Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị ép quay về đường cũ

Phiên bản Dịch · 2050 chữ

Thâm tâm nàng không thể nào tốt nổi, trong lòng liên tục chửi mắng tiên đế không ngừng. Đúng thật là một người không có tầm nhìn!

Tiên đế an bài như vậy, trừ phi là đưa Tuyên Vương lên vị trí Thái tử luôn cho rồi. Bằng không, đó chẳng phải là tự tay chôn xuống một tai họa ngầm ư? Mới ba bốn năm thôi, mọi chuyện đã phát sinh thành thế này.

Mà ngay cả khi đem ngôi vị truyền cho Tuyên Vương, hậu cung của hắn cũng là một chiến trường rộng lớn không có thuốc súng. Nào là Trấn Nam Vương, nào là Xích Nam Hầu, nào là Lĩnh Nam Đạo Tiết Độ Sử nắm giữ tám vạn binh trong tay...

Lão hoàng đế này, có lẽ đầu óc của ông ta đã bị lừa đá rồi chăng? Ông ta cảm thấy Bùi gia đang nắm giữ giang sơn quá an ổn nên không cam lòng à?

Mục Tri Hứa một bên mắng mỏ không ngừng, một bên lại chạy như điên trở về

Ngay khi nàng vừa đặt chân đến bìa rừng thì đã nghe được tiếng kêu thảm thiết đang truyền đến. Thâm tâm nàng trùng xuống, lập tức chạy nhanh qua lay tỉnh đệ đệ muội muội.

Mà mọi người xung quanh cũng bị tiếng kêu thảm thiết đó làm giật mình tỉnh giấc, ai nấy đều hoảng sợ nhìn bốn phía, đã xảy ra chuyện gì sao?

“A ——”

Trong bóng đêm lạnh lẽo, tiếng kêu trở nên đặc biệt rõ ràng, thâm tâm của mọi người đều run lên theo tiếng kêu.

Mục Tri Hứa vội vàng đem tay nải quải lên vai, Mục Thâm và Mục Uyên thấy vậy cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng thu thập đồ đạc.

Mà gia đình của Ngô Tam Thủy và Triệu Đại Hà cũng đang mù mờ, cuống cuồng hết cả lên.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Phía trước lại có thổ phỉ sao?”

Mọi người lập tức hít một hơi khí lạnh, động tĩnh lớn như vậy, rõ ràng là một bọn thổ phỉ tàn nhẫn, bọn họ căn bản là không hề có sức phản kháng.

“Đi!” Mục Tri Hứa mặc kệ những người khác, lôi kéo đệ đệ muội muội chạy ngược lại đường cũ.

Hiện giờ không thể tiếp tục đi về phía trước được nữa, chỉ có thể tạm thời quay lại đường cũ rồi từ từ tính toán sau.

Ngô Tam Thủy và Triệu Đại Hà thấy hành động của Mục Tri Hứa thì cũng không rõ nguyên do, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều có sự do dự.

Mà vào lúc hai người bọn họ còn đang do dự, Mục Tri Hứa đã dẫn đệ đệ muội muội chạy nhanh như bay, chớp mắt đã sắp rời khỏi chỗ này.

Ngô Tam Thủy và Triệu Đại Hà cắn chặt răng, ma xui quỷ khiến mà chạy theo Mục Tri Hứa.

“Oa, cha của đứa nhỏ ơi, chúng ta đang đi đâu đây?”

Mặc kệ cho gia quyến có hỏi han như thế nào, hai người nam nhân cũng đều không có đáp lại.

Nhưng hỏi mãi sinh phiền, bọn họ bèn thốt ra một câu qua loa: “Đừng nói lời vô nghĩa nữa, chạy nhanh còn kịp.”

Người trong nhà nghe vậy lập tức im lặng, không dám nói thêm nửa lời.

Mặc dù động tác của Mục Tri Hứa rất nhanh, nhưng chỉ trong chốc lát thì bên tai nàng lại nghe được tiếng vó ngựa và tiếng kêu thảm thiết truyền đến, ngoài ra còn có những tiếng cười to điên cuồng.

Mục Tri Hứa cảm nhận được Mục Tri Hạ run lên một chút, nàng cúi người bế muội muội lên, sau đó quay qua nói với Mục Thâm và Mục Uyên: “Chúng ta không đi đường lớn nữa, đi qua đường nhỏ bên này.”

Đường lớn tuyệt đối là không an toàn, xem ra những kẻ kia là đang muốn đuổi tận giết tuyệt hết tất cả mọi người.

