Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng anh ta ly hôn, cùng tôi kết hôn

Phiên bản Dịch · 2419 chữ

Hoắc Tĩnh Nhiễm không tránh được bàn tay của Dạ Lạc Hàn, ngữ khí của cô rất lạnh nhạt: “Vậy sao? Thế thì hà tất phải đeo cái nhẫn này lên tay tôi, vấy bẩn tình yêu thật sự của anh?”

Nói xong cô tháo cái nhẫn ra ném về phía Dạ Lạc Hàn: “Tôi không thích nhẫn, ghét nhất là đeo thứ đồ này lên người. Cho nên dù nó có là châu báu thì anh hãy tự mình đeo đi không lại trách tôi không cẩn thận làm rơi vào bồn cầu, bị nước cuốn đi anh muốn tìm cũng không biết tìm ở đâu!”

Nói xong cô trực tiếp đi qua anh ta ra khỏi phòng ngủ.

Dạ Lạc Hàn nắm chặt nhẫn trong tay, chỉ cảm thấy góc cạnh của đá đâm vào lòng bàn tay anh ta hơi đau.

Cô nói cô không thích nhẫn cho nên cô mới không đeo nhẫn trên tay? Chứ không phải vì quan hệ của cô và chồng không tốt?

Nhưng năm đó vừa mới tốt nghiệp đại học không phải là cô thích nhẫn sao?

Lúc đó anh ta nhớ cô khi đi qua cửa hàng bán trang sức còn dừng lại nói sau này họ kết hôn muốn anh ta tặng cho cô một chiếc nhẫn đặc biệt nhất chứ không phải là đắt tiền nhất.

Dạ Lạc Hàn nghĩ đến đây bất giác lại quay đầu.

Anh ta sao lại quên mất 10 năm trước cô đã lừa dối anh ta tàn nhẫn thế nào, những gì cô đã nói có mấy phần là thật, mấy phần là giả?

Sau khi Hoắc Tĩnh Nhiễm xuống tầng đi thẳng đến phòng khách.

Cô thật sự là đói rồi, cô cũng nghĩ trước mắt mình chỉ có thể sống như thế này cho nên phải để bản thân thoải mái một chút.

Vì vậy đói thì cô đi ăn, chẳng cần quản cái gì hết.

Mặc dù cái biệt thự rộng lớn như thế này bình thường sẽ chẳng nhìn thấy ai cả nhưng khi Hoắc Tĩnh Nhiễm vào bếp thật sự trông thấy đầu bếp.

Đó là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, trông thấy cô lập tức mỉm cười nói: “Cô à, cô gọi tôi là thím Trần là được rồi, cô đói chưa? Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, tôi bưng lên cho cô nhé?”

Hoắc Tĩnh Nhiễm gật đầu: “Được, cám ơn thím Trần.”

Cháo thuốc bắc, dường như còn cho thêm táo đỏ, táo đỏ không nấu nhừ quá, bên trong còn có ít gừng cắt sợi, màu sắc không đến nỗi nào.

Còn có hành hoa cắt khúc cùng trứng ốp la ăn kèm ít rau sống.

Hoắc Tĩnh Nhiễm ngồi xuống, Dạ Lạc Hàn ngồi đối diện với cô.

Thím Trần vội vàng bưng đồ ăn cho Dạ Lạc Hàn sau đó rời khỏi phòng.

Trong phòng ăn chỉ còn hai người, Hoắc Tĩnh Nhiễm lặng lẽ ăn, cô liên tục không ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đối diện.

Anh ta dường như cũng không biết đang nghĩ gì cho nên liên tục lặng lẽ ăn đồ ăn trước mặt mình. Trong phòng chỉ có tiếng đũa ngẫu nhiên mà va chạm vào đĩa thức ăn mà phát ra âm thanh.

Hoắc Tĩnh Nhiễm ăn xong, buông bát đũa muốn đứng dậy nhưng Dạ Lạc Hàn đối diện đã gọi cô lại: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Cô ngẩng đầu lên ngữ khí bình tĩnh mà xa cách: “Mời.”

