Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi trở về rồi

Phiên bản Dịch · 2551 chữ

Đã trôi qua ba năm kể từ lần Thần giới rơi vào loạn lạc, hiện tại, rất nhiều người đã chuyển vào trong thế giới nhỏ, bởi vì Thần giới đổ sụp, có vài nơi vẫn đang tự động khôi phục, cho nên, vài tầng trời cũng chịu một ít ảnh hưởng.

Trong mỗi một tòa thành trì của Thần giới, đều có hai pho tượng.

Đây là hai người trẻ tuổi, người nam mặc một bộ quần áo vải đen, nhìn rất bình thường, nhưng lại có khí thế khó tả, người nữ lại có dung mạo xinh đẹp thoát tục không dính bụi trần.

Giống như là thần tiên giáng trần.

Hai pho tượng không có khắc tên, nhưng cho dù là trai gái già trẻ lớn bé, thậm chí cả những đứa trẻ con đang bi bô tập nói, đều biết một cái tên, cứu thế đạo tổ, thần nữ vá trời.

Hai phu thê bọn họ hợp lực, ngăn cản cơn sóng dữ, một người vá trời, một người đánh chết thiên đạo ác ôn.

Cuối cùng, Thần giới mới có được yên bình như ngày hôm nay.

- Mẹ mẹ, ngài ấy là cứu thế đạo tổ sao?

Trên đường, có một đứa trẻ chỉ tay vào pho tượng hỏi.

Bốp!

Người phụ nữ bên cạnh vội vàng đánh vào ngón tay đang chỉ trỏ của đứa trẻ, nói:

- Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được dùng tay chỉ tượng của cứu thế đạo tổ, không có bọn họ, toàn bộ người trên thế giới này đã chết rồi!

- Hu hu, mẹ ơi con sai rồi, con chỉ muốn sau này mình cũng lợi hại như cứu thế đạo tổ, còn muốn cưới được cô vợ xinh đẹp như thế kia.

. . . . . .

- Tiểu tử kia, ha ha, không thể không nói, ta sống mấy ngàn năm, không bằng ngươi!

Trước một ngôi nhà tranh, một gã đàn ông mặc hắc bào, đang uống trà, hắn nhìn lên khoảng không, hình như đang tự giễu, trước mặt có hai chén trà, một chén tự mình uống, lại giống như đang nói chuyện với chén trà ở bên phía đối diện.

Hắn hiện tại là một trong số ít cường giả đứng đầu Thần giới, đã tiến vào cảnh giới đạo tổ, hiện tại, Thần giới có hai đạo tổ, một là đế tân hắn, người còn lại là Mạc Thiên Tinh.

Sau khi bọn họ tiến vào cảnh giới đạo tổ, không chỉ vào trong hư không tìm kiếm dấu vết một lần, mà rất nhiều lần, nhưng cuối cùng, vẫn không thu hoạch được gì.

……..

Trong thế giới nhỏ, đây là một thế giới riêng biệt, chưa bao giờ có tên, bởi vì ai cũng không có tư cách đặt tên, người có tư cách, đã rời đi từ ba năm trước, cũng có thể nói, đã đi đến nơi khác nghỉ ngơi, có lẽ hắn rất mệt, còn chưa sống được 30 năm, đã làm được rất nhiều chuyện có người sống cả đời cũng không làm được.

- Nhóc con thối tha, hết rượu rồi, chừng nào nhà anh mới tới tặng rượu cho lão già này đây!

Trong một cửa tiệm kỳ lạ, cánh cửa của cửa tiệm rất kỳ quái, thậm chí còn giống với một nơi nào đó ở Nhân Gian giới, một lão già đầu bạc phơ ngồi trên ghế đu thấp giọng thì thào, nói xong, khóe mắt đã bắt đầu ươn ướt.

…………

- Anh Trăn, anh nói xem con chúng ta, ở bên đó thế nào rồi?

Cơ Mộng Dao thấp giọng hỏi, Lý Trăn không biết nên trả lời như thế nào, nghẹn ngào nửa ngày, cũng không muốn gây ảnh hương tới người phụ nữ trong lòng.

- Bản lĩnh của thằng bé đó lớn như thế, em lo lắng làm gì, ông đây mới chẳng thèm quan tâm nó!

