Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hầu tửu

Tiểu thuyết gốc · 1839 chữ

Chương 10: Hầu tửu

"Không phải giá cả, vấn đề lớn ở đây là loại thuốc duy nhất chữa được lại nằm trong tổ của loài Hỏa Tí Hầu kia"

Thầy ông nội vừa thở ra câu này, trên đầu Tiêu Phong, Ngưu Thiết và trưởng thôn đều nổi lên ba dấu hỏi chấm (?)

Thầy ông nội thẩm miếng nước chè, rồi chép miệng:

"Trong sách Hung Thú lục có viết về Hỏa Tí Hầu như thế này:

- Hỏa Tí Hầu là hung thú bậc trung, thiên sinh hỏa linh căn, đa phần linh căn dồn xuống hai cánh tay, làm chúng hình thành Hỏa Quyền bản mạng. Cổ nhân từng tham khảo quyền này rồi tạo ra quyền pháp cấp thấp Hỏa Hầu Quyền.

- Thế nhưng vật cực tất phản, loài này có một vấn đề là cơ thể không thể kiểm soát được hỏa linh căn hoàn hảo như ở con người, dẫn tới khi càng trưởng thành, dần dần trong cơ thể tích tụ hỏa độc, đặc biệt là ở hai bàn tay.

- Loại hỏa độc này không giết chúng, mà theo hệ tuần hoàn gây ra sự khó chịu, đau đớn như thiêu như đốt. Thế nhưng trời sinh voi, trời sinh cỏ. Tạo hóa cũng lại ban cho chúng một phương pháp để giảm bớt nỗi đau này.

- Chúng biết cách thu hái hoa quả chín, cất giữ tại nơi tối tăm như hốc cây hay hang động. Những hoa quả này dần dần sẽ lên men, sinh ra một thứ chất lỏng gọi là Hầu Tửu. Loại Hầu Tửu này ngon hơn đa phần rượu được nấu trong thiên hạ, vì thế rất được quý tộc hay võ lâm siêu cao thủ săn đón. Nó ngon hơn vì độ rượu của nó cao, ít có loại rượu nào so sánh được.

- Sở dĩ bọn này luôn quanh quẩn trong lãnh địa, rất ít khi ra ngoài bởi cũng là vì chúng trữ hầu tửu trong tổ, nếu vài ngày mà không được uống thì sẽ bị hành hạ khổ sở.

- Chúng hay cướp rượu từ nhân loại như một dạng bổ sung giải độc vì dù gì hầu tửu nhưỡng ra không hề dễ dàng, ấy nhưng chúng sẽ không bao giờ uống ngay số rượu trấn lột này. Với tính cảnh giác cao độ, bọn này thường sẽ bắt một vài loài vật nhỏ hơn, cho uống thử rượu đó trước, nếu vài canh giờ sau mà không có vấn đề thì chúng mới uống"

Thấy thầy ông nội cà kê hơi nhiều, Tiêu Phong nhanh nhảu:

"Tóm lại là cần phải có hầu tửu để giải hỏa độc vì độ cồn của nó cao, đúng không ông?"

"Khả năng cao là như vậy" - Thầy ông nội đáp.

Trưởng thôn mặt đăm chiêu: "Tiêu gia, loại hầu tửu này không mua được sao?"

Thầy ông nội vuốt râu: "Ta nói đơn giản thế này nhé, một chén hầu tửu đổi một vạn lượng bạc mà còn không có hàng đấy, là chén bé, không phải cái bát các ngươi hay nhậu đâu"

Cái giá này làm bộ ba nghe chuyện giật mình.

"Dùng rượu thường không được sao Tiêu gia gia, ít không được thì cho uống nhiều vào" - Ngưu Thiết đưa ý kiến

"Không được, Hỏa độc len lỏi sâu vào cơ thể, cần loại rượu đủ mạnh mới ngấm vào giải được, rượu thông thường của ngươi chỉ có tác dụng phần nào mà thôi, thậm chí uống cho nhiều, uống lâu ngày chẳng những không giải hết mà còn chết sớm hơn vì ngộ độc rượu"

Nghe tới đây, Tiêu Phong chợt nhớ ra, trong các truyện xuyên không, thời đại mà các xuyên việt giả xuyên tới, các thể loại rượu để là kiểu nấu cổ điển, rượu nhẹ và nhạt.

