Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không chừng ở đây không có cơ---------

Phiên bản Dịch · 1833 chữ

“Mộc sư muội, ta từng bị rơi mất một món đồ quan trọng ở chung quanh dưới vách núi này, ngươi cứ đứng yên ở đây, ta đi một chút liền về.”

Diệp Tầm tìm đại một cái cớ, chuẩn bị tách khỏi Mộc Khuynh Vũ, tìm kiếm cơ duyên dưới vách núi.

Chỉ là Diệp Tầm cấp thiết muốn tìm kiếm cơ duyên lại gần như quên mất tình trạng hiện tại của mình, sao Mộc Khuynh Vũ có thể đồng ý để một người ‘thân chịu trọng thương’ như hắn tự rời đi?

“Diệp sư huynh, ngươi bị thương rồi, cứ để ta tới tìm giúp ngươi, là vật gì?” Mộc Khuynh Vũ thu hồi biểu lộ tức giận trên mặt, bước nhẹ một bước, đi theo bước chân Diệp Tầm.

Nhìn thấy Mộc Khuynh Vũ dây dưa bản thân mình không buông, Diệp Tầm vừa cảm khái mị lực vô song của mình đồng thời lại có chút bất đắc dĩ.

Mộc Khuynh Vũ đi theo hắn, vậy sao hắn có thể tìm kiếm cơ duyên? Nhất định phải nghĩ biện pháp để nàng rời đi mới được!

“Mộc sư muội, ngươi nhìn xem ta cũng không có trở ngại gì, không bằng ngươi đi giúp Lâm Dật sư huynh, hắn mới Luyện Khí Kỳ, vạn nhất có chuyện gì không hay xảy ra, hai ta cũng không có biện pháp giao phó với tông chủ.”

Vì để khiến Mộc Khuynh Vũ coi trọng lời nói của mình hơn, Diệp Tầm còn đem cả tông chủ của Thái Ất Kiếm Tông, Lạc Thần ra, hi vọng có thể dùng cái cớ này để khiến Mộc Khuynh Vũ đổi ý.

Thấy đột nhiên Diệp Tầm lại đi nói sang chuyện khác, lông mày Mộc Khuynh Vũ hơi nhíu lên, rốt cuộc nàng cũng phát hiện ra có cái gì đó không đúng.

“Dường như Diệp sư huynh đang cố trốn tránh ta? Tại sao lại vậy?”

Mộc Khuynh Vũ có chút khó hiểu, từ lúc nàng tới Trạch Ca Trấn đến giờ, Diệp Tầm vẫn luôn trốn tránh nàng, thậm chí hôm qua, lần thứ nhất hai người gặp mặt cũng là như thế.

Hôm qua tại Thí Luyện Phong, rõ ràng Mộc Khuynh Vũ nghe thấy Diệp Tầm đang gọi tên nàng, nhưng chẳng những hắn không có thừa nhận, còn mười phần lo lắng muốn rời đi.

Đủ loại dấu hiệu khác thường cho thấy, chắc chắn Diệp Tầm nhận biết nàng, hơn nữa còn bởi vì nguyên nhân nào đó mà muốn cách xa mình! Cái này khiến Mộc Khuynh Vũ rất muốn biết, tại sao Diệp Tầm lại phân biệt đối xử với nàng như vậy.

Nghĩ như vậy, Mộc Khuynh Vũ lắc đầu, bất động thanh sắc trả lời: “Không cần, ta vẫn nên đưa Diệp sư huynh về tông môn trước, hơn nữa không phải ngươi còn muốn tìm đồ sao? Chẳng phải nếu thêm một người hỗ trợ thì sẽ tìm càng nhanh?”

Nghe được lời này, Diệp Tầm lập tức nghẹn lời, đúng là lời này của Mộc Khuynh Vũ hoàn toàn không có khuyết điểm, thế nhưng hiện tại nên làm gì với cái cơ duyên này đây?

“Ai ~”

Cuối cùng, suy nghĩ nửa ngày vẫn không tìm được biện pháp tốt nào, Diệp Tầm cũng chỉ có thể khẽ thở dài một hơi: “Thôi thôi, một phần của cơ duyên này vốn là của Mộc Khuynh Vũ, đi theo thì đi theo.”

Nghĩ tới đây, Diệp Tầm không nói gì nữa, hắn xoay người, vẫn run run hai chân, bất ngờ đi về phía vách núi nguy nga kia.