Dạ Lạc Hàn nhìn vào sự lạnh lùng của Hoắc Tĩnh Nhiễm trong lòng nổi lên một cơn chua sót, chỉ cảm thấy những lời ấp ủ trong bữa sáng bị cảm xúc lạnh lùng xa cách của cô khiến cho anh ta không sao mở miệng được.

Anh ta đứng lên, nắm lấy cổ tay cô kéo cô đứng dậy đi thẳng lên tầng vào phòng ngủ của anh ta. Lúc này anh ta mới mở miệng: “Cô lập tức cùng chồng cô bây giờ đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn!”

Hoắc Tĩnh Nhiễm ngẩn ra: “Hả?”

Dạ Lạc Hàn hít sâu một hơi, nói tiếp: “Sau đó kết hôn cùng tôi!”

“Sao?” Hoắc Tĩnh Nhiễm thật sự kinh ngạc.

“Đừng quên, video cô và tôi trên giường đang nằm trong tay tôi!” Dạ Lạc Hàn cười lạnh: “Chỉ cần tôi muốn lúc nào cũng có thể khiến cô thân bại danh liệt!”

Cô nghe đến đây hận đến nghiến răng: “Dạ Lạc Hàn, tôi rốt cuộc có chỗ nào có lỗi với anh? Anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy?”

“Ha ha, Không có chỗ nào có lỗi với tôi?” Dạ Lạc Hàn cười lạnh: “Chuyện năm đó đừng cho rằng tôi không biết!”

Hoắc Tĩnh Nhiễm nhìn anh ta nhấn mạnh từng chữ: “Chuyện năm đó tôi không thẹn với lòng! Cái tôi bỏ ra là trách bản thân mình ngốc cho nên con mới bất hạnh như vậy, Dạ Lạc Hàn là anh tận tay giết con tôi, tôi hận anh cả đời!”

“Con, lại là con?” Trán của Dạ Lạc Hàn đã nổi gân xanh, đồng tử mắt đỏ lên: “Đừng có ở trước mặt Dạ Lạc Hàn tôi nhắc đến con! Dạ Lạc Hàn tôi cũng không hổ thẹn, tôi không thể chấp nhận người phụ nữ của tôi có loại nghiệt chủng của thằng đàn ông khác!”

“Nghiệt chủng của thằng đàn ông khác?” Hoắc Tĩnh Nhiễm như không tin vào tai mình, cô nhìn anh ta giống như nhìn một người xa lạ: “Anh đang nói cái gì?”

“Lúc đầu, chỗ da ở gần mắt của tôi bị bỏng khiến cho tôi phải cấy da chỉnh lại khuôn mặt. Thuốc tôi uống có tác dụng phụ là giết chết tinh trùng, vậy thì cô sao có thể có thai được?” Dạ Lạc Hàn cười lạnh: “Hoắc Tĩnh Nhiễm, đến bây giờ cô vẫn còn giả vờ? Đã phản bội sau lưng tôi còn mượn lý do sao?”

Hoắc Tĩnh Nhiễm nghe đến đây không thể không nhìn Dạ Lạc Hàn, sau đó cô từ từ cười.

Cô cười trong tiếng cười còn kèm theo mấy giọt nước mắt rơi xuống, nó lướt ra khuôn mặt cô rồi rơi xuống sàn gỗ.

Hóa ra anh ta từ trước đến giờ đều không tin tưởng cô!

Hóa ra anh ta cho rằng cô đã bị thằng đàn ông khác nhúng chàm!

Cô vì anh ta ngay cả giác mạc cũng có thể cho thì sao có thể có lỗi với anh ta được chứ?

Ha ha, quả nhiên là bởi vì không yêu, quả nhiên là bởi vì anh ta có người phụ nữ anh ta yêu sâu sắc nhất. Mà cô lúc nãy mãi chỉ là bạn giường, con của cô thật sự đã trở thành nghiệt chủng của người đàn ông khác!

Thuốc có tác dụng phụ là diệt tinh trùng sao, nếu như anh ta thật sự tin tưởng cô là sao có thể một câu cũng không hỏi, nửa lời giải thích cũng không nghe đã trực tiếp phán án tử hình cho cô?

Còn cả đứa con bất hạnh của bọn họ nữa, ngay cơ hội đến với thế giới này cũng không có mà đã biến thành một vũng máu cứ thế tan biến!

