Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huấn luyện quân sự

Phiên bản Dịch · 1351 chữ

Cô “nữ quân nhân” Cố Yên vẫn nằm trên giường, bàn chân tê buốt vì đau. Rõ ràng là rất mệt, rất buồn ngủ, nhưng nhắm mắt lại cũng chẳng tài nào ngủ nổi, quay người mấy lần, đồng hồ báo thức đã điểm, lập tức bao tiếng lẩm bẩm không hài lòng vang lên.

Cố Yên lập tức nằm thẳng người. Ký túc lại chìm trong sự tĩnh lặng. Được một lúc, vẫn còn cảm thấy khó chịu, cô xuống giường, cố gắng bước nhẹ nhàng nhất có thể. Thế nhưng, khi bước đến bước cuối cùng vẫn không cẩn thận bị trượt chân.

Có tiếng thì thầm hỏi: “Cố Yên, cậu sao vậy?”

Cố Yên cố nhịn cơn đau ở chân, lạnh lùng đáp: “Mình không cẩn thận… nên bị trượt.”

Chẳng biết có một âm thanh sắc nhọn từ giường nào bay tới: “Rốt cuộc vẫn là đại tiểu thư, đến giường đơn mà ngủ cũng không quen.”

Cố Yên chẳng nói được gì, từ từ đứng dậy, đến ngăn kéo lấy điện thoại rồi mở cửa đi ra ngoài.

Ngồi ở hành lang, Cố Yên thở dài, vẫn còn cảm thấy có chút tủi thân, đôi mắt đỏ hoe, tay bắt đầu bấm số.

Đầu máy bên kia nhận điện thoại rất nhanh, tiếng của Lương Phi Phàm rõ ràng vẫn còn đang ngái ngủ.

“Có đánh thức anh không?” Cố Yên cảm thấy tội lỗi, thực ra cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là… bất giác nhớ giọng nói của anh.

Lương Phi Phàm sững lại nhìn màn hình điện thoại, cứ như một giấc mơ vậy, đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động gọi điện cho anh. Anh hơi trầm giọng, trả lời: “Không sao, có chuyện gì thế?”

“Em… đau chân.” Cố Yên cố tìm một lý do, chợt không thấy đầu máy bên kia trả lời. “Lương Phi Phàm?” Cố Yên khẽ gọi tên anh.

“Ừ, anh đây. Em hãy ngoan ngoãn ở ký túc, hai mươi phút nữa anh tới.”

Cố Yên nghẹn lời.

Không hiểu sao, anh không gác máy, Cố Yên có thể nghe thấy tiếng anh thay quần áo sột soạt, xuống lầu, mở cửa xe, đóng cửa xe. Cả hai người đều không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe âm thanh từ phía người kia, rồi cảm nhận, ôi, thật an tâm.

Tới cùng với Lương Phi Phàm chính là thầy giáo hướng dẫn của trường và những vị lãnh đạo mà có thể tới đó một cách nhanh nhất, nhưng lúc ấy Cố Yên cũng chẳng thể cười được. Chiếc bóng cao cao của anh từ từ đến gần, thấy ánh mắt của Cố Yên, anh vội vàng bảo những người khác dừng bước.

“Em bị thương ở đâu?” Anh xoa đôi má, nhẹ nhàng hỏi. Cô không trả lời, anh liền ngồi xuống nhìn bàn chân cô.

“Có phải em không thích huấn luyện quân sự không? Bảo bọn họ dừng lại nhé, có được không?” Anh thấy tâm trạng của cô bé không được tốt, cho rằng cô quá mệt mỏi với nửa tháng huấn luyện quân sự, liền từ tốn hỏi.

Cố Yên lắc đầu.

Lúc đó hành lang yên tĩnh, chẳng có tiếng động nào Cố Yên cũng chẳng nói câu nào. Lương Phi Phàm nhẫn nại chờ đợi, rồi quay lại nhìn các thầy giáo hướng dẫn một cách khó hiểu.

Lương Phi Phàm nghĩ lại những thông tin mà người ta đã cho anh biết, ngầm đoán có thể cuộc sống ở ký túc không phù hợp với cô. Nhìn thấy sự tủi thân hiện lên trong mắt cô, trong lòng anh thật không thể chịu nổi.

Cô đang ở bên cạnh anh, sao anh có thể để cô chịu tủi thân chứ?

Anh thì thầm an ủi, rồi quay người, nói với mấy người chịu trách nhiệm ở đây vài câu, một lúc sau, nhóm người cũng về hết. Lương Phi Phàm đưa cô đi xuống, hai người giờ đã ngồi trong chiếc xe đỗ ở trước ký túc xá.

