Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện 2 Khi chúng ta nhìn về hai hướng khác nhau

Phiên bản Dịch · 6431 chữ

1.

- Lấy anh nhé?

Tôi là một thằng đàn ông có trách nhiệm, yêu Mai, làm chuyện đó với cô ấy, thì cưới cô ấy là việc tôi muốn làm.

Bàn tay đang cài khuy áo của Mai khựng lại một nhịp rồi lại tiếp tục cài những khuy áo khác. Tôi nghe thấy cô ấy cười khe khẽ và đáp:

- Mới năm ba, còn sớm quá để nói chuyện kết hôn. Anh yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm đời anh!

Tôi phì cười, đây là câu mà một cô gái nên nói sau khi mất đi lần đầu tiên sao?

Mai luôn thế, luôn tự tin một cách kỳ lạ. Chúng tôi cũng đã yêu nhau ba năm rồi. Tôi luôn có cảm giác không nắm bắt được cô ấy, nhưng vẫn tự cho rằng đó chỉ là cảm nhận chủ quan của tôi mà thôi. Tôi vẫn tin rằng, khi chúng tôi ra trường, việc đầu tiên tôi làm là cưới cô ấy về làm vợ. Tôi vẫn giữ quyết định ấy, chỉ tiếc rằng tôi học Bách Khoa năm năm, còn cô ấy học Y Tế Công Cộng bốn năm. Cô ấy ra trường trước tôi một năm và đã không giữ lời hứa sẽ “chịu trách nhiệm” cho cuộc đời tôi.

Mai nói:

- Xin lỗi anh! Lấy anh thì em sẽ không vất vả nhưng bố mẹ và các em em sẽ khổ.

Đằng sau Mai là ba đứa em, một đứa năm nay vừa lên đại học và hai đứa học cấp ba. Bố mẹ cô ấy đều nhiều tuổi rồi. Bố mẹ tôi có thể chấp nhận việc để tôi vừa ra trường và kết hôn với một đứa con gái ngoại tỉnh nhưng họ có thể chấp nhận được việc phải bỏ tiền túi ra nuôi báo cô ba đứa em của con dâu không? Tôi và cô ấy, một người còn chưa học xong, một người thì vừa ra trường có thể kiếm nổi tiền để chu cấp cho gia đình cô ấy không?

Mai đi theo học bổng của một tổ chức phi chính phủ và sang Nhật du học. Sau khi sang Nhật được nửa năm cô ấy đã tìm được việc làm thêm, cộng với tiết kiệm tiền học bổng gửi về nuôi ba đứa em ăn học. Cô ấy chọn chịu trách nhiệm với gia đình chứ không chọn chịu trách nhiệm cho tôi – người đã yêu cô ấy và cô ấy đã yêu gần bốn năm.

Tôi không giận vì lựa chọn ra đi của Mai, tôi chỉ giận vì cô ấy nói: “Đừng chờ em!” Khi mà tôi biết rằng cô ấy còn yêu tôi và tôi còn yêu cô ấy.

---

Một năm sau, tôi ra trường. Thường Xuân, con bạn thân của cả tôi và cô ấy, hẹn gặp tôi. Nhỏ đó nói:

- Ông định cứ thế này sao?

Tôi im lặng. Phải biết trả lời thế nào đây?

Nhỏ bạn nhét vào tay tôi một gói giấy nhỏ. Tôi mở ra, trong đó có mười tờ polime năm trăm nghìn. Tôi khó hiểu nhìn nó.

- Hiện giờ tôi có thế thôi, ông làm hộ chiếu với visa trước đi. Tôi sẽ tìm cách kiếm thêm tiền đưa ông.

Tôi lại càng tròn mắt nhìn con bạn thân.

- Nhỏ Mai nó không chịu về thì ông phải qua đó. Hai người định cứ thế mà kết thúc sao? Đã một năm rồi đấy. Chương trình học của nó còn chín tháng nữa là xong, nó cũng đang phân vân có ký hợp đồng làm việc và ở lại Nhật không. Ông phải đi bây giờ nếu ông còn muốn giữ nó lại. Ông ra trường rồi, hai người cùng làm việc thì sẽ có thể giải quyết khó khăn…

Nhỏ bạn còn nói gì đó nhiều lắm, nhưng tôi chỉ nghe được mỗi một câu “Nhỏ Mai nó không chịu về thì ông phải qua đó.” Đúng rồi, sao tôi lại thụ động đến như thế nhỉ? Cô ấy đi rồi, chẳng nhẽ tôi không biết mà đi tìm cô ấy sao?

Cầm năm triệu trong tay, tôi có chút buồn cười, có ai sang Nhật chỉ với năm triệu không? Nhưng tôi biết đó là sự cố gắng của con bạn thân rồi. Nhỏ cũng vừa ra trường, mới đi làm được ba tháng. Năm triệu này e rằng là tiền lương thử việc ba tháng qua của nó. Sống mũi tôi có chút cay cay, tôi nói thầm: Mai à, em thấy không, bạn trai em tốt đến thế, bạn thân của chúng ta cũng tuyệt như vậy, tại làm sao em lại muốn ở lại cái xứ Phù Tang ấy?

