Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệp Tầm có thể có suy nghĩ không tốt gì?

Phiên bản Dịch · 1758 chữ

“Vậy các ngươi tới đây là để truy cái người giật dây đằng sau kia?” Trước viện tử của quả phụ Trương, sắc mặt Diệp Tầm trắng bệch hỏi thăm Lâm Dật cùng Mộc Khuynh Vũ.

Thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Diệp Tầm cũng đã biết được tại sao hai người này lại đi tới Trạch Ca Trấn.

Thì ra trong nhiệm vụ của Mộc Khuynh Vũ, cũng gặp được một vị địch nhân giống quả phụ Trương, thậm chí bọn hắn còn biết được từ miệng tên địch nhân này, Trạch Ca Trấn, thậm chí cả mấy cái thành trấn gần đây đều có người tu hành tương tự.

Vậy mà người tu hành lại có thể xuất hiện thành đàn, một sự kiện đặc biệt như vậy, nhất định là đang có âm mưu phía sau, cho nên để tra tìm chân tướng, trước tiên hai người liền đi Trạch Ca Trấn gần đó nhất.

“Đúng vậy, ta cũng không nghĩ sẽ gặp lại Diệp sư đệ ở đây.” Lâm Dật trả lời câu hỏi của Diệp Tầm, bất quá nhìn gương mặt đen xì của hắn ta, có vẻ vẫn còn đang tức giận chuyện vừa nãy.

“Đã vậy thì các ngươi mau chóng đi tới các thị trấn khác đi.” Diệp Tầm gật nhẹ đầu, sau đó lại có chút ảm nhiên, nói:

“Ai ~ Nếu không phải vừa nãy ta cưỡng ép thi triển một chiêu kia, khiến cơ thể bị phản phệ, ta đã có thể đi cùng các ngươi.”

Nhìn bộ dáng khổ sở vì không giúp được gì của Diệp Tầm, sắc mặt Lâm Dật mới hòa hoãn lại một chút: “Không có vấn đề gì, giao cho chúng ta là được, chỉ là không biết Diệp sư đệ có thể tự trở về tông môn hay không?”

“Đương nhiên không thành vấn đề, mặc dù phản phệ khiến toàn thân đau nhức, thế nhưng cũng không có ảnh hưởng đến việc đi lại.”

“Vậy được rồi, chúng ta liền đi trước.” Nói xong câu này, Lâm Dật liền quay người rời khỏi Trạch Ca Trấn, cùng lúc đó, khi hắn ta vừa xoay người, cuối cùng Diệp Tầm cũng từ từ thu lại vẻ mặt âm trầm.

Sau khi đi được mấy bước, dường như Lâm Dật đã nghĩ ra điều gì, khóe miệng của hắn hơi giương lên, trên mặt đã lộ rõ vẻ vui thích, thậm chí có vẻ ngay cả bước chân cũng đều nhẹ đi rất nhiều.

“Mộc sư muội, chúng ta đi đâu trước?” Lâm Dật đã đi một đoạn, mặt mũi tràn đầy thích ý hỏi.

“.........”

Thanh âm quen thuộc lại không vang lên từ phía sau, khiến Lâm Dật cảm thấy có chút kỳ quái liền quay đầu lại nhìn.

Quay lại một cái khiến tâm tình vừa tốt lên của hắn ta lập tức tan thành mây khói.

Nhìn thấy Mộc Khuynh Vũ cùng Diệp Tầm vẫn còn đang tranh luận cái gì đó trước viện tử của quả phụ Trương, Lâm Dật vội vàng quay lại, đi tới trước mặt hai người.

“Mộc sư muội, thật sự ngươi không cần tiễn ta, kỳ thực ta không có bị gì hết, ngươi nhìn xem, ta vẫn còn có thể nhảy đây.” Nhìn Mộc Khuynh Vũ đang đứng bên cạnh mình, mặt mũi đầy nghiêm túc, Diệp Tầm mau mau đứng dậy, nhón chân lên nhảy hai cái.