Cố Yên đã mềm lòng trước sự chăm sóc của anh, cuối cùng, cô đã nói với anh về việc mọi người trong ký túc xá đều ghét mình, cô không muốn ở đây nữa.

“Vậy, chúng ta chuyển trường nhé?” Lương Phi Phàm nhẹ nhàng hỏi.

“Không cần… em chỉ muốn về nhà ở.” Cố Yên cúi đầu, chậm rãi nói.

Lương Phi Phàm sững người, vừa rồi cô ấy nói… về nhà.

Anh nói “được”, chiếc xe có màu ánh trăng, ánh mắt của anh tựa một vị thần trong truyện thần thoại. “Chúng ta về.”

Sau đó, Cố Yên dần dần mở lòng, kể hết mọi chuyện cho Lương Phi Phàm nghe, cuộc sống mới mẻ của sinh viên chỉ là khởi đầu thôi. Lương Phi Phàm cẩn thận nghe từng lời cô nói.

Ánh sáng từ chiếc xe đã gây chú ý với các sinh viên đang chạy bộ buổi sáng, nhìn vào trong xe, ai cũng có một ánh mắt kỳ quặc.

Cố Yên thở dài.

“Em lên thay đồ, để… đi huấn luyện quân sự hay về nhà vậy?” Anh hỏi lại, vì đêm qua anh cũng nghe rồi, nếu không đồng ý thì anh sẽ bảo họ dừng học quân sự. Lương Phi Phàm cười lớn, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô. “Cố Yên, có anh ở đây, chỉ cần nói cho anh biết em muốn gì, không cần hỏi anh như thế nào. Có hiểu không?”

Ánh mắt Cố Yên có chút bất an, cô cúi đầu xuống nghĩ một chút, khẽ đáp: “Như thế nào cũng được ư?”

“Chỉ cần là chuyện anh có thể làm, như thế nào cũng được.” Lương Phi Phàm trả lời một cách chắc chắn.

Cố Yên cắn môi: “Vậy… em không đi huấn luyện quân sự nữa, em muốn theo anh về nhà. Mệt, không thích đứng nghiêm, cũng không thích phơi nắng, còn phải hô khẩu hiệu, đúng là quá ngốc, còn bộ đồ thô ráp, không thoải mái chút nào. Em không muốn sống trong ký túc, ba người kia thật đáng ghét.”

“Được.” Lương Phi Phàm ngắm nhìn vẻ đáng yêu của cô, chỉ nói đúng một từ. Nhưng cũng chỉ cần một từ đã mở hết những gì mà cô nàng bướng bỉnh vẫn cố giấu.

Khi Cố Yên về phòng thay đồ, những người trong phòng đã dậy rồi, nhìn thấy cô cũng chẳng để ý gì. Cố Yên không vui, thay quần áo xong liền lập tức dọn đồ.

Có tiếng gõ cửa, cô quản lý ký túc bước vào, nhìn mấy người quần áo gọn gàng liền bỏ đi. Sau khi cô quản lý đi, có tám người mặc đồ y hệt nhau chia hai hàng bước tới, Cố Yên đương nhiên nhận ra, đó là người của Lương gia.

“Cô Cố!” Tám người lần lượt chào hỏi Cố Yên, cô cũng cúi đầu đáp lễ.

Tiếp theo, bọn họ phân công nhau làm việc, hai người thu dọn tủ quần áo của Cố Yên, hai người dọn giá sách, hai người dọn giường, hai người còn lại đứng bên cạnh Cố Yên.

Những bạn cùng phòng cô sớm đã chẳng nói được lời nào, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi vội đi tới bãi tập quân sự.

Bãi đỗ xe ở ngay cửa lớn của ký túc xá. Lúc anh chàng đẹp trai của Cố Yên mới đến thì đã bị hiệu trưởng và các vị lãnh đạo trường vây kín hỏi thăm. Những đám sinh viên đang xì xào bàn tán về nguyên nhân khoá huấn luyện quân sự đột nhiên bị huỷ bỏ.

Bước xuống từng bước, từng bước, cũng giống như từng bước đi qua những tháng năm đau khổ gập ghềnh, từng bước đi vào số mệnh. Lương Phi Phàm chào đón cô với khuôn mặt tươi cười, anh đang chờ cô, nếu anh nói như vậy, chỉ cần cô muốn, chỉ cần anh có thể.

Bạn đang đọc Nở Rộ của Tiểu Ngư Đại Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.