Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuần ngựa

Phiên bản Dịch · 2336 chữ

Thúc ngưa về đến vương phủ, A Tư như cũ chậm hơn Tu Lân Dương một đoạn.

“Cẩu nô tài, kĩ thuật cưỡi ngựa so với kĩ thuật bắn tên khó hơn?” hiển nhiên, đối với việc A Tư chậm hơn nhiều như vậy, Tu Lân Dương có hơi không vừa ý.

Luôn cảm thấy, tên nô tài này nên làm tốt hơn.

A Tư vuốt vuốt lưng ngựa, có hơi không phục, “Gia đừng nói lời châm chọc, ngựa ngài cưỡi là thuộc hạng nhất đẳng đó.”

Ngụ ý rằng nàng thua không phải ở kĩ thuật cưỡi ngựa, mà thua ở tọa kị.

Tu Lân Dương cười, “Làm sao? Nhìn trúng rồi? Không phải ai cũng có thể cưỡi Mặc Đàm đâu.”

Thì ra con ngựa đó tên là Mặc Đàm.

A Tư ý cười thêm dày, “Không thử thì làm sao mà biết là không thể?”

“Vậy thì thử đi.” Tu Lân Dương thích cỗ không phục khí trên người A Tư.

A Tư nhướng mày, “vậy nếu như thuần ngựa được, Gia phải ban tặng Mặc Đàm cho nô tài?”

Cẩu nô tài, thuận côn bò lên.

Thị vệ bên ngoài vương phủ ai ai cũng thay A Tư hãi hùng khiếp vía, vậy mà Tu Lân Dương lại không hề có ý tức giận, “Có gì mà không được.”

Vậy là đồng ý rồi.

Cũng không biết có phải là nuông chiều A Tư quá hay căn bản nghĩ là A Tư sẽ không thuần được Mặc Đàm.

A Tư có hơi ngoài ý muốn, “Gia nghiêm túc chứ?”

Nếu có được Mặc Đàm trong tay, lộ trình ngày sau không cần lo lắng nữa rồi.

Tu Lân Dương không đáp lời nàng, đuôi mắt hẹp dài nhiễm thêm ý cười.

A Tư đắc ý cười, liền đi hướng Mặc Đàm.

Duỗi tay, muốn khẽ vuốt mặt ngựa, trước lấy lòng nó, ai ngờ Mặc Đàm phì hơi mũi, một cỗ nhiệt nóng phun lên mặt A Tư.

Thái độ không thân thiết lắm, xem ra không dễ thuần phục a.

A Tư quay đầu nhìn Tu Lân Dương một cái, người sau thần sắc không đổi, lạnh nhạt như thường.

Chỉ là khóe miệng kia như không có ý cười, dường như tính toán được A Tư không thuần được Mặc Đàm.

Như vậy xem thường A Tư, dục vọng muốn phân thắng bại của A Tư càng mạnh.

Lập tức kéo dây cương, lật người lên ngựa.

Còn chưa ngồi vững, Mặc Đàm liền hí vang một tiếng, hai chi trước giơ cao lên, cự tuyệt A Tư ngồi lên.

Vẫn may A Tư đã sớm có chuẩn bị, hai chân dẫm chặt lên bàn đạp, hai tay cầm chắc dây cương, mặc kệ Mặc Đàm lăn lộn như nào, cũng không buông tay.

Thấy không quăng được A Tư đi, Mặc Đàm điên rồi.

Không ngừng tại chỗ nhảy vòng lên, ý đồ muốn đem A Tư hất xuống.

Cả người A Tư đều bị xóc lên, tay nắm lấy dây cương cũng theo theo guán tính dột nhiên buông lỏng ra, cả người đều bị quăng bay ra ngoài, nặng nề đập mạnh lên con sư tử đá ngoài phủ, rơi xuống đất, phun ra máu tươi.

Mặc Đàm an nhàn rồi.

Lắc lắc đầu, phì hơi hai tiếng lại yên lặng đứng đó

A Tư lau khóe miệng, vậy mà từ trong mắt của Mặc Đàm nhìn ra được vẻ khinh miệt có vài phần giống với Tu Lân Dương!