“Thế cũng không được, vừa nãy lúc ta đưa linh khí vào cơ thể Diệp sư huynh, đã mười phần hiểu rõ thân thể của ngươi, ngươi suy yếu như vậy, cho dù đụng tới một cái tu sĩ Luyện Khí Kỳ, cũng không nhất định là có thể thắng được, cho nên vẫn là để ta hộ tống ngươi về tông môn.”Mộc Khuynh Vũ cố chấp trả lời khiến Diệp Tầm thật sự có chút nhức đầu, hắn đẩy hai người này ra, cũng không phải định về tông môn dưỡng thương, mà là bởi vì còn có một chuyện vô cùng quan trọng đang đợi hắn đi làm.

“Mộc sư muội, Lâm Dật sư huynh mới Luyện Khí Kỳ, chuyện này với hắn ta mà nói vẫn là quá khó khăn, ngươi vẫn nên đi cùng hắn ta thì hơn.”

“Đúng vậy, Mộc sư muội ngươi cứ đi theo ta.” Lúc này Lâm Dật đã trở về, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người xong, cũng liền vội vàng mở miệng phụ họa cho Diệp Tầm.

“Ngô...”

Mộc Khuynh Vũ cúi đầu trầm tư một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Ta cảm thấy trước hết vẫn nên đưa Diệp sư huynh về tông môn thì hơn, hắn một tay trói gà không chặt, tự quay về vẫn là quá nguy hiểm.”

Dường như suy nghĩ của Mộc Khuynh Vũ đang bị nhầm lẫn, nàng cho rằng Diệp Tầm khi không còn linh khí, có thể ngay cả con gà cũng không đánh lại.

Chê cười, chỉ có ở trên giường, Diệp Tầm hắn mới có thể không đánh lại gà!

Huống chi trạng thái này của hắn còn là giả vờ, coi như Diệp Tầm thật sự bị linh khí phản phệ, lấy hơn mười năm rèn luyện của hắn, không phải là dư sức để đối phó với mấy cái người bình thường?

“Thế nhưng......”

Tựa như Lâm Dật còn muốn nói điều gì, nhưng không đợi hắn ta mở miệng, Mộc Khuynh Vũ đã lập tức nói tiếp:

“Lâm Dật sư huynh, ngươi đi quan sát tình huống trước một chút, ta cũng đã rõ thực lực của ngươi, cho dù có gặp phải Trúc Cơ sơ kỳ, tự vệ cũng không thành vấn đề, đợi sau khi ta đưa Diệp sư huynh về tông môn xong, lại đi qua tụ hợp với ngươi.”

“Cái này......”

Lâm Dật há to miệng, từ vẻ mặt xoắn xuýt của hắn ta, cũng có thể thấy được hắn ta không muốn để Mộc Khuynh Vũ đồng hành cùng Diệp Tầm.

Hiện tại trong các đệ tử tại Thái Ất Kiếm Tông, Mộc Khuynh Vũ là người duy nhất chưa từng trào phúng Lâm Dật, chuyện này khó tránh khỏi khiến nội tâm hắn ta sinh một vài suy nghĩ đặc thù, cho nên đối với lời này của Mộc Khuynh Vũ, Lâm Dật mới do dự như vậy.

“Vậy được rồi, ta sẽ đi dò xét tình hình trước một chút, sau khi Mộc sư muội ngươi trở về, tốt nhất nên nói một tiếng chuyện này với các trưởng lão của Thí Luyện Đường, nếu các trưởng lão có thể phái thêm một vài đệ tử tới, ta tin chắc rằng sự kiện này sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.”

Lâm Dật nhìn Diệp Tầm sắc mặt trắng bệch ngồi liệt trên mặt đất một chút, sau đó lại suy nghĩ ảnh hưởng của sự kiện quỷ dị lần này đối với dân chúng, cuối cùng vẫn lắc đầu, quay người rời khỏi thị trấn.

Nhìn bóng lưng tràn đầy tịch mịch kia của Lâm Dật, Diệp Tầm ung dung thở dài một hơi.