Diệp Tầm vẫn quá thiện lương, kỳ thực hắn hoàn toàn có thể làm chút chuyện quá đáng với Mộc Khuynh Vũ.

Tỉ như —— Giết nàng!

Như thế hắn liền có thể độc chiếm toàn bộ cơ duyên, đến lúc đó nếu có người hỏi về Mộc Khuynh Vũ, liền nói nàng đi tìm Lâm Dật , như vậy đây chẳng phải là một cái kế hoạch không chê vào đâu được?

Trừ phi Diệp Tầm ngây ngô tự nói chuyện này ra, bằng không chắc chắn những người khác sẽ không thể phát hiện ra được!

Bất quá, nhìn lại thân phận phản diện của Diệp Tầm, nếu thật sự muốn làm như vậy, khả năng rất cao là hắn sẽ nói chuyện làm ra trước khi giết chết Lâm Dật ra.

Đến lúc đó sau khi Lâm Dật nghe được chuyện này, trực tiếp bạo chủng, đoán chừng Diệp Tầm liền trực tiếp lành ít dữ nhiều.

——————

“Diệp sư huynh, rốt cuộc là ngươi đã đánh rơi cái gì?”

Dưới vách núi bên ngoài Trạch Ca Trấn, Mộc Khuynh Vũ đã tìm kiếm một lúc lâu, lộ ra có chút không kiên nhẫn.

Diệp Tầm chỉ nói một câu hắn đã đánh rơi một vật mười phần đặc biệt, trừ cái đó ra thì không còn một thông tin nào khác, như vậy làm sao nàng có thể tìm được?

Hơn nữa hiện tại còn là buổi tối, trong rừng sâu núi thẳm này một chút ánh sáng cũng không có, mặc dù đã được tu vi Trúc Cơ Kỳ cải thiện thể chất, thế nhưng ở trong bóng tối vô biên, cái thị lực đã được cải thiện một chút này của bọn hắn vẫn có chút vô dụng.

“Ngạch, ta cũng không biết phải hình dung như thế nào, tóm lại cứ tìm là được.” Diệp Tầm vừa dùng mắt liếc một vòng trong bóng tối, vừa trả lời câu hỏi của Mộc Khuynh Vũ.

Diệp Tầm cũng không biết rốt cuộc cơ duyên ở nơi này là cái gì, cho nên chỉ có thể mò tìm không mục đích.

Nói thật, đã tìm trong thời gian dài như vậy mà vẫn không hề phát hiện ra được thứ gì, chuyện này khiến Diệp Tầm cũng có chút hoài nghi nơi này có thật sự có cơ duyên hay không?

Tuy sáo lộ trong kịch bản là sáo lộ tầm mười năm trước của tiểu bạch văn, thế nhưng sau khi Lâm Dật nhảy xuống vách núi, nội dung trong kịch bản cũng không có đổi mới, cái gọi là cơ duyên, cũng chỉ là Diệp Tầm đoán mò mà thôi.

Nói không chừng, ở đây thật sự không có cơ ——

“Diệp sư huynh, ngươi mau đến đây xem, nơi này có một vật đặc biệt?” Mộc Khuynh Vũ đứng trước một cái đầm nước cực lớn, la lớn về phía Diệp Tầm.

Nghe được âm thanh của Mộc Khuynh Vũ, gương mặt vốn đã có chút thất vọng của Diệp Tầm lập tức lên tinh thần.

“Đợi một chút, để ta qua xem.”

Hắn đáp lại trước một tiếng, sau đó lập tức xác định phương hướng, không được bao lâu đã đi tới bên người Mộc Khuynh Vũ, tốc độ kia nào giống một người vừa bị linh khí phản phệ? Đoán chừng nói hắn cắn trả linh khí cũng sẽ có người tin tưởng!

Diệp Tầm đi đến bên người Mộc Khuynh Vũ, cũng không dám lập tức nhận đồ vật mà nàng vừa nói tới, bởi vật kia thật sự quá lớn, lớn đến mức ngay cả hắn cũng hoàn toàn không nhét lọt!

Mượn một chút tia sáng từ những ngôi sao, Diệp Tầm nhìn thấy m Dương Ngư Bàn cực lớn ở dưới đáy đầm nước, vật lớn như vậy, Diệp Tầm có cảm giác giới chỉ của bản thân hoàn toàn không nhét được nó.