……..

- Mẹ Tiểu Tiên, mẹ nói xem bố mẹ con đi hái sao, đến bao giờ mới về ạ?

Một bé gái tóc tết đuôi sam vẻ mặt không vui hỏi, con bé đã năm tuổi rồi.

- Tiểu Niệm Niệm ngoan, sao ở một nơi rất xa, bố mẹ phải kiếm rất lâu, con yên tâm, bọn họ nhất định sẽ trở về.

Hoàng Tiểu Tiên vuốt ve đầu của bé gái, lên tiếng an ủi.

Một đứa trẻ khác ở bên cạnh chạy tới:

- Mẹ, Đồng Đồng cũng muốn sao, bố và mẹ Thanh Nhi liệu có mang cả về cho con không ạ!

- Tiểu Ngư Nhi cũng muốn, anh chị đều có, con cũng muốn!

- Tiểu Niệm Quân cũng muốn, mẹ Tiểu Tiên, mẹ nói với bố đi, con cũng muốn một ông sao!

Hạ Mạch sinh rồi, đứa bé cũng hơn hai tuổi, tên là Lý Niệm Quân.

( Niệm Quân 念君: còn có thể hiểu là ‘nhớ chàng, nhớ anh’, ( tui thấy cả truyện bà vợ chịu thiệt nhất là Hạ Mạch, đi với nam9 từ trang đầu tiên cái về sau chẳng có đất diễn (.)

- Được được được, đều có, tất cả đều có!

Hoàng Tiểu Tiên không chống đỡ được.

- Lý Tiểu Ngư, mau qua đây, chữ hôm nay con đã viết chưa?

Trúc Tẩm Ngưng vội vàng giải vây, Lý Tiểu Ngư lanh lợi đi tới:

- Mẹ, con viết rồi ạ, hôm nay con đã viết 20 lần chữ ‘bố ơi, con nhớ bố’, còn cả, ‘mẹ Thanh Nhi, con nhớ mẹ’.

- Đám nhóc kia mau tới đây, xem bà cụ mang gì về cho các con này?

- Oa, là kẹo bông!

Một đám nhóc lao như bay tới chỗ bà lão, trên mặt ba người con gái vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại có chút ưu tư nói không nên lời.

- Chị Tiểu Tiên, cái tên vô lại kia có quay về tìm chúng ta?

Hạ Mạch nhìn lên hư không, thấp giọng thì thào.

- Có, chị tin hắn nhất định sẽ trở về!

…….

Hư không, nơi này yên tĩnh như đã chết, nơi nơi trong hư không đều chỉ là bụi bặm và rác rưởi, một nơi nào đó, có một cơn lốc xoáy nhỏ nhấc lên, lốc xoáy hình như liên tục phóng đại, từ từ, hình như có hai con cái giãy dụa bên trong, đong đưa thân mình bơi ra ngoài.

Hai con cá một trắng một đen, chúng nó sau khi ra ngoài, giống như vừa thoát khỏi trói buộc nào đó, nhìn vui vẻ lạ thường, sau đó cắn vào đuôi đối phương, tiếp tục bơi lội.

Dần dần, hai luồng năng lượng chậm rãi phóng to trên hư không, hình thành một cái cối xay thật lớn, xoay tròn trên hư không, mà bụi bặm xung quanh cũng tránh ra xa.

Trên cối xay, hình như có thứ gì đó đang ngưng tụ, đầu tiên là ngưng tụ một đôi giày vải, sau đó, là hai đôi chân ngồi xếp bằng.

Tiếp nữa là thân mình, bộ quần áo màu đen, mái tóc đen nhánh, gương mắt góc cạnh rõ ràng.

Khí thế xoay tròn quanh người, trong tay có một ấn kết cổ quái, khi sợi tóc cuối cùng ngưng tụ, hai con cá chép một trắng một đen lập tức vui vẻ bơi tới trước mặt người con trai, không ngừng dùng miệng chạm vào mắt hắn, hình như đang muốn gọi chủ nhân tỉnh lại.

Lông mi tên thanh niên khẽ động đậy, ngón tay đang duy trì ấn kết của hắn khẽ giần giật.

Cuối cùng, hắn thở hắt ra một hơi, hai mắt chậm rãi mở ra, trong đôi con ngươi, là cảm giác sâu không thấy đáy.

