Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 734 chữ

À à thì ra là đói , thật đáng thương thằng bé dễ thương như vậy mà bố mẹ trời đánh nào cho nhóc đói vậy.

Tui cười nhẹ nhàng vỗ đầu thằng nhóc

Tui hỏi" Vậy nãy giờ nhóc nhìn anh chằm chằm là muốn ăn cùng anh đúng không?"

Nhóc dễ thương cúi đầu không trả lời

Tui nói:"Vậy vào ăn cùng anh luôn đi"

Nói xong còn chưa để nhóc kịp phản ứng tui đã lôi tay nhóc vào cửa hàng đi đến quầy lựa chọn món thấy mắt nhóc dễ thương bling bling bling lên miệng cười tủm tỉm mang chết không đền mạng làm lương tâm cha già của tui dân lên tui dẫn nhóc dễ thương ăn xong, dẫn nhóc đi chơi .Tui nghĩ : ở đây là phố đen mua đồ cho nhóc ,nhóc cũng không có khả năng giữ được mà tui đi rồi những món đồ đó chắc sẽ làm nhóc bị khi dễ nhiều hơn thôi ,thay vì đưa củi ngày tuyết rơi thì đưa cần câu cho người đói vậy ít nhất nhóc cũng dễ sống hơn tí thế là tui dẫn nhóc đi xin việc làm lượn lờ gần nửa con phố mới có một quầy bán quà vặc của bà lão đơn thân chịu thu lưu nhóc đáng thương . Chưa kịp sấp xếp thỏa đáng cho nhóc thì một chiếc xe bao mẫu đã dừng lại gần đó hai người đàng ông lực lưỡng bước xuống đi đến gần tui kéo tay tui lôi cổ vào xe

Đàn ông lực lưỡng:"Thiếu gia theo chúng tôi về nhà , ngài trốn đến nơi như vậy làm ông chủ rất giận "

Tui:" Tôi biết rồi anh chậm chút tôi nói vài câu với thằng nhóc kia đã"-tui biết lần này bị bắt về là chẳn biết khi nào trốn ra được phải nói một câu tạm biệt cho nhóc đã chứ nhưng tui đã lầm vì lần nào cũng dùng câu này để lừa mấy người vệ sĩ để trốn thoát nên giờ họ cực cảnh giác chưa đợi tui nói hết câu đã tống cổ tui lên xe không khoan nhượng hay thương lượng gì hết . Tui chỉ biết ngó ra cửa sổ vẫy tay với nhóc .

Tui hô:" Anh về nhà trước nhóc nhớ chăm chỉ làm việc nha ,khi nào anh rảnh sẽ đến thăm nhóc sau " nói rồi tui đánh ngáp một cái mắt lim dim lúc gần chìm vào giấc ngủ một ý nghĩ hiện ra dọa tui tỉnh cả ngủ : tui quên tìm nhân vật chính rồi bỏ lỡ tình tiết quan trọng nhất . Tui sợ hết hồn đúng là quan tâm quá ất loạn mà huhu giờ làm sao đây , đang lúc thất hồn lạc phách tui chợt nghĩ ra à đâu chỉ có mỗi một tình tiết quan trọng cứ cái nào cũng phá coi thử cốt truyện bà tác giả mồ hôi nước mắt đắp nặn có tiếng hành được không haha . Tui lúc này thì đang để suy nghĩ bay cao bay xa còn ở một góc tui không nhìn thấy thằng nhóc dễ thương nhìn chằm chằm vào chiếc xe đã rời đi đến khi khuất bóng ở ngã rẽ thì mới quay mặt đi nó tự nhủ: chờ em, em sẽ đi tìm anh , khiến anh là của em.

10 năm sau . Tui sắp phát điên rồi tình tiết truyện rối tùng phèo hết cả lên mấy cái tình tiết mấu chốt thì không thấy đâu làm tui quay mòng mòng công chính thì đi lên đỉnh nhân sinh một cách huy hoàn , thụ chính thì làm sinh viên đại học ưu tú không có một điểm nói luôn quá loạn quá rối ,không có tình tiết thì làm sao phá hoại thế là tui lại tiếp tục cuộc sống vô lo vô âu hay nói cách khó nghe là bất cần , vô tâm . Cứ nghĩ đến cả thụ chính còn không có đất diễn thì một nhân vật quần chúng nhỏ như tui sống ở thế giới của tui thì cơ hội lên sân khấu cũng sẽ không có đâu , còn nỗi hận bà tác giả thì cũng giảm nhiều rồi thấy chưa tui còn chưa ra tay đã tự loạn rồi quả là không được không được tui hả dạ lắm.

Bạn đang đọc Nhân vật quần chúng không dễ làm á. sáng tác bởi Nhã_Thư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhã_Thư
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.