Tôi không từ chối số tiền nhỏ bạn đưa, đó là tâm ý của nó, không nhận nó sẽ giận, hơn nữa tôi cũng cần tiền thật. Tôi bán xe máy, bán laptop, bán điện thoại, xin visa du lịch đi Nhật, đặt vé máy bay. Bố mẹ tôi mà biết tôi làm chuyện này hẳn sẽ mắng tôi tơi bời đây, thế nên tôi giấu kín, chỉ tìm đến người duy nhất ủng hộ tôi.

Thường Xuân đưa cho tôi một cái thẻ tín dụng ngân hàng, nó bảo:

- Thẻ này ghi nợ được hai mươi triệu, nếu cần thì rút ra nhé! Tôi chỉ giúp ông được một chút tiền thế này thôi, ông phải cố gắng mà lôi con nhỏ Mai về đấy. Tôi ở nhà đợi tin ông.

Tôi lên máy bay, cầm theo cái thẻ tín dụng của nhỏ bạn. Thứ con bạn thân giúp tôi không chỉ là một chút tiền, mà còn là chỗ dựa tinh thần cho tôi. Nếu không có nhỏ bạn này, tôi không biết mình sẽ chần chừ đến ngày nào, năm nào mới đi tìm cô ấy.

---

Trời Osaka tháng mười hai, lạnh kinh người. Đôi giày thể thao của tôi là loại giày vải không thích hợp đi trên tuyết, thế nên nó nhanh chóng bị thấm ướt khiến bàn chân tôi lạnh tê tái. Tôi co ro đứng trước cửa ra vào ký túc xá khoa Public Health* của trường đại học Osaka. Trông tôi rất bắt mắt vì tôi đang quàng một cái khăn màu xanh nõn chuối, quấn hai vòng quanh cổ mà đuôi khăn còn dài chấm gối. Thường Xuân đã nói:

*Public Health: Y tế công cộng.

- Ông quàng cái khăn này chờ nó, nếu nó mà không cảm động thì tôi đi đầu xuống đất.

Cái khăn này là cô ấy đan cho tôi. Đó là lần đầu tiên cô ấy học đan – một trong những việc mà cô ấy cho rằng nhạt nhẽo và vô cùng tốn thời gian. Vậy mà vì tôi đòi một cái khăn đan tay nên cô ấy đã học đan. Có điều như thể muốn “báo thù” vì tôi khiến cô ấy mất thời gian rảnh cả tháng để đan khăn nên cô ấy cố tình chọn cái màu nõn chuối chói mắt này đan khăn cho tôi. Rất may, cô ấy chỉ đưa nó cho tôi chứ chưa bao giờ bắt tôi quàng nó. Có điều mãi sau này tôi mới biết ẩn ý thực sự của việc Thường Xuân bắt tôi quàng cái khăn này. Nhỏ đó, khi nhìn thấy cái khăn kinh khủng này, đã từng nói với cô ấy rằng:

- Mai à, nếu Phong nó dám quàng cái khăn này đứng chờ bà ở trước cổng trường, thì đời này, kiếp này bà không cần phải thử thách tình yêu cũng như sự chung thủy của hắn nữa.

Mặc dù tôi không đứng chờ ở cổng trường mà chờ ở cổng ký túc xá nhưng dường như hiệu quả không giảm đi tí nào thì phải. Mai thấy tôi từ xa, nhận ra tôi ngay giữa đám người áo bông to xụ sù sì vì chiếc khăn chói mắt này. Cô ấy chạy tới, ôm chầm lấy tôi, và khóc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc.

Mai luôn kiên cường như thế, nhưng trái tim vẫn có lúc mềm yếu, nhất là với người cô ấy yêu - là tôi.

Bạn cùng phòng của Mai rất tốt bụng, dọn đồ tới ở cùng bạn trai, nhường chỗ cho tôi và cô ấy. Visa du lịch của tôi chỉ có một tuần, nên tôi vô cùng muốn tận dụng thời gian ở bên Mai. Nhưng sau một đêm cuồng nhiệt thỏa nỗi nhớ mong của cả hai, buổi sáng hôm sau chỉ có mình tôi nằm lại trên giường, phần giường còn lại đã lạnh ngắt.

Tôi với tay giật tờ giấy dán ở bàn trang điểm.

“Anh uống tạm sữa nhé, đói thì ra khỏi kí túc xá, băng qua đường là có cửa hàng tiện lợi. Mua tạm cái gì ăn. Em có giờ học cả ngày, tối còn có việc làm thêm. Khoảng chín giờ tối em mới về.”

Đồng hồ trên bàn chỉ chín giờ. Tôi phải đợi mười hai tiếng nữa Mai mới về ư?

Tôi tự mình đi dạo một vòng quanh ký túc xá, rồi đi xa hơn một chút tìm được một siêu thị. Một thằng vụng về như tôi vì Mai mà vào bếp ba tiếng đồng hồ. Đồ nấu ra hơi khó ăn, tôi đổ lỗi vì nguyên liệu nấu ăn của Nhật dở tệ.

