Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

kĩ thuật bắn

Phiên bản Dịch · 2283 chữ

Bên cạnh người kia bộ dạng giống như phó tướng, bước nhanh đến bên cạnh tướng quân, “Tướng quân, người là không nhìn thấy, tiểu huynh đệ là vị vương gia này mang đến, trong nháy mắt liền đem Đại Trương quật ngã rồi, vừa nãy còn sử dụng hai chiêu, cái gì mà khóa, làm cho Đại Trương không chịu được liên tiếp kêu đau!”

“Ồ?” tướng quân kinh ngạc nhìn phía Bùi Hoằng Nghị, “Không ngờ phủ vương gia nhân tài xuất hiện lớp lớp a!”

Lúc này A Tư cũng đã đứng ở bên cạnh Tu Lân Dương, nghe thấy có người khen ngợi, tự mình cũng phải khiêm tốn một chút, “Chỉ là lúc nhỏ cùng các ca ca đánh lộn mà luyện thành thôi, không có gì đặc biệt cả.”

“Vị tiểu huynh đệ này không cần phải khiêm tốn, bản tướng và Đại Trương cũng đánh tới ba hiệp, ngươi đây nói là không đặc biệt, còn có công phu nào đặc biệt hơn nữa?” tướng quân cười nói.

Tu Lân Dương mở miệng, “Cẩu nô tài này của bản vương, đến mũi tên của Hầu gia cũng không để vào mắt, đối phó với tướng sĩ của ngươi, tất nhiên là không thấm gì.”

Bị Tu Lân Dương nhắc nhở, Thạch tướng quân mới phát hiện vết thương trên mày của A Tư.

Hôm qua có nghe người nói qua, Tu Lân Dương mang một tên tiểu nô tài vào cung, tay không tiếp được mũi tên của Hầu gia, không ngờ rằng, lại chính là người trước mắt này gầy như khỉ.

Không khỏi đối với A Tư lau mắt mà nhìn. “Thì ra là tiểu tử ngươi! Được a! đến mũi tên của Hạ Chấn Thương cũng bắt được, quả nhiên là dưới trướng tướng mạnh không có binh hèn a!”

Nô tài của bản thân được người khen lên thiên, Tu Lân Dương làm chủ tử trong bụng tất nhiên là thoải mái rồi.

“Cẩu nô tài này năng lực rất lớn, làm gì cũng vừa học liền biết, hôm qua thấy mũi tên của Hạ hầu gia, liền khoe khoang hôm nay hắn cũng có thể bắn bách phát bách trúng.”

A Tư đứng ở bên cạnh Tu Lân Dương, trong mắt cười hi hi, trong lòng mmp

Quả nhiên, nghe nói A Tư có bản lĩnh như vậy, Thạch tướng quân hưng phấn liền cao, “Vậy mạt tướng thật là muốn mở rộng tầm mắt một chút rồi, người đâu, chuẩn bị cung tên!”

Ra lệnh một tiếng, không những có người mang cung tên tới, còn có người chuẩn bị bia ngắm ở đằng xa.

A Tư trong lòng nghẹn khuất như có cảm giác bị trưởng bối trong nhà mang đi biểu diễn tài nghệ, nhưng mà không có cách nào a, ai bảo “trưởng bối” của nàng là diêm vương sống Tu Lân Dương a?

Âm thầm thở dài, tiếp lấy cung tên, nhưng lại không nhịn được hơi hơi nhíu mi.

Thứ này, so với cung tên nàng kiếp trước dùng qua không giống nhau, không chỉ là hình dáng, đến phân lượng cũng nhẹ hơn rất nhiều, dây cung cũng không phải đặc biệt tốt.

A Tư lắp mũi tên, tư thế xem như cũng rất đẹp mắt, nhưng nàng dùng không quen cung tên đơn sơ như vậy, chỉ cảm thấy không quen.

Vì thế còn chưa ngắm chuẩn, tay vừa trượt, mũi tên liền bay đi.

