Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người bị thương

Tiểu thuyết gốc · 1601 chữ

Chương 8: Người bị thương

"Lôi Linh Căn chẳng hạn?"

Nghe câu hỏi xong, Ngưu Thiết nhíu mày.

Hắn không đành lòng vùi dập chút hi vọng đang nhảy nhót trong mắt thằng nhóc trước mặt, chắc nó bị sét đánh nên mới nghĩ ra cái gọi là Lôi linh căn đây mà:

"Ờm ta thì chưa nghe bao giờ. Nhưng biết đâu lại có thật nhỉ, chung quy lại là do kiến thức của ca ca ngươi còn ít, đợi khi nào lên thành Dương Bình, ta sẽ hỏi giúp đệ"

Tiêu Phong cũng chả biết nói gì thêm, nhưng hắn thấy ngọn lửa hi vọng này có khả năng lắm. Hai đời bị sét đánh, trong truyện là kiểu gì cũng dính dáng đến các kiểu Thiên lôi thần thể rồi thì Lôi linh căn đó nha.

Thấy thằng nhóc Tiêu Phong ngồi ngẩn ngơ mơ màng, Ngưu Thiết cũng đánh bài chuồn, hắn nói cần đi ngủ sớm. Tiêu Phong phụ thầy ông nội chuẩn bị đồ và dọn dẹp rồi cũng lên giường đánh giấc, chả hiểu sao từ lúc sét đánh xong là lúc nào hắn cũng buồn ngủ.

Một đêm trôi qua, Tiêu Phong đắm chìm trong giấc mộng.

Trong mộng, hắn trở thành Lôi Đế, dùng tam thiên lôi động và tử kim thần lôi diệt thế đi đánh khắp thiên hạ không địch thủ…

*

Tờ mờ sáng hôm sau, Thầy ông nội gọi Tiêu Phong dậy hỏi hắn có đi xem lễ cho nhóm thợ săn không.

Tiêu Phong đang trong mộng đẹp, không muốn đi, nên lão Tiêu đành đi một mình.

Lão hẹn khi nào lễ xong lão nhờ người mang lộc về để Tiêu Phong cất đi ăn cả ngày. Còn lão xong việc ở đấy sẽ lên huyện mở sạp luôn, tranh thủ kiếm thêm tiền trước khi mùa đông đến.

Phải đến khi mặt trời lên quá con sào, Tiêu Phong mới ưỡn ẹo dậy. Hắn ngủ nhiều vì phát hiện ra càng ngủ thì cơn đau trên người càng giảm, chắc tới mai là trở lại bình thường được rồi.

Ngày mai hắn sẽ theo thầy ông nội lên huyện, để xem có học hỏi hay tìm kiếm được cơ hội đổi đời nào không.

Mà cũng kì quái, thầy ông nội nói sẽ có người mang lộc tới cho hắn, thế mà giờ đã gần tới trưa vẫn chẳng thấy gì.

Tiêu Phong đi ra cổng định bụng dạo quanh thôn một vòng thì nghe thấy âm thanh huyên náo, một thanh niên hộc tốc chạy tới phía này, trông thấy Tiêu Phong liền cất tiếng:

"Tiểu Phong tử, Tiêu gia gia có nhà không? Nhanh tới nhà trưởng thôn cứu người"

Tiêu Phong kiểu "???"

Thanh niên kia là Lý Đại Phong, người trong đội săn.

Đội đi săn khá thân thiết với thầy ông nội nên hắn cũng quen biết với Tiêu Phong.

"Mau kêu Tiêu gia gia nhanh lên, Trần đại cẩu đang bị thương nặng lắm"

Tiêu Phong đáp lời:

"Phong ca, ông nội đệ đi lên huyện rồi, tối mới về cơ"

Lý Đại Phong nghe xong mắng một tiếng "chết tiệt" rồi chạy ngược về phía nhà trưởng thôn, Tiêu Phong cũng tò mò đi theo.

Nhà Trưởng thôn nằm ở chính giữa thôn, cách nhà hắn tầm 200 mét thôi.

Lúc này gần như người trong làng đều đang lố nhố tụ tập ở đây, Lão trưởng thôn đuổi hết đám hóng hớt ra ngoài cổng, trong sân chỉ còn lại vài người của đội đi săn.

Lý Đại Phong về báo cáo lại, rồi hắn cùng với 1 người khác đi ra sau nhà đánh cái xe trâu đi lên đường cái, Tiêu Phong đoán chắc là đi lên huyện đón thầy ông nội về chữa thương đây.

Ở cái thôn này, thầy ông nội gần như là đa nhiệm nhất.

Muốn xin chữ, đặt tên cho con à, tìm lão Tiêu Tùng

Muốn làm lễ cầu an, vẽ bùa sao, tới nhà lão Tiêu Tùng nhé

Bị thương hay chữa bệnh à, nếu không có tiền lên huyện khám, thì tới phòng khám Tiêu Tùng luôn.

Lão già cũng chịu khó học tập, mấy bệnh cơ bản lão có thể xem và tìm cây thuốc để trị, mặc dù không quá cao siêu nhưng méo mó có hơn không, dân ở đây cũng không có đủ tiền để đám lang băm trên huyện chém.

Tiêu Phong lởn vởn quanh cổng vì sợ không ai cho vào, rồi bỗng một bàn tay từ đằng sau chộp lấy lưng áo mà xách hắn vào trong sân.

Ra là Ngưu Thiết, người gã có mấy vết máu loang lổ, cánh tay phải có hình xăm dường như sưng tấy cả lên, nhìn thôi đã thấy đau, Tiêu Phong đang bị tay trái hắn xách như xách gà con.