Mai trở về, cười ngọt ngào với tôi. Đồ ăn khó nuốt, nhưng cô ấy vẫn vui vẻ ăn hết. Chỉ có điều, khi tôi ôm Mai, thủ thỉ nói được mấy câu, cô ấy đã ngủ gật trong vòng tay tôi, lay gọi thế nào cũng không dậy. Tôi biết Mai rất mệt, đành đắp chăn cho cô ấy rồi ngồi thừ một góc nhìn cô ấy ngủ. Ba giờ sáng tôi mới chui vào chăn.

Sáng ngày hôm sau, thứ chào buổi sáng tôi lại là mảnh giấy dán ở bàn trang điểm.

Tôi muốn Mai bất ngờ vì sự xuất hiện của tôi nên tới mà không báo trước, nhưng cũng vì thế mà cô ấy không thể sắp xếp được việc học và làm thêm của mình. Một ngày đối với Mai đã quá nhiều vất vả mệt mỏi, sự xuất hiện của tôi dường như còn tranh nốt chút thời gian thảnh thơi duy nhất trong ngày của cô ấy.

Tôi ở Nhật bảy ngày, thì sáu ngày tôi dậy mà không thấy Mai, cả ngày ngồi ngốc đợi cô ấy trở về. Vừa giận, vừa muốn trách cứ, nhưng nhìn vào đôi mắt mỏi mệt của Mai, lời nào tôi cũng không nói ra được.

Ngày cuối cùng tôi ở Nhật. Mai xin nghỉ một buổi làm thêm và trốn một buổi học nên chúng tôi có chút thời gian bên nhau. Mai dẫn tôi đi trượt băng. Cô ấy trượt rất tốt, cô ấy nói vì mùa đông năm ngoái rảnh nên có tập một chút. Tôi trượt patin cũng tốt nhưng lại không biết patin và trượt băng lại khác nhau đến thế. Sau khi đập mông hai lần xuống sàn băng, tôi phát hiện ra sàn bê tông còn mềm mại hơn sàn băng. Tôi nhăn nhó quyết định đứng ngoài xem.

Máy ảnh tôi nháy liên hồi theo bước trượt của Mai. Đột nhiên tay tôi khựng lại không thể chụp thêm được tấm nào nữa. Tôi nhận ra Mai không còn là cô gái nhỏ run rẩy không đứng vững trên sàn trượt patin, tay không dám buông khỏi tôi nữa. Cô ấy đã trượt xa khỏi vòng tay của tôi rồi. Còn tôi thì sao?

Trước khi lên máy bay, tôi hỏi Mai:

- Học xong, em về chứ? Anh đợi em!

Mai nhìn tôi bằng ánh mắt bối rối.

- Sang năm… sang năm, ba đứa nhỏ đều đang học đại học. Em… em…

Đứa em út của cô ấy sang năm cũng vào đại học, mà đứa đầu tiên còn chưa tốt nghiệp. Tôi thấy miệng mình đắng chát.

- Thường Xuân nói, bên này đề nghị em ký hợp đồng sau khi ra trường ở lại làm việc, đúng không?

Ánh mắt cô ấy còn bối rối hơn.

- Xin lỗi anh, hợp đồng năm năm…

Thế đấy, tôi đã tới đây, đã cố gắng níu kéo, nhưng Mai vẫn chọn ở lại đây với cái hợp đồng năm năm của cô ấy. Tôi không giữ được bình tĩnh, giật tay ra khỏi tay Mai, kéo hành lý đi. Cô ấy vội vàng níu tay tôi lại. Tôi nhìn thấy đôi mắt Mai đỏ hoe. Yêu nhau bao nhiêu năm, cô ấy chưa từng khóc, kể cả lần cô ấy nói: "Đừng đợi em!". Vậy mà chỉ một tuần này thôi, cô ấy đã khóc, khóc những hai lần!

- Phong, giáo sư của em nói, trung tâm nghiên cứu của ông ấy còn trống một vị trí kỹ sư công nghệ thông tin, em đã đưa CV* của anh cho ông ấy, anh xem…

*CV: hồ sơ xin việc.

Tôi lặng người đi một lúc lâu. Đằng sau cô ấy là ba đứa em thơ dại, còn đằng sau tôi cũng còn bố mẹ tôi. Tôi là đứa con duy nhất của họ. Mai có thể chọn chịu trách nhiệm cho gia đình cô ấy, sao không hề nghĩ tôi cũng cần có trách nhiệm cho gia đình tôi?

Tôi đưa tay vuốt má cô ấy, lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài. Tôi nói:

- Giữ gìn sức khỏe nhé!

Tôi không nói: “Anh sẽ chờ em.” nữa. Tôi không dám hứa một việc mà mình không chắc làm được.

Tôi mang trái tim đau ê ẩm trở về, không phải vì cô ấy hết yêu tôi hay vì tôi hết yêu cô ấy. Chúng tôi chỉ là hai người yêu nhau nhưng lại nhìn về hai hướng khác nhau mà thôi.

2.

- Anh phải chịu trách nhiệm cho em!

Ngọc trùm kín chăn chỉ lộ ra đôi mắt liên tục lặp lại câu nói này.

Tôi ngây người nhìn em.