“A!” một tiếng kêu thảm.

Một tên tiểu tốt đứng cạnh bia ngắm bị mũi tên bắn trúng vào đùi, nháy mắt ngã xuống đất.

A Tư há to miệng, cả kinh nhất thời không nói được lời nào.

Đằng sau, Thạch tướng quân không chút nào cố kị cười to lên, “Ha ha ha, lợi hại lợi hại, cũng tính là bắn trúng rồi.” dứt lời, phái người đem tên tiểu tốt đi trị thương.

A Tư quay đầu, nhìn hướng Tu Lân Dương, có một chút ngại ngùng.

Vẫn là làm hắn mất mặt rồi.

Chỉ là Tu Lân Dương không có tức giận, bước lên trước, từ sau lưng ôm lấy nàng, giống như hôm qua tay cầm tay chỉ cho nàng, cả kinh, cả người A Tư cứng nhắc.

Kéo cung, cài tên.

Cằm của Tu Lân Dương nhẹ nhàng đẩy đầu A Tư, âm thanh trầm ổn ôn nhuận, “Đôi mắt nhìn chỗ này, lại nhìn chỗ này, sau cùng ngắm chuẩn bia ngắm, liền thành một đường mới bắn chuẩn được.”

Mặt của A Tư đã ửng hồng một mảng, nhịp tim còn đập mạnh hơn so với tối hôm qua.

Trong xoang mũi, đều là mùi hương nhàn nhạt trên người hắn...

“Bang!” mũi tên không biết như nào dời cung, trực tiếp hướng bia ngắm bay đi, trúng vào tâm bia.

Tu Lân Dương lúc này mới buông tay, rất vừa ý nhìn phía xa kia, “Đã biết chưa?”

Hai tay hắn rút đi, A Tư tim đập cũng dần dần tìm lại lí trí, nhìn hướng mũi tên cắm vào bia ngắm, một cỗ không an nổi lên.

Làm thế nào đến binh khí dời tay cũng không phát hiện!

A Tư, quá là không nên rồi, quá nguy hiểm rồi.

Lấy tên, giương cung, lắp tên, bắn tên.

Động tác của A Tư liền mạch dứt khoát.

Chỉ nghe “Bang!” một tiếng, mũi tên bắn chẻ ra mũi tên đầu tiên, chặt chẽ cắm lên bia.

A Tư hơi hơi hít sâu một cái, xoay đầu nhìn hướng Tu Lân Dương, “Tên này của nô tài, cũng được nhỉ?”

Ừ, chính là cái cảm giác này, đắc ý dạt dào, tâm cao khí ngạo.

Không phải giống như lúc nãy động cũng không dám động, đến tên lúc nào bay đi cũng không biết.

Lúc này mới là nàng.

Biểu tình đắc ý của A Tư với biểu tình hôm độc chiến bọn Thúc Phong, có chút hiệu quả như nhau.

Không phục, không nhận thua.

Tính cách như vậy, lại hợp khẩu vị của hắn.

Tu Lân Dương khóe miệng cười khẽ, mũi tên này, bổ lên mũi tên của hắn, có ý tứ thất kính, nhưng là do hắn chỉ mới bắn trúng, thế nên lại làm cho hắn có chút kiêu ngạo.

Đang định mở miệng khen ngợi một câu, Thạch tướng quân bên cạnh đã không nhịn được đi lên trước, “Tểu tử tốt! Thật là kì tài a! quả nhiên là vừa học liền biết! Vậy, đao thương kiếm tích, búa rừu câu xiên các loại, cũng là vừa học liền biết?”

A Tư nghĩ nghĩ, “Binh khí thiên hạ, không giống nhau, đơn giản chính là: đâm, chống, bổ, căt mà thôi.”

“Có kiến thức!” Thạch tướng quân thật là cao hứng, vội vàng nhìn sang Tu Lân Dương, “Vương gia, mạt tướng có một yêu cầu quá đáng...”