“Dạ Lach Hàn, tôi nhìn rõ anh rồi!” Hoắc Tĩnh Nhiễm nhìn xuyên anh ta qua những giọt nước mắt, gằn từng chữ: “Cả đời này chuyện tôi hối hận nhất là khi đó yêu anh!”

Dạ Lạc Hàn nghe đến đây trong lòng đột nhiên có một nỗi hoảng hốt cực lớn, nhưng anh ta vẫn có thói quen lạnh lùng nhằm che dấu vết thương lòng như cũ: “Hoắc Tĩnh Nhiễm cô dựa vào cái gì?”

“Dựa vào lúc đầu khi tôi nằm trên bàn phẫu thuật bị bác sĩ cưỡng chế lấy con ra khỏi cơ thể tôi!” Hoắc Tĩnh Nhiễm nhìn anh ta đáy mắt đều là nỗi hận khắc vào xương tủy.

“Cưỡng chế? “Dạ Lạc Hàn chau mày: “Thế nghĩa là sao?”

Lúc đầu anh ta tận tai nghe thấy cô nói chuyện với người khác. Cô nói cô chẳng qua chỉ chơi anh thôi, hơn nữa đợi cô về nhà sẽ nói mình có thai nhưng thực ra cái thai đó là giả, cho dù có con đó cũng không phải con của anh ta.

Còn rất nhiều điều anh ta thầm nghe được, trong lòng đau khổ giống như bị điên. Sau đó cô biến mất hai ngày, khi về lúc thấy anh ta quả nhiên cô nói mình mang thai!

Thời khắc đó anh ta chỉ cảm giác có một con dao đang cắm vào người, khắc sâu vào đáy lòng anh ta. Cho nên vừa mới phẫu thuật xong vẫn chưa thể nhìn thấy gì anh ta đã trực tiếp nói với cô hai chữ: bỏ đi.

Anh ta nghe thấy cô ở bên ngoài không ngừng kêu anh ta mở cửa nhưng anh ta không mở.

Hơn nữa anh ta cũng không hề bảo bất kỳ bác sĩ nào bỏ đứa con của cô! Vả lại lúc đó anh ta nào có bảo thủ hạ cưỡng chế ép buộc cô?

Nghĩ đến đây Dạ Lạc Hàn giữ lấy hai vai Hoắc Tĩnh Nhiễm: “Cô nói rõ đi, cái gì là cưỡng chế bỏ đứa trẻ?”

Chỗ anh ta chạm vào khiến cô thấy giống như là chỗ bị bệnh vậy, cô đột nhiên đẩy ra, rời khỏi anh ta, hét lớn với anh ta: “Dạ Lạc Hàn, cút! Anh không xứng nhắc đến nó! Anh chính là người đàn ông độc ác nhất mà tôi đã gặp!”

Dạ Lạc Hàn bị Hoắc Tĩnh Nhiễm đẩy ra, lùi lại hai bước muốn đính chính: “Chuyện của đứa trẻ kia, không liên quan đến tôi!”

“Đúng, là không liên quan đến anh, bởi vì nó là của tôi và người tôi thích trong cuộc đời này!” Hoắc Tĩnh Nhiễm ngẩn đầu lên lạnh nhạt nói.

Mà người trong mắt cô thích nhất đã chế trong trận hỏa hoạn 10 năm trước rồi.

Trong ánh mắt anh ta hiện lên sự kinh ngạc, trái tim lúc này như người đập. Dạ Lạc Hàn khóa trụ Hoắc Tĩnh Nhiễm: “Cô nói lại lần nữa?”

Thực ra sớm đã biết là như thế này nhưng khi tận tai nghe cô nói so với lúc trước còn đau khổ hơn nhiều.

“Dạ Lạc Hàn, anh không yêu tôi, tôi không yêu anh. Đối với chuyện của mười năm trước đó tôi đã hoàn hoàn khiến tâm mình lạnh lẽo rồi.” Hoắc Tĩnh Nhiễm cảm xúc bình tĩnh lại: “Giữa hai ta dừng lại ở đây đi, sau này tôi ngay cả hận cũng không có nữa rồi!”