Người ta nói nếu có một mối tình đầu sâu nặng thì luôn nhìn thấy bóng dáng của người yêu đầu trong những mối tình còn lại. Nhưng câu nói này dường như không đúng với tôi. Ngọc hoàn toàn khác cô ấy. Ngọc luôn cần tôi quan tâm, yêu thương chiều chuộng, còn Mai, cô ấy tự tin và độc lập đến mức tôi thấy mình là kẻ thừa thãi bên cạnh cô ấy.

Lần đầu tiên với Mai, cô ấy nói “Em sẽ chịu trách nhiệm đời anh.” còn Ngọc nói “Anh phải chịu trách nhiệm cho em!”, đó là sự khác biệt.

Nước mắt lăn dài trên má Ngọc, em chui ra khỏi chăn, lắc mạnh tay tôi. Có lẽ vì tôi ngây người quá lâu, còn em sợ rằng tôi đang trốn tránh trách nhiệm.

Tôi giật mình chui ra từ mớ ký ức đã xa. Tôi xoa đầu Ngọc, cười hiền.

- Đương nhiên rồi. Em ra trường mình làm đám cưới.

---

Ngày đó trở về từ Osaka, Thường Xuân đã ngồi uống bia đến tận đêm với tôi. Nhưng chỉ hôm ấy nhỏ ở bên cạnh tôi được thôi. Bạn trai nhỏ à, ghen kinh khủng lắm. Hồi Mai còn ở nhà, đi chơi có Mai thì lão ấy không ý kiến gì, giờ tôi chia tay với Mai lại suốt ngày đi tìm một bờ vai an ủi từ con bạn thân, e rằng vai chẳng thấy đâu mà hàm tôi chắc chắn vỡ.

Mới ra trường, tôi còn phải đi tìm việc. Bố muốn tôi về làm phòng kinh doanh của công ty dệt của ông. Nhưng tôi học lập trình năm năm để rồi đi bán hàng sao? Tôi không đồng ý, điều này cộng với việc tôi sang Nhật đã chọc tức cả bố lẫn mẹ. Như bình thường, tôi sẽ dỗ dành họ, làm lành thật mau. Nhưng khi đó, trái tim tôi cũng tổn thương, tôi cũng cần người quan tâm an ủi, sao tôi có tâm trạng mà dỗ dành người khác?

Công việc thì chưa tìm được, ở nhà thì không vừa mắt bố mẹ, bạn bè đều bận bịu, muốn ở nhà lướt web cũng không được vì điện thoại, laptop đã bán, còn chưa có tiền mua lại. Thế là thú vui duy nhất trong thời gian này của tôi là ra đầu ngõ uống trà đá, tám chuyện chính trị với mấy bác hàng xóm.

Cách quán nước chè tôi ngồi cách khoảng hai trăm mét là một trường cấp ba, chiều chiều là tôi cùng mấy cậu sinh viên trọ gần đó vừa uống nước chè vừa ngắm nữ sinh cấp ba. Ôi, cái này kể ra thì nghe cũng khốn nạn thật. Thanh niên nghiêm túc hai mươi mấy năm như tôi giờ lại ngồi bàn xem chân đứa con gái nào dài, thẳng, ngực con nhỏ nào to, tròn mẩy, mông cô nhóc nào căng… Chung quy cũng chỉ vì tôi chán quá, chẳng có việc gì làm.

Nhưng có lẽ vẻ ngoài của tôi khá khẩm nhất trong đám các bác già bàn chuyện chính trị, và mấy cậu sinh viên, thế nên đã có một cô bé nhìn trúng tôi. Cô nhóc đó là Ngọc. Khi đó Ngọc mới mười sáu tuổi, kém tôi tới bảy, tám tuổi.

Ngọc có vẻ ngoài tinh nghịch đáng yêu, cá tính thể hiện ra là ngổ ngáo, hiếu thắng nhưng trái tim lại non nớt, luôn muốn được chở che. Khác với Mai, Mai cũng chỉ đáng yêu thôi, chưa được gọi là cô gái đẹp, nhưng cá tính thể hiện ra của cô ấy là ôn nhu, dịu dàng, cam chịu nhưng trái tim cô ấy lại mạnh mẽ, tự tin và quyết đoán.

Ngọc đã chặn đường tôi tỏ tình khiến tôi ngây cả người ra vì… sợ. Ai mà nghĩ được một thằng thừa khối tuổi lấy vợ như tôi lại bị một nữ sinh túm lại rồi tỏ tình. Lúc đầu tôi cho rằng mình là nạn nhân của một trò đùa ác ý nào đó của mấy đứa nhóc học sinh nên rất cảnh giác. Con bé phải lắp bắp nói mãi, tới khi không biết vì xấu hổ quá hay vì xúc động quá mà hai mắt đỏ hồng lên thì tôi mới biết bé nói thật. Tôi buồn cười lắm, nhưng không muốn làm tan nát trái tim thiếu nữ đành mỉm cười mà nói:

- Cám ơn bé, nhưng bé phải lớn hơn đã. Với lại biết đâu khi bé lớn bé sẽ không thích ông già như anh.

---

Đôi khi ngẫm lại, tôi thấy sao Mai và Ngọc lại khác nhau như trời với vực thế nhỉ? Giữa họ không tìm nổi một chút xíu điểm chung.