Thạch tướng quân nói vậy, vung tay hành lễ, nhưng lời của hắn còn chưa nói hết liền bị Tu Lân Dương đánh gẫy.

“Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.” vừa nói, tay liền phất lên, trực tiếp đem thân hình nhỏ nhắn của A Tư ôm vào trong ngực, “Cẩu nô tài này, là của bản vương.”

Bá đạo tuyên bố chủ quyền, Tu Lân Dương đuôi mi nhẹ nhướng, cảnh cáo Thạch tướng quân.

Dám động chủ ý lên người của hắn, tìm chết?

Thạch tướng quân không ngờ rằng Tu Lân Dương đối với tiểu sai lại có dục vọng chiếm hữu mạnh như vậy.

Nhưng mà hắn cũng có thể hiểu rõ ràng, thực tế là tên tiểu nô tài này quá lợi hại rồi!

Nếu như lên trận chiến, há chẳng phải lại là một sát thần?

A Tư nhưng lại không nghĩ ngợi nhiều, Tu Lân Dương từ trước nay bá đạo, bị nhận nhận định là phải phụ thuộc vào hắn, người ngoài muốn, không phải là dễ dàng.

Chỉ có điều....

“Gia, nô tài làm cho người mát mặt chưa?” A Tư nâng mắt nhìn Tu Lân Dương, khoảng cách quá gần, khuôn mặt góc cạnh quả thực giết hại nhân tâm.

Yêu nghiệt a yêu nghiệt!

Tu Lân Dương cúi đầu, nhìn cẩu nô tài một mặt nịnh nọt ở trong lòng, nhàn nhạt ừ một tiếng.

“Hi, nếu như nô tài làm cho người mát mặt rồi, vậy người bây giờ nên là cao hứng nhỉ?”

“Ừ.” lại là âm thanh nhàn nhạt, như biết được ý tứ của A Tư, “Ngươi muốn như nào?”

“Không như nào, nô tài chỉ nghĩ là, sau này lúc Gia kêu nô tài, có thể đừng thêm chữ ‘Cẩu’?”

‘Cẩu nô tài’ ba chữ này, A Tư nhịn lâu lắm rồi.

Nghe thấy A Tư kháng nghị, Tu Lân Dương hơi hơi nhíu mày nghĩ, dường như đang rất nghiêm túc suy nghĩ.

“Nhưng kêu ‘cẩu nô tài’ rất là thuận miệng.”

“Vậy gia nghĩ thêm một cái càng thuận miệng hơn đi?” ví dụ, giống như những người khác, trực tiếp gọi nàng là A Tứ có phải tốt không.

“Cẩu đồ vật?” Tu Lân Dương hỏi.

A Tư co rút

“Gia nhất định phải thêm chữ ‘cẩu’ sao?”

Tu Lân Dương không đáp lời, liền như vậy không mặn không nhạt nhìn A Tư.

A Tư nháy mắt liền hiểu rồi, “Được thôi, Gia thích kêu như nào thì kêu như vậy, Gia gọi nô tài là gì, nô tài đều thích.”

Sợ?

Mặt mũi quan trọng hay mạng quang trọng?

Có đáp án chưa?

Sợ a!

Nếu như không sợ bả vai bị Tu Lân Dương bóp nát, A Tư sớm đã một quyền nện lên gương mặt yêu nghiệt kia!

Âm thầm nắm chặt tay, A Tư tự kìm nén tức giận.

Chịu đựng chờ dời xa Tu Lân Dương, qua tháng liền có thể thoải mái rồi.

Mà câu trả lời của A Tư, làm cho Tu Lân Dương rất vừa ý, nhàn nhạt ừ một tiếng, bàn tay nắm chặt bả vai của A Tư lúc này mới buông lỏng.

Bên cạnh, Thạch tướng quân đã bị phương thức ở chung của đôi chủ tớ này làm cho sợ ngây người.

