Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Y

Tiểu thuyết gốc · 1930 chữ

Nơi này một khoảng đất trống tầm trăm trượng được làm lõm xuống như hình cái đĩa, xung quanh bày biện nhiều tảng gỗ đá cho mọi người đứng hoặc là ngồi xem.

Đây gọi là Tỉ Thí đài, thuộc một phần của Nội Môn đài. Vì phục vụ nhiều mục đích khác nhau, còn có Chiến đài, Tọa đài, Thú đài, Thiên đài…

Hàn Tông khi tới đây, hắn ước chừng chỗ này cũng có đến mấy trăm kẻ đang vây quanh một cái đài bên cạnh.

Vốn dĩ trong môn có hội và đội nhóm thì tất nhiên sẽ có tranh đấu, môn quy cấm chỉ tuyệt đối ngang nhiên dùng vũ lực. Cũng vì thế khi mà không giải quyết được bằng lời, đều có thể lên đài mà "nói chuyện" bằng tay chân.

Đứng giữa bãi đất, đám người đi theo Thường Xuân lúc này mới đánh giá cặn cẽ lại Hàn Tông. Vị nữ tử khi nãy tươi cười hỏi mọi người một câu:

"Nguyên sư đệ mới vừa đột phá lên Ngưng Khí, không biết là ai muốn thử sức với đệ ấy?."

"Đám chúng ta ở đây sớm thì một hai năm, mà lâu thì sáu bảy năm cũng có. Lựa chọn đánh với người mới thì có hơi mất mặt, thôi thì để tùy sư đệ đây tự lựa đi."

Nghe như vậy, một gã nam tử tuấn tú tuổi ngoài hai mươi mỉm cười nói ra, đến lời cuối gã nhìn Hàn Tông nói tiếp:

"May rủi là do đệ chọn, đương nhiên Thường Xuân là sư tỷ của đệ nên sẽ không tính rồi."

Hàn Tông nhìn cả đám quanh đây chưa tới mười người, bản thân hắn cũng hiểu vài chuyện. Hắn biết dù Thường Xuân nàng ta không tới, thì vẫn có kẻ khác mò tới.

Nói tỉ thí là quy củ giao lưu học hỏi lẫn nhau, chẳng bằng nói là ma cũ bắt nạt ma mới cho nhanh.

Quen biết thì coi như là giao lưu, nhẹ nhàng và tình cảm. Trên thực tế, hầu như là đi ăn một trận cho quen với môi trường, gọi là biết mặt "anh chị" để liệu mà cư xử.

Môi trường của tông môn trong mắt hắn cũng chẳng khác với môi trường giáo dục đi học ở địa cầu là bao nhiêu. Có mặt tốt thì cũng có mặt xấu, chỉ có lợi nhiều hay hại nhiều mà thôi.

Lợi ích của việc đi học tất nhiên là biết chữ, tăng lên tri thức và trở thành người có ích cho đất nước và xã hội.

Ngược lại mặt tối của nó cũng chẳng hề ít, ví như là bạo lực học đường. Nhờ quan hệ để mà mua điểm, kỳ thị giàu nghèo…

Điều này tất cả đều đã từng phản ánh qua phim ảnh, hắn lúc này cũng đang ở vào một tính thế như vậy.

Hàn Tông cũng bất đắc dĩ không còn cách nào khác, đắc tội một kẻ thì không sao, rây vào một bầy thì rắc rối lắm.

Dẫu thế, hắn vẫn phải tính toán sao cho không để bản thân quá thiệt thòi, tiếp đó hắn nhìn cả đám chắp tay nói:

"Sư đệ mới lên được mấy ngày, lắm cái còn không biết, các sư huynh sư tỷ xin chớ trách. Nay vinh hạnh được giao lưu học hỏi, đệ lấy làm mừng rỡ."

Ánh mắt hắn bắt đầu kiên nghị.

"Nhưng mà… năm xưa ở ngoại môn đệ cùng Thường sư tỷ đã có ước hẹn tỷ thí. Khi vào tới nội môn hạch tâm, trận đầu tiên là nhất quyết phải đấu với tỷ ấy."

Hắn mỉm cười nói tiếp:

"Nhưng nếu các vị sư huynh sư tỷ vẫn muốn, vậy hay để sau khi đệ đấu xong trận này với Thường sư tỷ, rồi đệ sẽ xin tiếp các vị."