Tôi luôn là người đuổi theo Mai. Cô ấy là người ngoại tỉnh, học lớp chuyên Toán, còn tôi học chuyên Lý. Một lần năm tôi học lớp mười một, trong giờ thể dục, khi tôi vừa dẫn bóng bứt phá từ giữa sân lao lên thì bắt gặp cậu lớp phó làm thủ môn đang toe toét cười với cô gái nhỏ đứng cạnh cầu môn. Nghe nói cô bạn kia cùng quê với cậu lớp phó, cậu lớp phó thích người ta từ lâu mà không dám tỏ tình. Tôi nổi máu trêu chọc, thay vì sút vào khung thành trống không do thủ môn còn bận đi tán gái, tôi tung chân sút thẳng bóng vào mặt cậu lớp phó.

Thực ra tôi muốn cậu lớp phó bị bóng đập vào mặt sẽ phải xấu hổ với bạn gái, có điều trình độ đá bóng của tôi không tốt như tôi tưởng, bóng rơi trúng mặt cô bạn kia. Cậu bạn lớp phó hét ré lên, tôi đưa tay lên trái xoa xoa thầm nhủ: hèn gì đến giờ chưa tán đổ người ta. Cô bạn kia bị trúng bóng ngã lăn xuống đất thì phải tới mà đỡ, làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân chứ đứng đó mà la hét thì được cái gì? Dù sao tôi cũng là người gây họa nên vội chạy tới đỡ cô bạn dậy chứ đợi bạn lớp phó thôi la hét chắc cô nàng đã chảy hết máu cam mà chết.

Tôi liên tục xin lỗi và giúp bạn ấy ngửa đầu lên cho đỡ chảy máu. Khi bạn ấy ngẩng đầu lên, cái mũi vẫn còn chảy máu, ánh mắt bạn ấy đầy vẻ giận và trách cứ, môi mím chặt như chẳng thèm nói chuyện với tôi. Ấy thế mà tôi lại trúng tiếng sét ái tình chứ. Thế rồi tôi theo đuổi cô bạn ấy, từ lớp Lý sang lớp Toán, từ trường Bách Khoa sang trường Y Tế Công Cộng, từ Hà Nội sang Osaka. Nhưng cuối cùng khi tôi đuổi kịp thì cô ấy lại không muốn đi cùng đường với tôi.

Câu chuyện với Ngọc lại hoàn toàn khác. Hôm ấy tôi bị mấy bác hàng xóm khích nên cũng ghé miệng rít thử điếu cày, sau đó thì bị say thuốc lào lử đử, phải ngồi vào góc quán, dựa vào tường và lim dim mắt cho trời đất bớt chao đảo. Thế quái nào Ngọc lại thấy cái dáng say điếu cày của tôi lại là lãng tử không vướng bận bụi trần. Và rồi cô nhóc tìm tới tôi tỏ tình hết lần này đến lần khác, bất chấp việc tỏ tình lần nào là tôi từ chối lần ấy. Cô nhóc theo đuổi tôi từ trường học đến quán nước chè, từ quán nước chè bám theo về nhà tôi, rồi tôi đi làm thì lẽo đẽo bám theo tôi tới tận cơ quan. Tôi vừa bực vừa buồn cười. Cuối cùng tôi nói:

- Em đậu đại học thì tôi sẽ làm bạn trai em.

Đừng trách tôi không thích em mà còn cho em hy bọng. Chẳng phải tôi từ chối rồi mà không có hiệu quả đó sao? Cô nhóc suốt ngày trốn học bám theo tôi mà thầy cô, gia đình chẳng nói gì, hẳn là vì học hành í ẹ quá nên chẳng ai quan tâm. Tôi cũng từng xem qua bài vở của em, thấy trình độ em mà đậu đại học e là vô cùng khó. Thế nên tôi rất yên tâm với điều kiện mà mình đưa ra cho em. Cô nhóc sẽ tập trung vào học còn tôi sẽ thoát khỏi sự đeo bám của em.

Có lẽ cô nhóc thực sự thích tôi, vì sau đó tôi không thấy em bám theo tôi nữa. Nhưng điện thoại hôm nào em cũng gọi, lần nào em cũng nói em ôn thi đại học vất vả như thế là vì tôi, nên tôi cấm có được liếc ngang liếc dọc với mấy cô đồng nghiệp. Ngồi họp nghe em lải nhải mấy câu đó mà tôi bấm bụng nín cười muốn bệnh luôn.

Tôi đánh giá đúng tình trạng học lực của Ngọc nhưng không đánh giá đúng tình trạng của các trường đại học. Học lực của Ngọc đúng là không ra gì, nhưng những tháng cuối con bé đã cố gắng hết sức, và mục tiêu của con nhóc cũng rất thông minh: trường dân lập. Thế nên con nhóc thi đủ điểm sàn và đậu đại học không khó khăn gì. Người gặp khó khăn là tôi bởi con bé cầm giấy báo nhập học tới tìm tôi đòi thực hiện lời hứa.

3.

Tôi có thể khẳng định với bản thân và với con bạn thân nhất rằng, cho đến thời điểm tôi “buộc” phải làm bạn trai Ngọc, tôi còn yêu Mai nhiều lắm.