Xem ra, đây chính là cơ duyên?

“Mộc sư muội, thứ này cũng không phải là của ta đánh rơi, bất quá xem bộ dáng của nó chắc hẳn cũng không phải món phàm phẩm gì, ta đi dò xét trước một chút, ngươi ở đây đợi ta.”

Nói xong Diệp Tầm liền định nhảy xuống đầm nước.

“Chờ đã! Vẫn nên để ta tới đi, Diệp Tầm sư huynh, không phải ngươi đang bị thương sao?” Mộc Khuynh Vũ ngăn Diệp Tầm lại, thần sắc nghiêm túc nói.

“......”

Nghe Mộc Khuynh Vũ lại dùng lý do này để ngăn trở hắn hành động, Diệp Tầm hận không thể tát mình một cái.

Sớm biết mọi chuyện có thể diễn ra như vậy, cho dù có gặp chuyện gì, chắc chắn hắn cũng sẽ không giả bộ bị linh khí phản phệ!

“Nếu không thì hai ta cùng đi xuống xem, vạn nhất cái m Dương Ngư Bàn này có nguy hiểm gì, cũng có thể có người trợ giúp? Huống chi thân thể của ta cũng đã chuyển biến tốt, muốn chạy trốn cũng không thành vấn đề.”

Vất vả bao nhiêu mới tìm được cơ duyên, sao Diệp Tầm có thể để Mộc Khuynh Vũ tự đi xuống nước xem xét, vạn nhất đến lúc cơ duyên này bị Mộc Khuynh Vũ cầm đi, như vậy chẳng phải mọi chuyện hắn làm đều bị uổng phí sao?

Mộc Khuynh Vũ hơi trầm tư một chút, sau đó gật đầu một cái, đồng ý với ý kiến của Diệp Tầm, đối mặt với những thứ không biết, đúng là phải cẩn thận một chút.

“Vậy được rồi, ta đi xuống trước, lát nữa nếu có gì bất thường, Diệp sư huynh ngươi lập tức quay đầu bơi về trên bờ.”

Nói xong, Mộc Khuynh Vũ quay người một cái, nhảy vào đầm nước, Diệp Tầm cũng theo sát phía sau, bịch một tiếng, rơi vào trong nước.

“Lộc cộc lộc cộc ~”

Nhìn thấy dường như Diệp Tầm đang nói gì đó, Mộc Khuynh Vũ hơi nghiêng đầu, ánh mắt vô cùng nghi hoặc.

“Ùng ục ục lỗ lỗ!”

“.........”

Vẫn không hiểu Diệp Tầm đang muốn biểu đạt cái gì, Mộc Khuynh Vũ trầm mặc một chút, sau đó quay người bơi về phía m Dương Ngư Bàn ở dưới đáy hồ.

Ngay lúc Mộc Khuynh Vũ sắp đến nơi, đột nhiên nàng lại cảm thấy cơ thể mình trầm xuống, dưới tình huống không chút phòng bị, nàng trực tiếp ngã trên m Dương Ngư Bàn.

Bác!

Nhìn thấy Mộc Khuynh Vũ ngã bất tỉnh trên m Dương Ngư Bàn, Diệp Tầm lập tức giật mình, vội vàng bơi nhanh xuống.

Tiếp ngay sau đó ——

Bác!

Diệp Tầm cũng ngã hôn mê bất tỉnh.

Trùng hợp thay, nơi hai người lại té xuống lại là ngay trung tâm của chiếc m Dương Ngư Bàn.

Theo mặt trời dần nhô lên ở phía chân trời, thời điểm giao thoa giữa đêm và ngày, hai đạo âm dương chi khí từ từ bay ra khỏi m Dương Ngư Bàn, bao phủ cơ thể Diệp Tầm cùng Mộc Khuynh Vũ.

Đợi đến khi mặt trời hoàn toàn lên cao, ánh sáng chiếm giữa toàn bộ bầu trời, cơ thể hai người bỗng biến mất trên mặt m Dương Ngư Bàn.

Bạn đang đọc Nhân Vật Chính Ở Khắp Nơi: Ta Lại Là Nhân Vật Phản Diện! (DỊCH) của Sửu Sửu Đích Bố Ngẫu Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Piera78
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.