Nhìn sắc mặt mọi người, hắn lại nói:

"Yên tâm, chỉ là tỉ thí giao lưu cho nên sẽ không tổn thương nghiêm trọng. Phần sức ấy đệ vẫn còn có thể tiếp được."

Nghe xong một loạt những lời trên của hắn, không ít kẻ đang cười sôi nổi bỗng im bặt. Ngay cả Thường Xuân cũng đỏ mặt tía tai, nàng ta hai bàn tay đã run run.

Sau một khắc im lặng, kẻ nam tử vừa nói đành xuề xòa tiếp lời:

"Nếu hai đệ muội đã có ước định tỉ thí vậy thì chúng ta sẽ không cản, còn việc sau khi xong trận thì thôi đi. Cùng lắm sau này có cơ hội, chúng ta bàn luận sau cũng được… phải không? Ha ha."

Gã cười gượng gạo, hai người xong trận mà còn để hắn tiếp trận nữa với bọn gã? Bọn gã mà dám nhận, phần mặt mũi này cũng nên vứt cho chó đi là vừa.

Một chiêu lươn lẹo của Hàn Tông vừa hay phá đi cái ý định của bọn gã, nói đúng hơn là ý định của Thường Xuân.

Nàng ta chính là muốn dựa vào cơ hội này, cố ý sắp xếp để "dạy dỗ" cho hắn một trận. Trừ nàng ra, những người quanh đây đều là Ngưng Khí trung kỳ, dù là tay không tấc sắt cũng đủ vả chết Hàn Tông.

Hắn sao mà không biết cái phần tâm tư này của vị sư tỷ nhà mình, ngay từ đầu dùng tâm thần hắn đã không cảm ứng được tu vi của đám người.

Cảnh giới đã cao hơn hắn vậy đâu phải là mới vào một hai năm, khéo quá lại hóa vụng. Cả đám phong bế tu vi để hắn tùy tiện chọn, lại tạo thành sơ hở cho hắn nhìn ra.

Cho dù không phải, hắn vẫn chọn lựa Thường Xuân. Nàng ta mới bước vào Ngưng Khí một năm, chênh lệch với hắn coi như không nhiều.

Hắn lại đang lúc cần giữ sức đi tìm tài liệu luyện thể, tất nhiên sẽ không ngu mà chọn kẻ khác.

Hàn Tông nhìn sư tỷ nhà mình mỉm cười một tiếng, mấy năm qua đi mà tính nóng nảy bộp chộp vẫn không giảm đi phần nào.

Phải chăng bởi nàng quá cay cú vụ ở Trà thành bị hắn chơi sỏ mà trước khi vào nội môn nàng ta từng tuyên bố, khi nàng gặp lại hắn nhất định sẽ chiến một trận.

Giờ đây bị hắn gợi lại, Thường Xuân cũng chẳng thể cãi lý được. Thấy mọi người lùi lại đưa ánh mắt cười xem trò vui về phía Thường Xuân, Hàn Tông bèn bồi thêm một câu:

"Sư tỷ, người vẫn nhường ta ba chiêu như mọi khi đấy chứ?."

Miệng nói, tay hắn bắt đầu rút kiếm xuất chiêu, nhắm hướng nàng ta mà đánh.

Thường Xuân bị bất ngờ chỉ kịp lùi lại né tránh, mà một câu vừa rồi lại càng làm nàng tức tới nghẹn họng. Nếu như không có đám người ở đây vây xem, nàng hẳn là đã lôi cả dòng họ nhà Hàn Tông lên mà chửi rồi. Muốn ép chết hắn còn không được, đã lần nào nàng nhường hắn chứ.

Đám người kia chỉ là quan hệ đồng môn hợp tác, dù nàng là phận nữ thì cái khoản mặt mũi này vẫn phải giữ. Thường Xuân chỉ có thể cắn răng mà nhường hắn ba chiêu.

Hàn Tông năm xưa vì thực lực chưa đủ, mục tiêu chưa đạt được nên vẫn còn khép lép. Hiện tại hắn đã coi như lông cánh mọc đủ, chút nhường nhịn ấy với nàng ta đã chẳng còn.

Đương nhiên đó là về mặt tính cách, còn chiến lực rõ ràng mà nói, bản thân hắn cũng nhận ra vẫn còn có khoảng cách với nàng ta.

