Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trời Mưa Nghịch Kiếm

Tiểu thuyết gốc · 2017 chữ

Chương 1: Trời Mưa Nghịch Kiếm

Đông Phong huyện,

Trời cuối thu, không khí vẫn còn hơi nóng, thi thoảng lại có mưa to dông lớn.

Mang tiếng là một huyện, nhưng Đông Phong lại nằm ở cái nơi khỉ ho cò gáy, xung quanh núi non bao phủ, lại là nơi gần biên giới của hai nước Đại Đường và Đại Diêm.

Chỉ có người dân sinh sống ở mấy thôn trong khu vực quản hạt thi thoảng mới mang hàng nông sản hay đồ rừng tới bán.

Nói chung là, Đông Phong huyện gần như đã bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài.

Tửu lâu bên đường, một đám người đang chen lấn nhau, nguyên do là hôm nay trong tửu lâu có tiên sinh từ trên kinh thành đi ngang qua, dừng chân nổi hứng kể chuyện thiên hạ, từng câu từng chữ được phun ra như cuốn lấy tâm trí những người nghe:

"Lại nói, Sau khi Thánh Tăng lấy được kinh về cho Lý Hoàng Đế, ngài đưa theo các đồ đệ về vùng Tung Sơn, lập ra một ngôi chùa để tu hành"

Tiên sinh kể chuyện bận một bộ áo chùng màu xanh đã bạc màu, áng chừng khoảng ngũ tuần, đầu tóc búi rất gọn gàng, ngồi chính giữa sảnh tửu lâu ung dung vừa kể chuyện vừa phe phẩy cái quạt nan.

Nhấp 1 ngụm trà cho trơn họng, lão tiếp tục:

"Vùng Tung Sơn khi đó đất đai cằn cỗi, đồi núi trọc lóc, Thánh Tăng liền đặt tên chùa là Thiếu Lâm, ngụ ý là vùng này thiếu rừng, nhắc cho chúng tăng và con dân xung quanh tích cực trồng cây gây rừng.

Nhiều năm nay tuy chưa từng một lần xuất thủ, nhưng giang hồ vẫn giữ nguyên thứ hạng của Thánh Tăng trên bảng xếp hạng Thập Đại Cao Thủ.

Các vị thử đoán xem, với thần công Như Lai Thần Chưởng, thánh Tăng sẽ xếp thứ bao nhiều nào…"

Đám người nghe chuyện hầu hết là lần đầu tiên được nghe chuyện võ lâm thần thoại, thấp thoáng có tiếng người xì xào:

" Ngươi đã từng nghe nói tới 1 chưởng từ trên trời đánh xuống bao giờ chưa?"

" Nghe gì mà nghe, ta đã nói rồi, mấy cái chuyện này thấy kể như nào thì tin 1 nửa thôi, cao thủ là có thật nhưng làm gì mạnh tới vậy được"

Chợt 1 người cao giọng:

" Nếu thánh Tăng võ công cao cường như vậy, chắc hẳn phải đứng đầu bảng Võ lâm cao thủ rồi"

" Chưa chắc đâu, ta nghe mấy tay ăn mày ở phố đông nói, lão bang chủ Cửu Chỉ Thần Cái Huấn Hoa Tử của chúng mới là võ công vô địch thiên hạ đấy"

" Ngươi với mấy tên bạn ăn mày của ngươi, cả đời chưa ra khỏi cái xó huyện này, làm sao mà tin được lời chúng nó là đúng"

Mấy người quanh đó cũng gật gù, xem ra không coi lời của đám ăn mày là thật, tiên sinh kể chuyện thì cứ khoan thai vuốt râu mặc kệ đám đông thảo luận.

Không có ai chú ý đến 1 thằng nhóc đang cố bám lấy cái lan can để thò đầu vào hóng chuyện.

Nó tên là Tiêu Phong, Tiêu trong tiêu sái, Phong trong thượng mã phong, ông nội của Tiêu Phong giải thích cho nó như thế.

Mà nó cũng chả hiểu sao, khi giải thích cái chữ Phong này thì nụ cười của ông nội dần dần trở lên nhăn nhở.

Tiêu Phong ở cùng ông nội tại Ngưu Gia thôn, tận chân núi Ngưu Đầu, cách huyện Đông Phong gần nửa ngày đi bộ.

Ông nội Tiêu Phong là Tiêu Tùng, là một thầy cúng khá có tiếng trong vùng này, vấn đề về cúng kiếng tâm linh thì không nói, nhưng lão có tay nghề vẽ bùa và vẽ hình xăm may mắn rất đẹp.