Trong lòng Dạ Lạc Hàn căng thẳng, anh ta đã không còn để ý đứa trẻ đó là của ai nữa rồi. Anh ta vội ôm chặt lấy hai vai Hoắc Tĩnh Nhiễm: “Không được! Cô bắt buộc phải kết hôn với tôi, cho dù hai chúng ta có ghét nhau cũng phải sống cả đời!”

“Không thể được.” Hoắc Tĩnh Nhiễm giãy dụa.

“Đừng quên còn có video!” Dạ Lạc Hàn cảm thấy vô cùng bỉ ổi nhưng vẫn phải sử dụng cách này để uy hiếp cô.

“Anh thật vô xỉ!” cô đẩy anh ta nhưng không đẩy được vậy là dẫm chân loạn lên.

Đột nhiên Dạ Lạc Hàn thoắt cái buông cô ra rồi ngã xuống đất.

Hoắc Tĩnh Nhiễm phát hiện nơi cô vừa dẫm phải là chỗ anh ta từng bị thương trong trận hỏa hoạn.

Nhiều năm như vậy thế mà vẫn chưa khỏi? Cô lạnh lùng nhìn anh ta.

Anh ta ấn trụ chân, vì đau mà trán đã lấm tấm một tầng mồ hôi, nhưng vẫn khóa trụ ánh mắt trên người cô, nói ra những con chữ rất rõ ràng: “Cô bắt buộc phải lấy tôi! Không có đường lui đâu!”

Lâu sau cho đến lúc cơn đau của Dạ Lạc Hàn dần dần đi xa, anh ta từ dưới đất đứng dậy, đang muốn nói thì Hoắc Tĩnh Nhiễm trước mặt đã mở lời rồi.

Giọng nói của cô bình tĩnh giống như chuyện cô đang nói hoàn toàn không liên quan đến mình: “Được, có điều hôm đó anh bắt buộc phải đưa video cho tôi. Nếu không tôi không nhịn được sẽ giết anh!”

Trong lòng anh ta hơi run, không rõ hiện giờ là tâm trạng gì, ánh mắt thoáng cái đỏ lên: “Được, tôi đồng ý với cô.”

Cô thừa nhận dây dưa với anh ta rồi rồi xoay người xuống tầng. Cũng không thèm quay đầu nhìn anh ta một cái.

Khi anh ta nghe thấy tiếng ting tong dưới tầng khóe môi dần dần cong lên, anh ta cười rồi.

*

Mà hôm nay là lần thứ hai bố của Hạ Nghiên Lạc - Hạ Diệu Hoằng tỉnh lại.

Lần này tinh thần so với lần trước tinh thần rõ ràng tốt hơn chút ít. Ông đã có thể nói vài từ rồi.

Thẩm Nam Phong dưới sự sắp xếp của Hoắc Khải Quân đã đến bệnh viện. Lúc này thông qua màn hình phát trực tiếp, Thẩm Nam Thông hướng ống kính về phía Hạ Diệu Hoằng.

Trong nhà ánh mắt Hạ Nghiên Lạc dán lên màn hình, trong lòng run rất dữ dội: “Bố? Bố, bố nghe thấy con nói gì không?”

Hạ Diệu Hoằng từ từ nhìn vào màn hình, lúc thấy Hạ Nghiên Lạc đáy mắt đột nhiên tỏa ra tia sáng.

Cánh môi ông động đậy, rất lâu mới phát ra những âm thanh cứng nhắc: “Lạc…”

“Bố, bố sao rồi?” Hạ Nghiên Lạc mắt đỏ lên hỏi: “Còn mẹ nữa, bố biết mẹ ở đâu không?”

“Bố rất khỏe, con đừng lo lắng.” Hạ Diệu Hoằng động đậy cánh tay, sau mấy giây ông mới lắc đầu: “Nhưng mẹ con, không biết…”

Lúc này Thẩm Nam Phong đang dìu ông giúp ông uống nước. Giọng nói của Hạ Diệu Hoằng cũng dần dần rõ ràng hơn: “Họ tách bố và mẹ ra nên bố đã lâu rồi cũng không gặp bà ấy. Nhưng căn phòng chúng ta ở dưới đất không có ánh sáng, bố không biết thời gian… Nghiên Lạc bây giờ là tháng nào năm nào?”

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.