Hắn hắng giọng một cái rồi giơ tay lên xin có ý kiến:

"Gia Gia, con có một ý tưởng, nhưng mà đầu tiên, con muốn uống rượu."

Nhận ba ánh mắt nghi ngờ, Tiêu Phong đành phải bổ sung thêm:

"Con đọc được ở thư viện trên huyện một ít thông tin, nhưng phải thử xem rượu có đúng như con nghĩ không đã"

Từ khi Tiêu Phong lên 10, thầy ông nội đã dẫn thằng cháu theo lên huyện bày sạp. Thi thoảng có doanh thu tốt, lão sẽ cho hắn chút tiền xu để vào thư viện đọc sách, lão bảo tri thức là sức mạnh, học được càng nhiều càng tốt, kể cả là kiến thức linh tinh.

Thế nhưng lão nào biết, thằng ranh cháu nhà lão cầm toàn cầm tiền đi mua kẹo ăn, sách vở nào có thơm ngon ngọt lịm như bánh kẹo chứ.

Nhà Tiêu Phong không có rượu, vì thầy ông nội không uống. Nhưng hắn đang ở nhà trưởng thôn mà. Ngưu Thiết vào nhà xách ra bầu rượu:

"Đây là rượu mua trên huyện, là loại nặng nhất mà ta thường mang vào rừng"

Trong đội săn, ai cũng có một bầu rượu như thế này. Không phải để vào rừng nhậu, mà công dụng của nó còn rất nhiều: làm ấm người khi trời rét, giúp rửa vết thương - mặc dù hiệu quả không quá cao nhưng có còn hơn không, và một phần là phòng hờ đám Hỏa Tí Hầu chặn đường đòi rượu. Trong vạt rừng này, không có mấy loài dám trêu vào hung thú bậc trung như chúng.

Tiêu Phong đón lấy bầu rượu, vẫn còn khá nhiều, một bầu này ước chừng chứa được khoảng 1 lít rượu.

Mùi rượu thoang thoảng chui vào mũi, hắn nâng bầu rượu lên làm một ngụm nhỏ.

Hmm, rượu này…thơm thì có thơm, tuy nhiên hắn không thấy cảm giác cay xè lên như lần đầu tiên uống rượu trắng ở kiếp trước. Hai mắt Tiêu Phong sáng lên:

"Thiết ca, đây là rượu nặng nhất rồi đó hả?"

"Nặng nhất cả huyện rồi, ta phải đặt hàng lão tửu quỷ trên huyện nấu riêng đấy"

Tiêu Phong thầm tính toán. Bọn khỉ kia tự ủ rượu bằng trái cây, mà ở trái đất rượu trái cây thường sẽ có độ cồn thấp hơn hẳn so với loại rượu trắng chưng cất nước đầu.

Thứ rượu này mang tiếng nặng nhất huyện nhưng độ cồn cũng chỉ khoảng dưới 10 độ. Bảo sao các đại ca toàn ôm bát lớn để cụng, một bát đầy loại này hẳn là chỉ hơn trước khia uống bia chút đỉnh thôi.

"Ông nội, nếu con có cách làm cho độ cồn của loại rượu này tăng cao hơn, thì có giải được hỏa độc không?"

Thầy ông nội trầm ngâm:

"Ta không chắc, nhưng nghe cũng có lý. Nếu có được loại rượu mạnh hơn thì nên thử. Tiểu Phong, ngươi có chắc là làm được chứ?"

Tiêu Phong cảm thấy ánh mắt thầy ông nội nhìn hắn có gì đó bất thường, chắc chắn không phải là ánh mắt vui vẻ khi thằng cháu học tập tốt.

"Thì con mới chỉ đọc sơ sơ, không chắc lắm, chỉ đang muốn thử thôi ạ"

Ngưu Thiết chen vào:

"Tiêu gia gia, cháu nghĩ cứ để tiểu Phong tử thử đi, rượu này nhà cháu còn một vò, lát nữa cháu sẽ bê cả sang nhà gia gia"

Một lát sau, hai ông cháu Tiêu Phong rời nhà trưởng thôn, theo sau là Ngưu Thiết bưng theo một vò rượu tầm 15 lít.

