vui lây, mỉm cười ngắm chúng chơi đùa.

Chơi một lúc đến gần trưa, mặt trời đã lên cao, ba người liền dời mặt nước, đi tắm nước ngọt rồi dùng cơm ở nhà hàng bên cạnh khách sạn.

Bữa trưa gần biển thì tất nhiên là đồ biển rồi.

Dương Hiếu cầm menu, gọi tôm tít, cua, cá rán, tôm với thêm thịt rang, nước ngọt thì chọn nước dừa, xong xuôi đưa menu lại cho mẫu thân, nàng liền gọi thêm rau, canh và cơm, coi như ăn một bữa thỏa thích.

Trong khi chờ đợi, Hiểu Loan quay sang hỏi hai đứa nhỏ.

- Hai đứa sáng nay chơi vui không, chiều đến lại ra biển tiếp chứ ?

- Dạ vui ạ, hì hì, con thích biển lắm.

- Ánh Nguyệt cũng thích, chiều chơi tiếp ạ.

Đồ ăn được mang ra, ba người vừa ăn vừa trò chuyện, rất nhanh cũng xong bữa, Hiểu Loan đưa hai đứa nhỏ về khách sạn, ngủ trưa thật thoải mái.

Đến chiều tiếp tục lần nữa ra biển, sau khi lên khỏi mặt nước trời đã bắt đầu tối, ăn thêm bữa tối tại nhà hàng lúc trưa, gia đình ba người lên xe trở về.

Lái xe trên con đường ánh sáng đèn chiếu rọi, nhộn nhịp của phố biển, Hiểu Loan lên tiếng với hai đứa nhỏ.

- Hai đứa muốn đi chơi đâu không, hay muốn về nhà luôn ?

Dương Hiếu quay sang nhìn Ánh Nguyệt, đợi câu trả lời của cô.

Ánh Nguyệt hơi trầm tư, đáp lời.

- Ưm, con muốn ăn vặt một chút.

- Còn con muốn ăn thịt xiên nướng.

Hiểu Loan gật gật đầu, lái xe từ từ, nghiêng đầu sang hai bên đường phố, chú ý xem xem có quán xiên bên đường hay không.

Đi chừng thêm một cây số liền nhìn thấy hàng xiên nướng khá đông khách, nàng đánh xe lại gần, hai đứa nhỏ cũng cùng mẹ đi xuống.

Hiểu Loan tìm chủ quán, gọi đồ.

- Chú chủ quán, cho con xiên nướng mang về.

Chú chủ quán thấy có khách liền chạy lại, nhanh chóng lên tiếng hỏi.

- Mấy đứa muốn mua gì đây ?

Dương Hiếu nhanh chóng lên tiếng.

- Con muốn năm mươi xiên với một ly nước ép dứa.

- Con muốn mười xiên với nước ép cam.

Hiểu Loan thấy hai đứa nhỏ đã xong phần mình, liền nói lại.

- Chú cho con thêm mười xiên, một ép cam.

- Được rồi, ba đứa chờ chú một lúc.

Nói xong, ông chú chủ quan liền đi nướng xiên ngay, ba người ngồi tại ghế chờ.

Nửa tiếng sau, ông chú chủ quán đem xiên nướng và ba ly nước ra, niềm nở lên tiếng.

- Của ba mẹ con hết 450 đồng, 420 xiên nướng với 30 nước.

Hiểu Loan thanh toán, đưa hai đứa nhỏ lên xe, lái xe nhập làn, bon bon về nhà.

Trên xe Dương Hiếu hạ cửa kính xuống, lầy xiên nướng ra ăn, sau hút một ngụm nước, vừa ăn vừa cười, cảm giác thích thú.

Thấy đệ đệ ăn ngon như thế, Ánh Nguyệt cũng lấy ra phần của mình, học y hệt cách ăn của hắn.

Hiểu Loan qua gương nhỏ thấy thế chỉ cười nhẹ, chăm chú lái xe.

Về đến nhà, Dương Hiếu cùng Ánh Nguyệt liền đi rửa tay, xúc miệng rồi đi lên phòng.

Hiểu Loan ở dưới lầu ăn xong phần xiên nướng cũng rửa sạch tay rồi lên phòng theo.

Hai tỷ đệ hắn liền leo lên giường, nhìn đồng hồ điểm hơn 10h, Dương Hiếu quay sang nói.

- Đi ngủ thôi, mai dậy tỷ còn phải đi học đó.

Sau đó hắn liền nằm xuống, luồn tay qua gáy, kéo Ánh Nguyệt lại ôm nhắm mắt.

Ánh Nguyệt ừm nhẹ một tiếng, cười ngọt ngào, gác chân lên người đệ đệ, ôm chặt, nhắm mắt ngủ.

Một ngày cuối tuần trôi qua vui vẻ nha vậy. ( :>)

Bạn đang đọc Nhân Sinh Con Cá Ướp Muối sáng tác bởi NguyenVanAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyenVanAnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.