Tuy đến hiện tại Lâm Dật vẫn chưa từng có cử động quá đáng nào với hắn, nhưng Diệp Tầm nhất định phải nhận được cái cơ duyên này!

Bởi nếu không cướp cái này, rất có thể người gặp họa sẽ chính là hắn.

Trong kịch bản có một câu nói khiến Diệp Tầm vẫn luôn muốn nhanh chóng tăng thực lực lên, câu nói này chính là thân phận của Lâm Dật, cái nhãn hiệu “củi mục lưu nhân vật chính” kia.

Nếu nói chỉ có một cái nhân vật chính, như vậy kịch bản hoàn toàn không cần biểu hiện loại nhãn hiệu này, trực tiếp gọi Lâm Dật là “nhân vật chính” là xong.

Nhưng cái tiền tố “củi mục lưu” này lại khiến cho Diệp Tầm thập phần lo lắng, hắn sợ có thể cái thế giới này không chỉ có vị nhân vật chính như Lâm Dật!

“Hy vọng mọi chuyện sẽ không giống như ta tưởng tượng.” Diệp Tầm dùng âm thanh chỉ mình có thể nghe được, nhắc nhỏ.

Nói dứt lời, Diệp Tầm từ từ vịn tường đứng lên, hiện tại hắn phải đi hoàn thành chuyện hết sức quan trọng kia.

“Diệp sư huynh, bây giờ chúng ta lập tức lên đường? Ngươi không cần nghỉ ngơi một chút sao?” Thấy Diệp Tầm đứng lên, Mộc Khuynh Vũ liền bước lên phía trước, muốn đỡ thân thể của hắn.

“Không có việc gì! Ta có thể tự đi.”

Diệp Tầm ngăn động tác của Mộc Khuynh Vũ lại, cũng không phải là hắn không muốn để cho mỹ thiếu nữ đỡ, nếu đổi thành người khác, không chừng Diệp Tầm còn muốn tiếp tục nằm trên đất giả chết đâu.

Nhưng hết lần này tới lần khác người này lại là nữ chính Mộc Khuynh Vũ, không thấy vừa nãy Mộc Khuynh Vũ chỉ ôm hắn một cái, sắc mặt của Lâm Dật đã khó coi bao nhiêu?

Nếu để Lâm Dật biết Mộc Khuynh Vũ kéo tay hắn hết chặng đường, vậy sẽ không phải hận chết chính mình?

Đương nhiên, ngoại trừ suy nghĩ này ra, còn là bởi vì Diệp Tầm muốn hành động một mình, như vậy thì khi phát hiện cơ duyên, hắn liền có thể tự đi nhặt.

“Hừ! Không đỡ thì không đỡ!”

Nhìn thấy Diệp Tầm run run đi thẳng về phía trước, Mộc Khuynh Vũ năm lần bảy lượt bị hắn phân biệt đối xử cũng có chút sinh khí, nàng ngẩng cao đầu, tức giận theo sau lưng Diệp Tầm.

Hành vi của Mộc Khuynh Vũ cũng có thể tính là mỹ thiếu nữ theo đuôi, như vậy còn khiến cho người ta có chút phấn chấn, dù sao rất nhiều nữ minh tinh nước ngoài nổi tiếng đều đã diễn qua cái đề tài điện ảnh này.

Bất quá đối với huống này, Diệp Tầm lại không có cảm thấy vui vẻ, hắn dùng khóe mắt lướt nhìn sang Mộc Khuynh Vũ ở sau lưng, nghĩ thầm làm thế nào mới có thể hất nàng ra.

Căn cứ vào định luật “nhảy núi không chết, tất có kỳ ngộ” của nhân vật chính, Diệp Tầm tin tưởng nhất định chung quanh dưới vách núi này có tồn tại cơ duyên!

Bởi vậy hắn mới muốn đẩy Mộc Khuynh Vũ ra.

Bạn đang đọc Nhân Vật Chính Ở Khắp Nơi: Ta Lại Là Nhân Vật Phản Diện! (DỊCH) của Sửu Sửu Đích Bố Ngẫu Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Piera78
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.