Thật là có dạng chủ tử gì, nuôi ra cũng cái dạng súc vật như vậy!

Mà đối với Tu Lân Dương xem ra A Tư là thua rồi, vì thế không xem thêm nữa, lạnh nhạt liếc mắt A Tư một cái liền xoay người đi vào trong vương phủ.

Nhưng không lâu sau, ngoài phủ lại truyền đến tiếng phì hơi của Mặc Đàm.

Tu Lân Dương không dừng cước bộ, chỉ lạnh nhạt phân phó một tiếng, “Đi xem.” khó lắm mới có tên nô tài có thể nhìn thuận mắt không thể như vậy để Mặc Đàm làm ngã chết.

Thúc Phong chỗ tối lĩnh mệnh.

Ngoài vương phủ lập tức xuất hiện hột hàng thị vệ, trên đường lớn bao vây lấy một vòng , không để Mặc Đàm làm hại đến bách tính.

Đại phu trong phủ cũng đã lấy hộp thuốc đứng chờ ở một bên, chỉ đợi A Tư ngã xuống liền có thể lập tức trị liệu.

Nhưng mà mọi người đều không ngờ được, A Tư lần này lên ngựa, liền đến nửa đêm, Mặc Đàm đã không thể làm cho nàng ngã xuống được

Hai tay A Tư ôm chặt lấy cổ Mặc Đàm, hai chân sống chết kẹp chặt lấy lưng ngựa, đem cả người dính chặt lấy lưng ngựa, mặc kệ Mặc Đàm quăng quật, nàng cũng không buông, giống như dính chặt lên lưng ngựa vậy.

Ngựa này rất hiểu ý người, giống như con người vậy, càng có bản lĩnh, càng tâm cao khí ngạo.

A Tư không chịu thua, Mặc Đàm cũng không chịu thua.

Một người một ngựa, cứ như vậy ở bên ngoài vương phủ giằng co.

Bởi vì âm thanh ầm ĩ, dần dần hấp dẫn rất nhiều bách tính vây xem, xem một người một ngựa chỉ chỉ trỏ trỏ.

Dần dần, sắc trời tối sầm, bách tính vây xem tản ra, một người một ngựa vẫn tiếp tục giằng co.

Một đêm này, cả vương phủ đều bị tiếng ngựa hí với tiếng chân của Mặc Đàm àm cho không yên ổn.

Hôm sau.

Ngày mới vừa hơi sáng.

Tu Lân Dương nằm nghiêng trên giường tên tầng cao nhất của Thanh Phong Các, đón lấy màu trắng bạc ở phía đông, từ từ mở mắt.

Nghe một đêm ầm ĩ, nhưng lại không cảm thấy phiền phức, lúc này động tĩnh đã nhỏ dần rồi, nhưng vẫn như cũ thi thoảng có tiếng hí vang, rõ ràng cuộc giao tranh của cẩu nô tài với Mặc Đàm vẫn chưa kết thúc.

Khóe miệng ý cười mở ra, “Cẩu nô tài, bản lĩnh không nhỏ.”

Vậy mà lại cùng Mặc Đàm giằng co suốt một đêm, còn rất có thể tiếp tục giằng co tiếp.

Thúc Phong từ chỗ tối xuất hiện, trong tay cầm một bộ y phục chắn gió, “Thuộc hạ đã cho người đi trại ngựa mời Liễu đại phu.”

Buổi sáng hơi lạnh, Tu Lân Dương mặc áo chắn gió vào, “Người là cảm thấy, Mặc Đàm không cầm cự được?”

Nhưng A Tư chạy một ngày một đêm cũng rất tốt.

Thúc Phong không biết phải giải thích như nào, chỉ là, “Gia đi nhìn một cái là biết ngay.”

Mặc Đàm là ngựa tốt khó tìm, còn A Tư lại là nhân tài hiếm có trong bách tính.

Ngoài vương phủ, A Tư thẳng lưng ngồi trên lưng Mặc Đàm, hai tay nắm lấy dây cương, trạng thái căng thẳng phòng bị, sớm đã không có bộ dáng chật vật giống như đêm qua.