Ở nơi này, hình xăm là 1 thứ có ý nghĩa rất lớn, đại diện cho sức mạnh, địa vị.

Nguyên nhân cụ thể thì thằng bé Tiêu Phong 12 tuổi chưa hiểu rõ, chỉ biết người được mang hình xăm là người có võ công cao cường - ấy là cái loại hình xăm thấm vào trong da thịt và nằm đó vĩnh viễn cơ.

Còn cái thứ mà thầy ông nội của nó giỏi nhất: "vẽ hình xăm" chỉ là dùng vài loại mực đặc biệt vẽ lên cơ thể, chủ yếu để lấy may thôi, Không cùng đẳng cấp với những hình xăm xịn.

Trong thôn Ngưu Đầu của hắn, chỉ có con trai của trưởng thôn, đội trưởng đội săn Ngưu Thiết là có mang một hình xăm lớn màu đỏ trên cánh tay phải, thầy ông nội Tiêu Tùng có nói hình xăm đó mang lại cho Ngưu Thiết sức mạnh có thể một quyền đấm chết cả mãnh hổ, không hề tầm thường.

Hôm nay, 2 ông cháu lặn lội lên huyện từ sáng sớm, để tới làm lễ cho một gia đình giàu có, con trai của nhà này chuẩn bị lên thành Bình Dương để kiểm trắc Linh Căn.

Tại nơi đây, đơn vị hành chính từ bé đến lớn lần lượt là Thôn - Huyện - Trấn - Thành - Đại thành và cuối cùng là các Quốc gia.

Vì việc hệ trọng này cần lên tận Thành Bình Dương xa xôi cả chục ngày đường, gia chủ đặc biệt trả giá cao để thầy cúng Tiêu Tùng làm lễ cầu may và vẽ hình may mắn cho con trai.

Thế nhưng khi làm lễ thì lại bị thiếu mất nguyên liệu quan trọng để pha mực vẽ, đó là máu và vảy tê tê.

Gia chủ liền cử người đi tới tửu lâu này hỏi xem có mua được không, Tiêu Phong mượn cớ là phụ tá của thầy cúng Tiêu Tùng rồi tót theo sau, chủ yếu là để đi hóng hớt, không ngờ lại gặp dịp kể chuyện võ lâm thần thoại.

Nó liền mặc kệ cho người hầu đi vào cửa sau mua huyết tê và vảy tê, còn chính mình do không chen được vào tửu lâu chật kín người nên đành đu lan can nghe ké.

Đang bực mình vì lão già kể chuyện cù cưa chưa chịu kể nốt xem vị thánh tăng kia xếp thứ bao nhiêu thiên hạ thì có người chọc vào chân, hóa ra là 2 tên người hầu đã mua xong đồ đạc, quay ra gọi nó trở về.

Không còn cách nào khác, Tiêu Phong đành phải theo chân chúng về để cho kịp giờ làm lễ, bỏ ngỏ mớ thắc mắc kia, khi nào có dịp sẽ đi hóng thêm vậy.

Mà cũng phải nhanh chân lên mới được, giờ mới đầu chiều nhưng trời đã có mây đen vần vũ, khả năng sắp có mưa to.

Nếu làm lễ chưa xong mà mưa, thì đồ cúng ướt hết cả, hai ông cháu Tiêu Phong còn trông chờ vào chỗ rượu thịt đó để tối mang về nhà ăn, ăn cho cả ngày mai đây. Dính nước mưa thì hỏng hết, ăn vào bị đau bụng như mấy lần trước thì khổ.

Trạch viện nhà ông chủ Trương,

Trong sân lớn, bảy chiếc bàn được bày theo hình cánh cung, trên đó đầy ắp đồ cúng lễ, nào heo sữa quay, gà luộc, rượu lễ. Chiếc bàn chính giữa đặt một bát hương lớn. Hương đã cháy được gần hết.

Vảy tê mua về được mài nhỏ, trộn cùng huyết tê và vài thứ vật mà người ta tin sẽ đem lại may mắn, rồi rót vào một cái bát, bày ở trên bàn cúng

Trung tâm của dãy bàn cánh cung có trải một chiếc chiếu, trên đó ngồi một thiếu niên 15 tuổi, bên cạnh là một lão già mặc áo đạo bào màu xám thùng thình, đang nắn nót dùng bút lông để vẽ những hình thù khó hiểu bằng loại mực cầu may kia lên người thiếu niên.