Hoặc là bọn chúng đóng quân ở chỗ này quá lâu rồi, nghẹn đến mức muốn phóng hỏa, muốn phát tiết bản thân một chút, bất kể là nguyên nhân gì đi chăng nữa thì nhất định là đường lớn rất nguy hiểm.

Mà Ngô Tam Thủy và Triệu Đại Hà đang đuổi theo phía sau Mục Tri Hứa, thấy bốn tỷ đệ quẹo qua đường nhỏ cũng vội vội vàng vàng chạy theo.

Còn các lưu dân ở nơi này đang sợ chết khiếp, túa nhau ra chạy trốn tứ phía, tiếng vó ngựa và tiếng cười điên cuồng kia khiến bọn họ run rẩy không ngừng.

Trong bóng đêm, vô số ngọn đuốc soi rọi vào vô vàn mảnh huyết sắc làm rực sáng nửa bầu trời.

Đám người Mục Tri Hứa chạy nhanh nên không nhìn thấy, sau khi bọn họ đi thì nơi đó đã xuất hiện một tiểu đội khoảng năm mươi binh lính, bọn chúng gặp người liền giết, trong mắt ai nấy đều lộ ra ý cười điên cuồng.

Mục Tri Hứa cũng không dám dừng lại, nàng lôi kéo đệ đệ muội muội chạy như điên ở trong bóng tối, chạy mãi chạy mãi, không biết đã chạy bao lâu.

Khi nàng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên không trung thì sắc trời đã dần sáng lên.

Nàng thở hổn hển thả Mục Tri Hạ thả xuống mặt đất, xoa xoa cánh tay đau nhức một hồi.

“Này... chúng ta đã chạy suốt một đêm rồi!” Mục Uyên cũng thở gấp, duỗi tay lau đi mồ hôi trên trán. Sau đó lấy túi nước ra, ừng ực ừng ực uống từng ngụm nước lớn.

Yết hầu của Mục Tri Hứa cũng nóng rát, chộp lấy túi nước ở bên hông mà uống.

“Tạm thời thì có lẽ nơi này sẽ an toàn.”

“A tỷ, những kẻ đó là ai vậy?” Mục Thâm thở hổn hển một hơi, hỏi.

Mục Tri Hứa nhìn thoáng qua hai nhà Ngô Tam Thủy và Triệu Đại Hà cách nàng khá xa, ngoài ra còn có một ít lưu dân sấn loạn chạy theo kịp.

Nàng hạ giọng: “Người trong quân đội, là quân đội của Tuyên Uy Phủ.”

Trong khoảng thời gian này, Mục Thâm và Mục Uyên cũng được Mục Tri Hứa dạy dỗ không ít, vốn dĩ hai người đều có tư chất thông minh, rõ ràng là không khó dạy, mà Mục Tri Hứa lại dụng tâm dạy dỗ bọn họ một phen. Bây giờ hai huynh đệ đã không còn là tiểu tử thôn quê cái gì cũng không hiểu biết như ngày xưa nữa.

Hai người đều há to miệng: “Tuyên... Tuyên Uy Phủ sao? Quân đội... quân đội của Tuyên Uy Phủ ư?”

“Không sai, vì vậy con đường đi tới Tuyên Uy Phủ đã không thể đi được nữa rồi, chúng ta phải thay đổi tuyến đường thôi.” Ánh mắt Mục Tri Hứa thoáng mang vẻ nặng nề.

Nói đến việc thay đổi tuyến đường, ánh mắt của Mục Thâm và Mục Uyên tràn ngập cảm xúc mâu thuẫn, chính là vừa mừng vừa lo. Bọn bọ chạy nạn từ Vĩnh Ninh Phủ tới đây, đã đi lâu như vậy rồi, nếu bây giờ phải thay đổi tuyến đường...

“A tỷ ơi, nếu là thay đổi tuyến đường... chúng ta nên đi đâu bây giờ?”

Vốn dĩ, ban đầu là muốn đi về hướng bắc, nhưng bây giờ hướng bắc không còn an toàn nữa thì còn biết đi nơi nào đây?

Ngay lúc Mục Tri Hứa muốn trả lời thì thấy những người khác đang tới gần, nàng lập tức ngậm chặt miệng.

“Ta nói chứ các người làm sao vậy? Nhiều con đường như thế mà cứ đi theo chúng ta là sao?” Mục Thâm bất mãn nhìn những người đang đi lại đây.