Qua bậc cổng, Tiêu Phong được thả xuống.

Sân nhà trưởng thôn cũng không rộng lắm, mấy thanh niên trong đội săn đang âm trầm ngồi quây quanh một cái chõng dưới gốc cây. Tiêu Phong nhìn loáng thoáng thấy có người nằm trên chõng, chắc là Trần đại cẩu.

Hắn cũng chả nhớ rõ tên của người này, đội săn đa phần là thanh niên đồng lứa, được Ngưu Thiết dẫn dắt, mọi người hay gọi nhau bằng biệt danh, như cái tên đại cẩu này chẳng hạn.

Thấy Ngưu Thiết về tới, mọi người vội dạt ra. Ngó qua Trần đại cẩu đang hôn mê, vai trái có mấy vết rách dài, máu có vẻ không chảy ra nữa, Ngưu Thiết quay xuống nhìn Tiêu Phong:

"Tiểu Phong tử, ông nội ngươi đâu?"

"Ông nội đi lên huyện sáng nay rồi Thiết ca."

Trưởng thôn đứng cạnh nói xen vào:

"Ta vừa bảo Lý Đại Phong đánh xe lên đón lão Tiêu rồi, nhưng chắc phải hơn canh giờ nữa mới về. A Thiết, ngươi làm gì mà về sau cả đội săn vậy?"

Ngưu Thiết chưa kịp trả lời thì có tiếng ồn ào ở cổng, rồi một phụ nữ áng chừng 50 tuổi chạy vội từ bên ngoài vào, là mẹ của Trần Đại Cẩu.

Trần mẫu chắc vừa đi làm đồng, chân tay còn đầy bùn đất. Nước mắt nước mũi dàn dụa, hẳn là khóc từ đồng về tới tận đây.

Bà thấy con trai nằm bất tỉnh, người thì sưng lên, đỏ như gấc thì mặt bà tái cả đi, chân tay run run định lao vào lay tỉnh con trai. Mọi người chỉ biết đứng nhìn và thương cảm.

Chỉ mỗi Tiêu Phong cảm thấy hơi gợn gợn khi Trần Mẫu người toàn bùn đất chuẩn bị ôm vào người nằm trên cáng, hắn vội vào phi vào cản. Thực ra với cái thân thể còi cọc của hắn thì cản không nổi, ngã nhào ra đất nhưng cũng làm cho Trần Mẫu dừng lại.

Thấy ánh mắt bất thiện của cả đám người, Tiêu Phong mau mồm giải thích:

"Trần bá mẫu, tay chân người toàn đất như kia, nếu tới gần để nó dính hay rơi xuống vết thương của Trần ca, sợ là sẽ làm vết thương thêm nặng, bị nhiễm trùng đấy."

Trần mẫu cũng như hiểu ra, vội vàng lùi lại cả mấy bước, rồi lại khóc, giờ còn thêm cả tiết mục gào lên nữa:

"Ối dồi ôi con ơi là con ơi…"

"Làm sao mà lại ra nông nỗi này con ơi"

Gào xong mấy câu phổ thông, bà lia mắt tìm thấy Ngưu Thiết:

"Thiết cẩu, ngươi nói lần này chỉ đi bắt cáo, sao giờ con ta lại thành ra như thế này?"

Ngưu Thiết cũng là khóc không ra nước mắt, hắn còn đang có thương thế trong người đây này. Cả cánh tay phải của hắn sưng tấy lên, đang còn phải ngâm trong một cái thùng đầy nước giếng.

Lúc này một gã trong đội thợ săn đứng ra nói chuyện:

"Thẩm à, không trách A Thiết được, chuyến này là chúng ta gặp hung thú, nếu không có A Thiết, sợ rằng cả đoàn đều không chạy thoát."

Tiêu Phong ngay lập tức bật chế độ hóng hớt. Hắn quan sát Trần Đại Cẩu thì thấy người này khả năng cao là bị thương rồi nhiễm độc, nhưng loại độc này chắc chắn chưa từng nghe thấy ở thế giới trước kia, hắn đang thắc mắc nguyên nhân là gì đây.

"Sáng nay, bọn ta theo lối cũ đi vào rừng, vốn dĩ cũng chưa đi vào sâu thì thấy chim chóc bay tán loạn. Một lúc sau thì thấy cây cối từ phía sâm lâm đung đưa rồi hai con Hỏa Tí Hầu lớn chuyền cành tới gần."

"Mọi người cũng biết, cái giống này sinh sống ở sâu trong rừng, có khi phải đi vào tận 5 ngày mới thấy. Thường thì bọn này sống theo từng gia đình khỉ, rất ít khi rời khỏi địa bàn. Lúc đấy bọn ta cũng hoang mang không biết tại sao chúng lại mò ra tận khu rìa này."

"Theo lệ cũ, khi gặp bọn khỉ này, thì phải cống rượu. Chỉ cần đưa rượu và không tiếp tục xâm phạm vào lãnh địa của chúng thì chúng sẽ bỏ qua."

"Lần này, chúng ta đều mang rượu cả, A Thiết cầm theo 2 bầu, tiến đến rồi mở nắp để dưới đất. Khi vừa đặt rượu xuống thì bỗng nhiên hai khỉ này kêu ré lên rồi lao xuống tấn công."

Bạn đang đọc Nhất Thế Tiêu Dao Khè Thiên Hạ sáng tác bởi Ndsang412
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ndsang412
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.