Về tới nhà, lúc này đã quá trưa.

Tiêu Phong đuổi Ngưu Thiết về vì hắn còn chưa bắt đầu ngay, còn phải lên kế hoạch chưng cất từ rượu nhẹ lên rượu nặng như nào đã. Nguyên lý các thứ thì ăn hiều, nhưng chưa từng làm thật bao giờ.

Hai ông cháu ăn số đồ lễ mà thầy ông nội dúm từ sáng, sau đó Tiêu Phong ra chốt cổng, rồi chui vào bếp để chuẩn bị.

Để chưng cất rượu thì cần mấy thứ quan trọng như:

- Bếp: Cái này thì dùng tạm bếp kê bằng đá nhà hắn là được

- Nồi to: xem ra lại phải sang nhà Ngưu Thiết mượn rồi

- Thứ gì đó để bịt kín nồi để hơi không thất thoát: hắn tính dùng lá chuối và bùn để bịt

- Ống dẫn hơi: kiếm cái ống tre tươi là được ha

- Cuối cùng là thứ mà hắn đang lăn tăn: Một cái chậu hay bể để làm mát

Tiêu Phong gọi Ngưu Thiết cùng đi chặt tre trước.

Kiếm một cây nhỏ, chắc khỏe không bị sâu hay nứt, rồi đục thông nòng. Sau đó là chặt lấy một đống tre cứng, đem về chẻ ra thành các thanh rộng khoảng năm phân, dài tầm hơn một mét.

Sau đó hai anh em đóng số cọc tre này xuống nền bếp, theo hình chữ nhật mà Tiêu Phong vẽ trước. Hắn định làm một cái bể nhỏ tạm thời, lấy số tre vừa rồi làm khung, sau đó lấy đất sét trét vào mặt trong để làm thành bể.

Chỉ cần làm bể tạm và chứa được nước thôi, hắn cũng chả quan tâm nhiều, hai bên thành ngắn của bể có hai cái lỗ, sau đó luồn ống tre qua đây rồi bít kín khe hở lại cũng bằng đất sét luôn. Phần lỗ bên cạnh bếp sẽ cao hơn một chút, để khi rượu được ngưng tụ sẽ chảy theo độ dốc mà ra đầu kia.

Phần việc nặng nhọc đã xong, Ngưu Thiết phải đi cắt cử đội tuần tra và chuẩn bị làm bẫy ở cánh đồng trống giữa làng và khu rừng.

Tiêu Phong có thể tự làm các phần còn lại, đó là công đoạn nâng cấp cái nồi đất to đùng nhà lão Ngưu. Cũng chẳng cao siêu gì, Tiêu Phong đổ rượu vào trước, một hũ rượu 15 lít đổ được lưng lưng cái nồi này.

Sau đó hắn để kênh vung, cái vung đè lên một đầu ống tre. Rồi lấy lá chuối che lại các khoảng hở, cuối cùng là dùng đất sét bịt thật kỹ bên ngoài lá chuối.

Thầy ông nội thấy thằng cháu tự làm mà không yêu cầu giúp thì đã đi hái thuốc từ lâu rồi, thảo dược hạ sốt thường mọc ở bìa rừng, nhưng nơi đó giờ đang nguy hiểm, lão phải đi ngược về khoảng rừng sát với quan đạo lên huyện, xa hơn nhưng an toàn hơn.

Ì ạch xách nước vẹo cả người, cuối cùng cũng đổ đầy được cái bể. May mắn là không bị rò nước.

Toàn bộ hệ thống được xây dựng trong căn bếp kín, cổng đã khóa chặt,Ngưu Thiết cũng chỉ tham gia làm bể nên Tiêu Phong không sợ công thức bí mật của mình lộ ra ngoài.

Tiêu Phong đặt một cái hũ bé ở đầu ra của ống tre.

Bắt đầu thôi nào,

Nổi lửa lên emmmmm

*

Bạn đang đọc Nhất Thế Tiêu Dao Khè Thiên Hạ sáng tác bởi Ndsang412
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ndsang412
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.