Ngọc giống như tôi ngày xưa, khi đã thực lòng yêu thì chuyện gì cũng có thể làm được. Tôi mất tới ba tháng mới biết hoàn cảnh gia đình Mai, cũng như hiểu được vì sao cô ấy không muốn yêu sớm, vì sao cô ấy phải cố sống cố chết mà học thật giỏi. Thế nên việc theo đuổi Mai gặp bao nhiêu khó khăn tôi cũng không ngại. Ngọc chẳng hiểu đã mất bao lâu mới “điều tra” ra được tôi bị bạn gái đá và tôi vẫn còn yêu cô bạn gái đó.

Tôi nhớ đó là một buổi chiều cuối đông, vừa tới chỗ để xe của công ty, đồng nghiệp đã kéo tay tôi chỉ vào cổng ra vào.

- Tình yêu bé nhỏ lại tới “phục kích” rồi kìa.

Nhìn theo ngón tay chỉ, tôi thấy Ngọc đang đứng dựa mình vào cổng, đầu cúi gằm nhìn mũi ngón chân. Cô nhóc đã thôi “phục kích” ở trước cổng công ty tôi kể từ khi tôi hứa nếu em đậu đại học tôi sẽ làm bạn trai em. Nhưng thời gian trước đó em liên tục xuất hiện ở cổng công ty nên đồng nghiệp tôi ai cũng biết tôi bị nữ sinh trung học cưa cẩm. Có chuyện gì mà em không gọi điện cho tôi mà trực tiếp đến gặp thế này? Không phải là tôi đã nói, nếu em còn tới chờ như thế này tôi sẽ giận sao, không phải em sợ nhất trên đời là tôi bơ em sao?

Tôi vốn định nghiêm mặt với em để em bớt tùy hứng đi, tôi bị đồng nghiệp trêu chọc đủ rồi. Nhưng nhìn cái điệu bộ cúi gằm như trẻ con chịu lỗi của em thì tôi lại không nỡ. Tôi thở dài.

- Lên xe đi!

Tôi đưa Ngọc tới một quán café manga mà trước tôi hay tới. Chị chủ quán cười cười với tôi hỏi:

- Sao lâu rồi không thấy tới?

Tôi cũng cười nhưng không đáp lại. Người thích truyện tranh Nhật Bản và thích la cà mấy quán café manga vốn dĩ không phải là tôi. Tôi chỉ là đi theo Mai mà thôi, sau khi Mai đi rồi, thỉnh thoảng tôi lại tới, không phải vì thích mà vì thói quen.

Mai thích truyện tranh Nhật Bản tới mức học cả tiếng Nhật, ai mà ngờ cái sở thích ấy lại đem tới cho cô ấy cơ hội đi du học Nhật, và đem cô ấy rời xa tôi. Nếu được phép quay ngược thời gian, tôi có nên cấm cô ấy đọc truyện tranh không nhỉ? Có lẽ không, nếu tôi không thể là chỗ dựa vững chắc cho cô ấy thì bằng cách này hay cách khác cô ấy vẫn rời xa tôi thôi.

- Chị ấy thường tới đây với anh phải không?

Tiếng của Ngọc một lần nữa lại lôi tôi trở về từ hồi ức xa xôi. Tôi vô thức mà gật đầu dù chẳng biết Ngọc nhắc tới “chị ấy” nào, với tôi, người thường xuyên tới đây chỉ có Mai mà thôi.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Ngọc. Cô nhóc tự đưa tay quệt nước mắt. Sao em có thể khóc nhiều đến vậy nhỉ? Mai rất hiếm khi khóc, quen cô ấy sáu năm, cô ấy chỉ khóc có hai lần nhưng cũng nín khóc rất nhanh. Còn Ngọc có thể khóc liên tục và khóc bất cứ chỗ nào, bất cứ lúc nào.

Tôi rút khăn giấy đưa cho Ngọc. Cô nhóc sụt sịt cố gắng tìm lại giọng nói.

- Anh thích chị ấy đến thế, nhưng chị ấy bỏ anh rồi, sao anh còn lưu luyến làm gì?

Bàn tay cầm khăn giấy của tôi khựng lại, đúng là Ngọc đang nói về tôi và Mai thật. Từ đâu mà con bé biết chuyện vậy? Đó là lý do hôm nay em bất chấp cả cảnh cáo của tôi mà chờ tôi ở cổng công ty sao? Tôi thu tay về, tránh đi ánh mắt của Ngọc.

- Nếu em đã biết rồi, thì phải hiểu tại sao anh luôn nói anh chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới. Em đừng gượng ép bản thân. Em còn nhỏ, anh không muốn em bị tổn thương.

- Nhưng anh đã làm em tổn thương rồi!

Cô nhóc òa khóc to hơn. Quán café manga yên tĩnh, mọi người đến đây để nhâm nhi chút café và cắm đầu vào đọc truyện. Đa phần khách là học sinh cấp ba, nhìn thấy tình tiết như trong phim thì vô cùng hiếu kỳ, tất cả đều buông cuốn truyện trên tay mà nhìn về phía cái kẻ làm cô gái kia khóc là tôi.