Tên thanh niên mở mắt, kinh ngạc nhìn chung quanh một hồi lâu, và cả cái cối xay ở dưới thân.

- Đây là, tôi đã trở lại sao?

Tôi kinh ngạc nhìn tất cả, tôi không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, tôi chỉ biết, cuối cùng, tôi lấy thân hóa đạo, cho dù hy sinh chính mình, cũng phải khiến Hoàng Thiên hoàn toàn biến mất, tôi cảm thụ được dưới cối đại đạo, đã không còn khí mùi của Hoàng Thiên.

………

Trong thế giới nhỏ, tiếng sấm ào ạt không ngớt, nhưng sắc trời lại không hề u ám, thậm chí, đã có hạt mưa rơi xuống, nước mưa đổ xuống, vô số hoa cỏ đã héo úa bỗng sống lại.

- Đây là thứ gì?

- Trời mưa rồi sao?

- Không, nước mưa này, còn tốt hơn cực phẩm linh khí, tu vi của tôi đột phá rồi!

Vô số người trong thế giới nhỏ vô cùng vui vẻ, đối với thay đổi thình lình của thế giới nhỏ, rất nhiều người đều hoan hô, không có gì khó hiểu.

Trong một tòa cung điện, Hoàng Tiểu Tiên bỗng mở to hai mắt, đã lâu rồi tâm tình cô không dao động như vậy, Hạ Mạch, Trúc Tẩm Ngưng và Hoàng Tiểu Tiên cùng hội hợp bên ngoài cung điện, các cô đã kích động nói không thành câu, đồng thời, còn có rất nhiều người trong tòa cung điện này.

Người già đang nằm trên ghế đu, đột nhiên bật người dậy, thân mình biến mất khỏi chỗ cũ.

……..

- Ha ha, không chỉ đơn giản là sống lại, thực lực, hình như cũng đã tăng lên.

Tôi khẽ cười nói, thân mình biến mất vào trong hư không, Thần giới, vẫn quen thuộc như vậy, ba năm nay hình như không có thay đổi gì, không đúng? Pho tượng kia? Là tôi, còn có. . . . . . Thanh Nhi.

Nghĩ đến đây, không hiểu sao lòng tôi nghẹn lại, nhưng tôi hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm, cũng không phải, một chút hy vọng đều không có.

Đột nhiên, ở trước mặt tôi, xuất hiện hai thân ảnh.

Nhìn hai người kia đã kích động tới mức thân mình khẽ run rẩy, tôi mỉm cười.

- Tiền bối đế tân, Mạc vực chủ.

Tôi nhẹ giọng chào hỏi.

Mà đế tân lại không nói câu gì, ngay sau đó, ngài ấy bỗng cao giọng cười to.

- Ha ha ha ha. . . . . . . . . . .

Tôi không hiểu gì, nhưng trong lòng lại thấy hơi ấm áp.

- Lý tiểu hữu, hoan nghênh về nhà.

Mạc Thiên Tinh nhẹ giọng nói với tôi.

Ngay sau đó, Mạc Thiên Tinh lại nói tiếp:

- Chư vị Thần giới, cứu thế đạo tổ của các ngươi, đã trở lại.

Thần giới đột nhiên rơi vào yên tĩnh, hình như vẫn chưa phản ứng lại, tôi cùng bọn họ hàn huyên hai ba câu, liền tiến vào thế giới nhỏ, lúc trước, đã biết được từ chỗ tiền bối đế tân, tôi đã biến mất ba năm, mà ba năm nay, tôi tin, có một đám người, vẫn luôn chờ đợi rất khổ cực.

Tôi chờ không được chui vào trong thế giới nhỏ, tới cung điện quen thuộc, tôi phát hiện cửa cung điện đã đứng đầy người.

Đứng ở hàng đầu tiên, là ba bóng hình xinh đẹp, người nào cũng có dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lúc này, không ai là không lo lắng nắm chặt góc áo.

Khi thấy tôi xuất hiện, ba người run lên, gần như cùng lúc, nước mắt không cầm được, trào ra bên ngoài.

- Anh đã trở về.

Nói bất cứ câu gì, có lẽ đều không bằng câu này, nói nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể nói như chữ này.