Lão già này là ông nội Tiêu Tùng của Tiêu Phong, nét vẽ của lão nhìn qua thì kì dị khó hiểu, nhưng lại đem cho người ta cảm giác rất mềm mại, uyển chuyển. Khi vẽ xong cả ở lưng, ngực và hai cầu vai, lão dừng bút rồi đứng lên nói:

" Phần vẽ bùa may mắn đã xong, chúc công tử chuyến này đi vạn sự như ý"

Rồi lão nhìn lên cơn mưa đen kịt trên trời, quay qua đắc chí nói với đám gia chủ xem lễ:

" Các vị nhìn xem, trời cao cũng đang có phản ứng với hình săm ta vẽ, nên cho mây đen sấm chớp đến thị uy đây mà ha ha. Giờ mời công tử lên hiên đứng, ta và đệ tử sẽ làm nốt thủ tục cuối cùng."

Lão nói xong thì gật đầu ra hiệu cho Tiêu Phong. Thằng nhóc lúc này đã thay một bộ tiểu đạo bào, cầm một thanh kiếm nho nhỏ loại để làm lễ cúng, chạy ra giữa chiếu múa vài đường kiếm.

Nguyên bản trước đây là lão thầy ông nội Tiêu Tùng sẽ múa kiếm chốt hạ, nhưng lão có tuổi rồi, nên dẫn theo thằng cháu, những khi làm lễ ở xa nhà thì nhất nhất gọi Tiêu Phong là đệ tử cho thêm phần đạo mạo.

Lão dạy nó vài thứ cho quen việc, trong đó có mấy bài kiếm không đâu vào đâu này. Thế gian này chuộng võ, nên nghi thức cúng bái ít nhiều cũng bị ảnh hưởng đôi chút.

Bài kiếm múa xong, chốt hạ bằng một tư thế giơ kiếm thẳng trên đỉnh đầu, một tay kết ấn trước ngực, chân thì 1 co 1 trụ, Tiêu Phong tuy nhỏ nhưng làm cũng rất ra dáng.

Mọi người có mặt lập tức thưởng cho nó một tràng pháo tay, thằng bé cũng vui vì hết lễ là sắp được đánh chén nhưng chưa dám hạ kiếm xuống, phải đợi pháo tay dứt đi rồi hạ kiếm mới phải phép.

Lộp bộp

Chưa dứt tiếng vỗ tay thì đã có mấy hạt mưa rơi xuống kèm theo tiếng sấm ùng ùng. Tiêu Phong ngẩng mặt lên nhìn trời, chuẩn bị hạ kiếm được rồi

Chợt, môt tia chớp lóe lên sáng cả vùng trời,

Trong mắt Tiêu Phong lúc này, một tia sét màu tím đang vạch khoảng không mà bổ xuống ngày càng gần, ánh sáng trong mắt nó lóe lên trong khoảnh khắc đó rồi tắt lịm. Tất cả chỉ còn lại màu đen kịt

Theo sau ánh sáng chớp lên và tia sét là một tiếng nổ lớn…

Đoànhhhh

.

Tất cả những người có mặt đều hét lớn, tia sét bổ xuống trúng vào thanh kiếm của tiểu thầy cúng, làm cho cả người và kiếm đổ vật ra đất, xạm đen bốc khói.

Khung cảnh bỗng chốc trở lên hỗn loạn, thầy ông nội sau giây lát thất thần thì tức tốc phi ra, mặc kệ nguy hiểm sấm sét mà cố sức lôi đứa cháu vào trong mái hiên.

Người xung quanh cố gắng né càng xa càng tốt, ai biết thằng nhóc kia có tạo nghiệt gì mà bị trời phạt, lớ ngớ mò lại gần ông trời tưởng là đồng bọn lại cho tia sét nữa thì đi đời ngay.

Nhìn đứa cháu bị sét đánh cháy đen, nghi ngút khói khét mù, trong lòng lão Tiêu Tùng đắng chát. Ôm chút hi vọng nhỏ nhoi, lão cố đưa ngón tay đang run rẩy vào sát mũi của Tiêu Phong….

Còn thở

Hơi mỏng lắm, nhưng vẫn còn thấy

Ánh sáng hi vọng lóe lên trong con mắt đã gần đục ngầu, lão vội đặt tay vào động mạnh cổ Tiêu Phong, tai thì áp hẳn vào mũi thằng bé.

Còn hơi thở, mạch còn đập

.

Thằng bé… còn sống

Bạn đang đọc Nhất Thế Tiêu Dao Khè Thiên Hạ sáng tác bởi Ndsang412
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ndsang412
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.