Ngoại trừ hai nhà Ngô, Triệu thì còn có một số lưu dân sấn loạn nên đi theo bọn họ. Có điều chẳng một ai mảy may chột dạ, da mặt bọn họ cũng không mỏng, hoàn toàn không phản ứng với lời nói của Mục Thâm.

Bọn họ cũng không biết tại sao lại đi theo tỷ đệ Mục Tri Hứa, chỉ là theo bản năng mà cảm nhận nếu đi theo Mục Tri Hạ sẽ rất an toàn.

Mục Tri Hứa liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không nói chuyện. Dù sao thì nếu gặp phải nguy hiểm, nàng cũng sẽ không ra tay.

Nàng nhiều nhất cũng chỉ có thể bảo vệ đệ đệ muội muội của mình, còn những người khác thì nàng hữu tâm vô lực.

Cho nên bọn họ muốn đi theo thì cứ đi theo, nàng cũng không để tâm nhiều.

Hai nhà Ngô, Triệu thấy Mục Tri Hứa không nói gì, đều theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.

“Được rồi A Thâm, đừng lãng phí sức lực nữa, mau chóng nghỉ ngơi đi, lát nữa còn phải lên đường đấy.” Mục Tri Hứa vỗ vỗ lên bả vai của đệ đệ.

Mục Thâm hừ một tiếng, bất mãn ngồi xuống. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn những người đó một cái, chỉ là không nói thêm bất kỳ điều gì.

A tỷ nói rất đúng, hắn muốn tiết kiệm thể lực.

Mục Tri Hứa ngồi trên mặt đất, đầu nàng hơi cúi xuống, những người khác đều cho rằng nàng mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi, thực ra Mục Tri Hứa là đang ngẫm nghĩ.

Tác phong hành sự của Tuyên Uy quân khiến cho lòng nàng càng cảm thấy trầm trọng, bây giờ nàng đã nhận định rõ ràng, không những Tuyên Uy Phủ không an toàn mà còn vô cùng nguy hiểm.

Ở một góc độ nào đó mà nói, quân đội của Tuyên Vương và quân đội của Trấn Nam Vương chính là cá mè một lứa.

Vì bọn họ mà dân chạy nạn bị kẹp giữa hai bên, thật đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Ánh mắt của Mục Tri Hứa không ngừng lập lòe, có lẽ hiện tại cũng chỉ còn một con đường để đi, đó là quay trở lại đường cũ rồi thay đổi tuyến đường tại Vĩnh Ninh Phủ.

Ở nơi đó, Lĩnh Nam là không thể, Nam Cương cũng không được, còn lên hướng bắc thì lại càng không, cho nên cũng chỉ còn lại một con đường duy nhất, đó là đi về phía Tây Nam!

So với phương Nam mà nói thì Tây Nam là nơi hoang vắng, dân cư thưa thớt. Tuy rằng đất đai không phì nhiêu, cũng không giàu có và đông đúc như ở phương Nam, nhưng lúc này đây, có chăng nơi đó chính là một nơi an toàn để có thể trú ngụ.

Trong lòng Mục Tri Hứa suy nghĩ không ngừng, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Mục Tri Hạ đang ngoan ngoãn dựa vào Mục Uyên ăn cái gì đó rồi uống nước. Bởi vì ban nãy chạy trốn quá nhanh, lại đi đường nhỏ, trong lúc gấp gáp Mục Tri Hứa không cẩn thận chú ý tới, bây giờ trên mặt Hạ Hạ có rất nhiều những vết đỏ, hẳn là do bị nhánh cây quất trúng.

Tuy là da dẻ của Hạ Hạ đen thui, nhưng vẫn thấy rất rõ ràng, từ đó có thể biết được vết thương này không hề nhẹ.

Mục Tri Hứa thấy nàng ngoan ngoãn không rên một tiếng, lập tức cảm thấy đau lòng: “Hạ Hạ, đến đây với a tỷ!”

Nàng dang hai tay với Mục Tri Hạ.

“Muội ở chỗ này là tốt rồi, tỷ ôm muội chạy lâu như vậy nhất định là rất mệt mỏi, tỷ cần phải nghỉ ngơi một chút mới được.” Tuy Mục Tri Hạ vẫn còn nhỏ nhưng rất là hiểu chuyện.

Hài tử nhà nghèo vẫn luôn trưởng thành rất sớm, dù Hạ Hạ mới bốn tuổi thôi cũng đã biết giúp đỡ một ít việc nhà, trước lúc chạy nạn thì nàng đã phụ giúp việc nhà được hơn nửa năm rồi, rất là hiểu chuyện.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.