- Về sau, không bao giờ biến mất nữa!

Tôi ôm chặt ba người con gái, mãi cho đến khi các nàng không tiếp tục nức nở, tôi mới đi tới trước mặt bố mẹ tôi, bà nội và lão Doãn.

- Được, quay về là tốt rồi!

Không đợi tôi mở miệng, bà nội đã khụt khịt nói.

- Bố, đó là bố, ông sao của mình đến rồi!

Tiểu Niệm Niệm lao ngay đến, mấy đứa nhóc phía sau cũng hưng phấn lao theo.

Nhìn bốn đứa bé, tôi cảm giác được hốc mắt mình hơi ươn ướt.

- Bố bố, mẹ đâu? Còn cả ông sao nhỏ của con đâu ạ?

Tiểu Niệm Niệm mặt mày tò mò, hình như có chút thất vọng.

Nhìn thấy các con, lòng tôi nghẹn lại, sau đó ngưng tụ linh khí trên không, ngưng tụ ra một hình ông sao năm cánh, to đúng bằng một ngọn núi.

- Nào, đây là của Tiểu Niệm Niệm.

- Đây là của Đồng Đồng, con nhỏ hơn, cho nên nhỏ hơn của chị một chút, cả Tiểu Ngư Nhi nữa, vậy, của Tiểu Niệm Quân nhỏ nhất.

……..

Trước ngôi nhà tranh, đối diện là tiền bối đế tân.

Chúng tôi cùng nhau uống trà.

- Tiểu tử, ngươi có biết, chén trà này đã được chính ngươi đặt ở đó ba năm trước không?

Tiền bối đế tân hiếm khi phấn khởi như vậy.

- Tiền bối đế tân, tôi biết ngài đã chờ đợi rất cực khổ, để tôi giải quyết chuyện này.

Tôi nhìn tiền bối đế tân nói, ngài ấy biết, tôi nói đợi, là chỉ cái gì.

- Nghe nói trong hư không, có một dải ngân hà, tất cả những người hồn bay phách lạc ở các thế giới, hồn lực cuối cùng đều sẽ hội tụ trên dải ngân hà đó, trải qua sự thử thách, sẽ giành được cơ hội sống lại, chỉ cần trên thế gian, vẫn còn một tia hồn lực của người đó, vậy thì, có thể tìm kiếm tàn hồn trong ngân hà.

Tôi cùng tiền bối đế tân hàn huyên xong, tiếp tục lên đường, ngân hà nằm ở đâu? Tôi thậm chí còn không có sốt ruột xử lý chuyện Huyết Ma giới, dù sao, hiện tại tiền bối đế tân và Mạc Thiên Tinh đều đã là đạo tổ, bọn họ sẽ bắt tay vào giải quyết Huyết Ma giới bên kia.

Tôi tìm kiếm trên hư không khoảng hai năm, cuối cùng, một con sông màu bạc sáng chói xuất hiện trước mắt tôi, hình như nó không có điểm xuất phát, cũng chẳng có bờ bến.

Tôi ngồi khoanh chân bên ngân hà, thần niệm chìm vào trong, bắt đầu tìm kiếm.

Một năm!

Hai năm!

Thậm chí, trên người tôi đã dính đầy bụi bặm.

Tôi gần như đã trở thành một bức tượng trên hư không.

Thần niệm vẫn liên tục tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thu hoạch được gì, tiền bối đế tân nói, chỉ có còn một tia tàn hồn, mới có thể tìm được trong này, nếu như Hoàng Thiên, Hình Thiên, bị tôi hủy diệt vào hư không, thì căn bản không thể tìm thấy.

Chẳng lẽ, trong này thật sự không còn hy vọng sao?

Không, không có khả năng, hai năm không tìm được, tôi tìm ba năm, mười năm, hai mươi năm, tuổi thọ của tôi, còn rất dài.

Không có bất cứ thứ gì, bất cứ lý do gì, có thể khiến tôi từ bỏ.

HẾT CHÍNH VĂN theo dõi facebook Sam Sam ( Sam Zhou) để đọc phần ngoại truyện nhé <3 cảm ơn các bạn đã đọc đến tận đây, bé Sam rất vui và cảm ơn thật nhiều !

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 286

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.