Mai rất thông minh và hiểu chuyện, cô ấy không bao giờ để tôi rơi vào tình huống khó xử như thế này. Đừng nói vì cô ấy giống như tôi đều lớn hơn Ngọc những bảy, tám tuổi, tôi biết cô ấy từ năm cô ấy mười bảy tuổi, còn nhỏ hơn Ngọc bây giờ hai tuổi. Nhưng khi đó, ngay cả lúc từ chối sự theo đuổi của tôi, cô ấy cũng không làm tôi mất mặt hay khó xử. Còn Ngọc là người theo đuổi tôi, liên tục đưa tôi vào các tình huống khó xử và xấu hổ, thế mà tôi không trách cứ được vì mỗi lần định mở miệng thì đối diện với tôi lại là một đôi mắt ngây thơ, chân thành.

Tôi muốn đỡ Ngọc đứng dậy, định đưa cô nhóc tới chỗ nào thoáng hơn, nhưng cô nhóc giật tay ra khỏi tay tôi rồi vòng tay ôm chặt lấy hông tôi.

- Cô ấy bỏ anh rồi, giờ anh là bạn trai em, chỉ cần anh nhớ thế thôi.

Ngọc cố chấp hệt như tôi ngày đó vậy. Biết là Mai sẽ không vì tôi mà buông xuống trách nhiệm trên vai đâu, thế mà tôi vẫn lẽo đẽo theo cô ấy. Còn Ngọc, biết rõ tôi còn yêu người yêu cũ mà cô nhóc không thể buông xuống tình yêu của mình. Tấm chân tình của Ngọc thực sự đã khiến tôi cảm động. Nhưng cảm động có đủ cho một tình yêu? Một tình yêu có nên bắt đầu từ cảm động?

Ngọc mặt gục vô ngực tôi nên đương nhiên không phải hứng chịu ánh nhìn của hơn mười người trong quán café đang được xem diễn kịch miễn phí. Tôi cười khổ sở, càng gỡ tay Ngọc ra, cô nhóc càng khóc to và càng ôm chặt. Đến lúc này thì chị chủ quán và mấy đứa con cũng ghé đầu ra xem kịch cùng mọi người.

Tôi thực sự không có đam mê sân khấu, càng không có mong muốn làm diễn viên. Thế nên tôi vỗ nhẹ đầu Ngọc mà nói:

- Để anh đưa em đi rửa mặt, nếu em cứ thế này, anh sẽ không làm bạn trai em đâu.

Từ khi đậu đại học, Ngọc đã chụp xuống đầu tôi cái danh bạn trai. Cô nhóc chụp ảnh tôi đăng lên facebook giới thiệu tôi là bạn trai cô ấy. Lúc tôi không để ý thì lén mở máy tính của tôi ra chỉnh sửa quan hệ trong facebook của tôi và cô ấy là in relationship (đang tìm hiểu). Còn tôi thì hứa với trẻ con nhưng lại rất vô lại mà rút lại lời hứa, luôn phủ nhận vai trò là bạn trai của cô nhóc. Đây là lần đầu tiên tôi vác cái danh “bạn trai” ra dọa Ngọc. Quả nhiên có hiệu quả.

Ngọc cũng sững người vì lần đầu tiên tôi nhắc đến việc tôi là bạn trai em. Em ngẩng đầu nhìn tôi. Nước mũi chảy ròng ròng, mắt sưng đỏ, mascara lem luốc hết cả mặt, dính cả vào cái áo khoác trắng của tôi. Em chớp mắt ngây thơ hỏi:

- Em đi rửa mặt, anh sẽ làm bạn trai em hả?

Tôi thực sự muốn ngồi xuống, ôm bụng cười cho đã, cái bản mặt tỏ tình lần thứ n của em thật thảm hại. Thế nhưng tôi lại bị khuôn mặt thảm hại đó thuyết phục. Tôi nói:

- Ừ!

Buổi chiều cuối đông ấy, tôi đã đồng ý làm bạn trai của một cô nhóc mười chín tuổi.

---

Thường Xuân biết chuyện tôi bị một cô bé kém tới tám tuổi theo đuổi, thay vì phản ứng gay gắt như tôi tưởng thì cô bạn thân lại lắng nghe cẩn thận và khuyên tôi rằng: Hãy cho cô bé đó một cơ hội. Tôi cứ tưởng nhỏ sẽ là người đầu tiên và cuối cùng giúp tôi bảo vệ tình yêu của tôi với Mai. Hóa ra tôi nhầm, chỉ mình tôi cứ cố chấp đứng lại với hình bóng cũ còn mọi người vẫn cứ tiếp tục đi.

Thường Xuân nói:

- Mấy năm qua tôi nhìn thấy ông khổ sở đủ rồi. Mai nó bạn thân tôi thật đấy, nhưng ông cũng là bạn thân nhất của tôi, tôi vẫn hi vọng ông được hạnh phúc. Nếu đã quyết định nghiêm túc thì nhớ đừng có lúc nào cũng so sánh cô nhóc với Mai, như thế là không công bằng với em ấy đâu.