Ngược lại nhìn Mặc Đàm dường như đã bị dằn vặt đến nỗi không còn vẻ can trường giống như hôm qua nữa.

Nó muốn quay đầu hướng bên trái, A Tư liền kéo thật mạnh dây cương về phía bên phải, ép Mặc Đàm phải quay đầu lại.

Nó muốn đi lên trước, A Tư bèn muốn nó lùi lại, nó dạp chân loan xạ A Tư liền đáp một roi lên mông nó, dây roi đã nhiễm máu.

Đợi lúc Tu Lân Dương đi ra nhìn, A Tư vẫn còn đang thuần phục Mặc Đàm, không bằng nói A Tư đang hành hạ Mặc Đàm.

“Đừng nghỉ ngơi, tiếp tục lăn lộn!” hai chân A Tư tiếp tục thúc vào sườn ngựa, ngữ khí bừng bừng, “Không phải rất có năng lực sao? Tiếp tục lăn lộn a, dám dừng lại xem tiểu gia ta đánh chết ngươi.!”

Thuần ngựa, so chính là kĩ sảo, tính nhẫn lại và thể lực.

Rất hiển nhiên, ba yếu tố này, A Tư đều chiếm thế thượng phong.

Hơn nữa, bởi vì hôm qua Mặc Đàm làm cho nàng ‘nhục nhã’, A Tư không hề định như vậy bỏ qua cho nó.

Đây là một con bảo ngựa khó gặp, tính khí cao, hiểu lòng người.

Nàng nếu không thể triệt để hàng phục nó, chỉ sợ nó còn đối với người chủ trước mãi mãi không quên.

Nàng không nghĩ cưỡi Mặc Đàm trốn chạy được một nửa, Tu Lân Dương cất giọng súc vật này liền đem nàng chạy trở về.

Vậy nên, nàng phải thuần nó đến khi không chịu đựng nổi nữa.

Thu phục được nó ngoại trừ nàng, không dám nhận thêm người chủ thứ hai nào nữa!

Cuối cùng, Mặc Đàm nhận thua rồi.

Tứ chi mềm nhũn, từ từ ngã xuống đất, hổn hển thở gấp, trong miệng còn có bọt mép sùi ra.

Trên xe ngựa Liễu đại phu vội vàng chạy qua, lập tức bước lên kiểm tra tình trạng của Mặc Đàm.

A Tư lúc này mới từ trên lưng ngựa đi xuống, hai chân cũng mềm nhũn, dựa vào sư tử đá nghỉ ngơi.

Giằng co một đêm với Mặc Đàm, nói một chút cũng không mệt, kia chắc chắn là giả, nhưng trước khi Mặc Đàm nhận thua, nàng nhất định không được để lộ ra chút mệt mỏi nào, Mặc Đàm rất hiểu lòng người, nếu để nó cảm thấy nàng sắp không chịu được nữa, con súc vật này chắc chắn sẽ giẳng co không ngừng nghỉ!

Mà trước mắt...

A Tư lạnh mắt liếc nhìn Mặc Đàm, không hề lo lắng.

Nó chỉ là mất lực, uống chút nước, nghỉ nghơi tốt liền bình thường trở lại.

Đằng sau, lại truyền đến âm thanh của Tu Lân Dương, “Bản vương xem, ngươi không phải muốn thuần phục nó, mà là hành chết nó.”

Tên cẩu nô tài có thủ đoạn, không khỏi có chút tàn nhẫn.

Nhưng mà.... hắn thích.

Nhớ năm trước thủ đoạn hắn thuần phục Mặc Đàm, so với tên nô tài này cũng không tốt bao nhiêu.

A Tư quay đầu nhìn Tu Lân Dương, đứng dậy chắp tay hành lễ, mới đáp, ‘súc vật này tính tình rất cao, Gia là không biết, súc vật này hôm qua mang theo nô tài vài lần đâm vào tường, kiểu như muốn đồng quy vô tận với nô tài, nô tài nếu như không cho nó xuống Diêm Vương điện đi một vòng, sợ là không dễ thuần phục.”