Thường Xuân được rèn luyện trong môi trường nội môn từ lâu, thực lực một kẻ tự học như hắn chưa thể so nổi. Thêm vào đó, sát chiêu Thủy Quang Di Ảnh Kiếm hắn không dùng. Do vậy chỉ sau chục chiêu, thế trận đã nghiêng hoàn toàn về phía nàng ta.

Khi mà thanh kiếm nàng ta vung lên, hắn vội vàng há miệng nhận thua, vừa hay lưỡi kiếm chỉ cách miệng hắn có vài phân.

"Sư tỷ vẫn mạnh như trước, đệ thật đúng là còn kém xa. Lần này lại thua, nhưng lần tới nhất định sẽ không thua."

Hắn khẳng khái nói một câu chắc nịch, không có một màn lươn lẹo vừa rồi của hắn, hẳn mọi người đều tin đây là lời của một chính nhân quân tử.

Sau khi chắp tay bái biệt, cũng không quên hẹn Thường Xuân một ngày tái đấu không xa, hắn phi kiếm quay về động phủ.

Ngồi khoanh chân bên trong, Hàn Tông ngẫm nghĩ trận đấu vừa rồi cũng không phải là đấu cho có lệ. Có vài chiêu trong đó hắn cố ý thăm dò thực lực của nàng ta, xem xem khoảng cách đã xa tới đâu.

Quả nhiên môi trường đào tạo khác nhau, vật lực đầu tư khác nhau thì thực lực cũng khác đi rõ rệt. Trái ngược với tính cách, thực lực của nàng ta tương đối thâm sâu hơn hắn.

Bản thân hắn khẳng định, dù dùng toàn lực cũng chỉ miễn cưỡng thoát thân khỏi tay nàng ta mà thôi. Muốn hạ nàng ta là không thể, cho dù có ám toán đánh lén, khả năng chỉ là 50:50.

"Sau này nếu như xảy ra xung đột bất ngờ, e rằng phải nhắm đánh vào tâm lý của nàng ta mới mong thủ thắng được."

Nghĩ như thế hắn lại càng kiên định với con đường luyện thể hơn, khi mà công không mạnh thì chỉ có thể lấy thủ khỏe để mà bù lại.

Cũng cùng lúc mà Hàn Tông đang ngồi nghĩ ngợi ở động phủ, ở một phía khác cách nơi này rất xa…

Bên trong căn nhà gỗ, một thiếu nữ tóc màu xanh lam đang cầm đống tài liệu nhìn qua lại. Ánh mắt nàng không ngừng lay chuyển, thi thoảng bờ môi hé miệng tựa như đã phát hiện ra thứ gì đó.

Ở trước cửa ngôi nhà, một nam tử y phục màu đen vẫn cung kính đứng đó, một lúc lâu sau gã mới nghe thấy tiếng nàng ta:

"Tám tuổi tự ý khai mở linh căn, chín tuổi tự thân vượt qua thú triều tại Minh Lạc thành. Sau đó được Mạc Văn Tư để ý thu nhận, lại còn có Vương Tư Kiệt tiến cử."

Thấy nàng mỉm cười lắc đầu, gã bèn đánh bạo hỏi:

"Hộ Hình Đường đại nhân, người thấy tên nhóc này…"

"Cũng có chút hơn người, nhưng còn chưa đủ để "người đó" chú ý. Tuy nhiên…"

Nói tới đây nàng tựa mỉm cười, gã thấy vậy liền hỏi tiếp:

"Đại nhân đã phát hiện ra thứ gì rồi sao?."

"Một chút, tuy nhiên ta cũng không biết đây có phải là nguyên nhân?."

Gã lại hỏi:

"Có cần đệ tử…"

"Không! Không biết có thể thử. Ngươi hãy giúp ta làm vài chuyện…"

Nàng chậm rãi cầm ly trà đứng lên tiến ra phía cửa sổ, ánh mắt nhìn đỉnh núi xa xăm. Trong khi bàn tay kia vẫn còn cầm một mảnh giấy, làn gió thoảng tung bay, tờ giấy trong tay nàng bay lên, thấp thoáng có ba chữ đầu như ẩn như hiện:

"Lâm Tuyệt Cảnh"

Bạn đang đọc Nhân Thường sáng tác bởi duclove001
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiệnLinhẨm
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.