Ừ, đúng là nhỏ bạn thân, lúc nào cũng hiểu tôi nhất. Tôi xấu hổ cúi đầu nhìn ly café. Đúng là tôi không muốn so sánh Mai và Ngọc, nhưng chẳng hiểu sao những suy nghĩ ấy cứ xuất hiện trong đầu tôi. Ở Ngọc không có chút bóng dáng nào mối tình đầu của tôi, nhưng hình như vì yêu Mai nhiều quá nên tôi đã chấp nhận một cô gái không có bất cứ điểm gì giống Mai đi bên cạnh mình. Để rồi trong lúc vô thức cứ không ngừng so sánh hai người.

Chia tay Thường Xuân, tôi chạy xe chầm chậm qua đường Giảng Võ. Cứ mỗi lần đi qua con đường này tôi không thể đi nhanh được. Tôi dừng xe nhìn sang bên đối diện là trường đại học Y Tế Công Cộng. Đã biết bao lần tôi đứng đợi Mai ở chỗ này nhỉ? Hai năm cấp ba, bốn năm đại học, yêu nhau vậy mà cuối cùng lại không có nhau. Tôi thở dài định đi tiếp thì nhìn thấy một chiếc taxi táp vào gần cửa trường Y Tế Công Cộng, bóng người vừa đi xuống rất quen thuộc. Vẫn nụ cười ấm áp, vẫn đôi mắt dịu dàng. Đó chẳng phải là Mai, người đã từng là của tôi, hay sao? Đã bao lâu rồi tôi chưa gặp lại em, hai năm hay ba năm? Dường như em còn đẹp hơn trong trí nhớ của tôi.

Người thứ hai bước ra từ xe taxi là một người đàn ông, khoảng ba mươi tuổi. Anh ta nhìn Mai đầy dịu dàng yêu thương, và anh ta đang bế trên tay một đứa bé gái khoảng một, hai tuổi.

Tôi như vô thức bám theo họ. Người đàn ông đó có lẽ quốc tịch Nhật, hai người nói với nhau bằng tiếng Nhật. Trình độ tiếng Nhật nhập môn của tôi không đủ để nghe được họ nói gì với nhau, nhưng tôi lại nghe được mấy từ đứa bé gái bập bẹ nói. Nó gọi Mai là “mama” và nó gọi gã người Nhật kia là “papa”. Cả người tôi như hóa đá, tôi trợn mắt nhìn ba người bọn họ mà quên rằng tôi đang đóng vai anh hùng “núp” đi rình rập ba người đó.

Gã người Nhật nhanh chóng nhận ra có kẻ bám theo và trừng mắt nhìn tôi. Hắn nói nhỏ gì đó với Mai và khi Mai quay lại cô ấy hơi giật mình vì nhìn thấy tôi, đôi mắt cô ấy đầy bối rối. Nhưng vẫn như khi xưa, cô ấy luôn bình tĩnh hơn tôi. Mai và gã người Nhật tiến về phía tôi, nụ cười của cô ấy có chút gượng gạo nhưng ít nhất cô ấy vẫn có thể lên tiếng trước.

- Chào anh, lâu lắm rồi không gặp.

- Chào em! – Tôi đáp lại, thấy vị đắng chát trên môi. – Đây là? – Tôi hướng ánh mắt về phía gã người Nhật.

- Mama! – Đứa bé gái chìa tay về phía Mai đòi bế. Mai gượng cười đón con bé, rồi lại gượng cười với tôi.

- Đây là Hana con gái em, còn đây là Takumi chồng chưa cưới của em. Tụi em đã đăng ký lâu rồi nhưng đầu thu này thì mới tổ chức. Lễ cưới ở Osaka sợ rằng khó mời mọi người tham dự được.

Dù có thể dễ dàng đoán được nhưng tôi vẫn thấy điếng người. Một người đã bên tôi sáu năm và thời gian tôi yêu cô ấy còn nhiều hơn thế nữa, cuối cùng chỉ còn mình tôi day dứt về mối tình đó. Em đã có sự lựa chọn mới, đã an ổn từ lâu. Vậy mà sao tim tôi vẫn đau như thế?

Tôi chẳng nhớ tôi và Mai đã nói với nhau những gì, cũng chẳng biết khi ba người bọn họ bỏ đi thì tôi đã ngồi thừ ở cổng trường đại học Y Tế Công Cộng bao lâu.

Người tới tìm tôi là Ngọc.

- Chị Thường Xuân nói anh không khỏe, chị ấy bận, nên mới kêu em qua xem anh thế nào.

Giọng Ngọc đầy lo lắng.

Sao Thường Xuân biết tôi ở đây? Là Mai gọi cho cô ấy? Hóa ra Thường Xuân cũng biết cả rồi sao? Thế nên mới ủng hộ chuyện tôi và bé Ngọc?

- Anh đứng dậy được không?

Ngọc đưa tay về phía tôi. Tôi nhìn cánh tay chìa ra của em, rồi lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng chắc vì vừa chạy từ bến xe bus tới của em. Tôi nắm chặt bàn tay đang chìa ra ấy, kéo mạnh em ngã vào lòng tôi và ôm chặt.

- Xin lỗi em!

Mấy năm qua, người luôn bên tôi, an ủi tôi, khiến tôi vui vẻ chẳng phải là cô nhóc này sao? Tại sao tôi lại vì một bóng hình đã mất mà luôn bất công với em đến vậy?

Bạn đang đọc Nhật Kí Ba Viết Cho Con của Phong & Ivy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.