Tu Lân Dương cười.

“Mặc Đàm theo bản vương ba năm rồi, trước giờ chưa bị người cưỡi qua, ngươi, là người thứ ba.”

A Tư hơi hơi nhíu mi.

Đây là có vấn đề a!

Không bị người cưỡi qua, nàng không phải là người thứ hai à?

Nhưng mà rất nhanh, nàng hiểu rồi.

Người thứ hai là Tiêu Uyển Thanh.

Cũng là hiển nhiên.

Xem Liễu đại phu cho Mặc Đàm uống nước, A Tư khóe miệng cười, “Từ ngày hôm nay, có thể cưỡi lên Mặc Đàm, chỉ có thể là một mình ta.”

“Cẩu nô tài.” Tu Lân Dương cười khẽ, “Là cảm thấy công phu thuần ngựa của Gia không bằng ngươi?” Mặc Đàm theo hắn ba năm, nếu hắn muốn cưỡi nó chả nhẽ lại dám không phục.

A Tư cười, “Tất nhiên là không phải, nhưng mà Gia đã ban thưởng Mặc Đàm cho nô tài rồi, đồ của nô tài, Gia mới không để vào mắt, đúng không?”

Nhưng nếu như Tu Lân Dương khăng khăng muốn cưỡi, mà nàng không cho, Mặc Đàm chắc chắn sẽ đứng về phía nàng.

“He.”Tu Lân Dương cười lạnh một tiếng, không chịu nổi ngủ ý của A Tư.

Chỉ xem tên cẩu nô tài này giằng co một đêm, không tính toán với nàng mà thôi.

Chỉnh chỉnh y bào, “Gia muốn vào cung.”

Lại đi? Tối hôm trước không phải là đi rồi sao?

A Tư bất mãn, “Vậy, nô tài ở trong phủ đợi Gia.”

Gan to rồi?

Tu Lân Dương nhíu mày nhìn nàng, tròng mắt đầy sự cảnh cáo.

A T nhưng lại cố ý làm ra vẻ đáng thương, “Gia, nô tài đấu với con súc vật này tổn thất một đêm, bây giờ vừa mệt vừa đói, chân cũng mềm, eo đau, Gia thương hại nô tài, cho nô tài trở về ngủ một giấc?”

Tu Lân Dương đánh giá A Tư.

Vừa nãy không cảm thấy, bây giờ nàng bày ra bộ dáng đáng thương, xem ra đúng là nhếch nhác.

Búi tóc cũng xõa ra, quần áo cũng vì lăn lộn mà nhăn dúm dó, trong mắt hiện vài tia máu, lộ vẻ mệt mỏi.

Đêm qua, tên cẩu nô tài này đúng là không dễ dàng gì.’

“Bản vương ăn cơm với mẫu hậu, giờ mùi ba khắc, đứng đợi ở ngoài phủ.” Dứt lời, bước dài lên kiệu.

A Tư chân chó vội vàng đáp lời, “Nô tài nhất định ở ngoài cửa đợi người về.!”

Cẩu nô tài!

Tu Lân Dương âm thầm cười một tiếng, nghĩ tên nô tài này chỉ khom lưng cuốn gối với một mình hắn, trong lòng liền không rõ vui vẻ.

A Tư cũng vui a!

Tu Lân Dương như này xem như là kai ân rồi a!

Vì thế, vội vàng xoay người đi vào trong phủ, trong lòng chỉ muốn ngủ ngon một giấc.

Giờ mùi ba khắc, wa sai, còn có bốn tiếng đồng hồ có thể ngủ, vậy đi ăn chút gì đó bồi bổ cơ thể đã, sau đó tắm rửa sạch sẽ, dội đi mùi mồ hôi toàn thân rồi tính!

Bước chân bay nhanh về phía nhà bếp, nhưng ở chỗ ngoặt, có người hướng nàng phi tới....

Bạn đang đọc Nhất Đẳng Sủng Nô của Mạc Tiểu Khí
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xxxxx9836
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.