Trước nay ai chọc Tu Lân Dương không thoải mái đều không có kết quả tốt, nhưng tên nô tài này lại dám cùng Tu Lân Dương muốn chuyện xưng hô.

Càng làm cho người ta không hiểu là, thất kính như vậy, Tu Lân Dương vậy mà lại không giận, như vậy liền bỏ qua rồi.

Nhưng nói đi nói lại, tên tiểu sai này bản lĩnh lật mặt cũng thật là nhanh, vừa nãy còn đối với cách xưng hô như vậy một mặt chán ghét, lật mặt liền biến thành vẻ nịnh nọt rồi.

Tu Lân Dương bình thường rất ghét người vuốt mông ngựa, rõ ràng tên nô tài này vuốt mông ngựa hắn thế nhưng lại có vẻ rất hưởng thụ.

Có lẽ đây là khí trận?

Gặp được người có khí trận tương hợp, không thuận mắt cũng biến thành thuận mắt.

Thạch tướng quân âm thầm chờ mong.

Lại không biết Tu Lân Dương lúc này đang nhìn sắc mặt hắn, đã có hơi biến hóa rồi.

“Thạch tướng quân có phải là trong doanh trại đợi lâu rồi?” lãnh đạm trào phúng.

Thạch Phá Thiên này, là lâu rồi không nếm qua tư vị mĩ nhân, nhìn vẻ mặt có hơi thanh tú của tiểu sai không dời mắt?

Nhìn chằm chằm A Tư, khóe miệng còn nhếch cười ý xấu.

Dung tục.

Thạch tướng quân nào biết Tu Lân Dương lại nghĩ đến một tầng như vậy, vội vàng thu lại ánh mắt, một mặt mù tịt nhìn Tu Lân Dương.

Tu Lân Dương kinh thường hừ nhẹ một tiếng, “Lúc trước nói với ngươi, đã nhớ kĩ chưa?”

“Mạt tướng đều nhớ kĩ rồi.” Thạch tướng quân chắp tay hành lễ, trộm nâng mắt nhìn Tu Lân Dương, chỉ thấy một đôi tròng mắt đã chuyển hướng về phía giao trường đằng sau.

Trong lòng âm thầm một tiếng không tốt, liền nghe Tu Lân Dương nói, “tiểu tốt cầm kiếm kia, lôi xuống đánh chết.”

Dứt lời, xoay người dời đi.

A Tư nhìn hướng Tu Lân Dương chỉ, sau đó liền cùng Tu Lân Dương dời đi, nhưng lại bị Thạch tướng quân kéo lại.

“Vị huynh đệ này, người nhanh chóng đi khuyên giải vương gia.”

A Tư mù tịt, “Tại sao?”

“Vương gia trở lại giao trường, là phải giết vài người, ta thấy vương gia tin tưởng ngươi, hay là ngươi đi khuyên giải?”

Lời của Thạch tướng quân, làm cho A Tư kinh ngạc, mỗi lần đến là giết vài người?

Đây kêu Tu Lân Dương là diêm vương sống cũng đúng thôi.

Nhưng mà lần này...

A Tư nhìn về hướng tên tiểu tốt bị kéo xuống phía xa, lúc này mới nói với Thạch tướng quân, “Không bằng, tướng quân vẫn là đi kiểm tra xem tên tiểu tốt kia rõ ràng rồi hãy nói đi.”

Lúc trước trong đám người liếc mắt một cái liền xe thường nàng, làm cho nàng không thể không đứng ra, sau đó lại xúi giục kẻ khác, cuối cùng làm cho nàng không thể không động thủ, chính là tên tiểu tốt đó.

Thạch tướng quân một mặt kinh ngạc, A Tư lại đạm nhiên cười, “Gia, hắn, không phải là vô cớ gây chuyện.” Hắn tàn bạo, nhưng không hại kẻ vô tội.

Đây là kí ức của nguyên chủ, nói cho nàng biết.

Bạn đang đọc Nhất Đẳng Sủng Nô của Mạc Tiểu Khí
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xxxxx9836
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.