Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến lợi phẩm

Phiên bản Dịch · 1811 chữ

Thời gian này, chỉ cần là lúc rảnh rỗi thì nàng đều sẽ dạy quyền cước công phu cho hai đệ đệ, tuy rằng chưa học nội công nhưng so với trước kia thì cũng được xem là người có võ.

“Cẩn thận một chút, nhanh nhạy một chút, tính mạng của mình là quan trọng nhất.” Trước khi hai đệ đệ xông lên phía trước, Mục Tri Hứa dặn dò một câu.

Mục Thâm và Mục Uyên cùng nhau gật đầu, sau đó vọt qua.

Mà Mục Tri Hứa cũng không đứng im một chỗ, nàng mang theo Mục Tri Hạ tới gần đó, giữ khoảng cách không gần không xa quan sát hai đệ đệ, nàng lo có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Tiểu muội Mục Tri Hạ mở to đôi mắt nhìn ngó, không có chút sợ hãi nào.

“A! Tam Nha!”

Đột nhiên, một tiếng hét thê lương vang lên, Mục Tri Hứa quay đầu lại thì thấy một cô nương mười mấy tuổi ngã vào vũng máu.

Mà đầu sỏ gây nên cảnh tượng ấy còn nhàn nhã vươn lưỡi liếm vết máu bị bắn trên mặt, ánh mắt hàm chứa sự ác liệt, khóe miệng tươi cười với mẫu thân của cô nương ấy.

Ngay sau đó, Mục Tri Hứa thấy được một cảnh tượng khiến nàng chấn động tâm can.

Mẫu thân của cô nương ấy nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt bị hận ý nhuộm đỏ, dùng hết sức bình sinh bắt lấy con đao trong tay nam nhân, dù cho nam nhân kéo mạnh thế nào cũng không thể giành lại đao của mình.

Đôi tay của nàng huyết nhục mơ hồ, máu tươi rơi xuống tí tách không ngừng, nhưng dường như nàng không hề cảm nhận được đau đớn, nhìn chằm chằm nam nhân kia: “Ngươi giết Tam Nha của ta rồi, ngươi phải chết đi, ngươi mau chóng chết đi!”

“Hừ, có bản lĩnh thì ngươi giết ta thử... A!” Nam nhân còn nói dứt câu đã thốt ra một tiếng hét thảm.

“Mụ đàn bà thối, ngươi muốn chết!” Hắn dùng hết sức lực của mình, muốn ném mẫu thân của Tam Nha đi.

Nhưng vô ích, mẫu thân của Tam Nha vẫn cắn chặt đùi hắn không buông, trong mắt là hận ý điên cuồng.

Mục Tri Hứa thấy nam nhân giơ đao lên, định chém mẫu thân của Tam Nha thì muốn ra tay trợ giúp, nhưng đột nhiên một nữ nhân trói gà không chặt như nàng đã ngẩng đầu lên, trong miệng còn ngậm một khối thịt đang chảy máu tươi đầm đìa.

Miệng nàng đều là máu tươi, huyết nhục trong miệng và hận ý cực hạn trong mắt của nàng khiến người khác phải rùng mình, ngay cả gã nam nhân trước mắt cũng bị dọa đến ngẩn ngơ.

Mà vào thời điểm hắn ngây người, nữ nhân đã nhanh chóng nhào lên, hai người đồng thời ngã trên mặt đất. Nữ nhân hung hăng cắn một cái thật mạnh vào cổ của hắn, có lẽ là đã cắn trúng động mạch chủ nên trong nháy mắt, máu từ cổ của hắn phun ra tứ phía, còn hắn thì điên cuồng giãy giụa trong tuyệt vọng.

Nữ nhân lại nức nở không dám thả lỏng, dần dần nam nhân không còn giãy giụa nữa, nhưng nữ nhân vẫn không có nhả ra. Một lúc sau, không biết đã trải qua bao lâu, nữ nhân mới chầm chậm buông nam nhân ra.

Nàng ngẩng đầu lên, khắp gương mặt đều là máu tươi!

“A!” Ánh mắt của nữ nhân long sọc, nhưng sau đó dường như nghĩ tới điều gì, nàng quay đầu lại nhìn nữ nhi của mình đang nằm gục trong vũng máu, không dám tin mà ôm đầu khóc lớn.

Mục Tri Hứa chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, tâm can cũng cảm thấy chua xót. Dẫu cho nàng đã nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng thê lương, nhưng mỗi một lần chứng kiến những cảnh tượng đó, trong lòng đều không khỏi chua chát.

“A tỷ, cha mẹ…” Trong mắt Mục Tri Hạ đong đầy nước mắt, Mục Tri Hứa thấy vậy thì ôm chặt Hạ Hạ vào lòng

“Hạ Hạ ngoan, đừng sợ đừng sợ, a tỷ ở đây.” Nàng biết tiểu muội đang nhớ tới cảnh tượng phụ mẫu ngã vào vũng máu.

“A tỷ, muội không sợ.” Mục Tri Hạ ngửa đầu, tuy hốc mắt đong đầy nước mắt, nhưng nàng bướng bỉnh không cho nước mắt chảy xuống.

“Muội không sợ đâu, chỉ là muội thấy nhớ cha mẹ thôi.”

Trong lòng Mục Tri Hứa ê ẩm: “Được rồi, Hạ Hạ đừng sợ, a tỷ biết cha mẹ đang ở trên trời nhìn chúng ta đấy.”

Mục Tri Hạ dựa vào trong lòng Mục Tri Hứa, không nói một lời.

Mục Tri Hứa nhìn thoáng qua hai đệ đệ, cũng không có nhiều thời gian an ủi muội muội, nàng phải chú ý đến hai đệ đệ mới được.

Vào thời điểm mặt trời lặn thì trận loạn đấu này cũng kết thúc, các lưu dân chính là người chiến thắng, nhưng cũng xem như một chiến thắng đau buồn, có rất nhiều lưu dân đã ngã xuống.

Có điều những sơn phỉ đó đều đã giã từ trần gian hết rồi.

Những lưu dân có người thân bỏ mạng thì đều không kìm được nước mắt, một số người nhặt vũ khí của sơn phỉ ở dưới mặt đất lên, xông lên núi. Bọn họ muốn đi tới hang ổ của sơn phỉ, lấy lại những thứ đã từng bị cướp.

Thấy có người dẫn đầu, những người khác đành nén lại thương tâm, mọi người đều chạy lên núi. Ngay cả Mục Thâm và Mục Uyên cũng không ngoại lệ, hai người bọn họ có tham gia chiến đấu nên dĩ nhiên là có tư cách lấy phần chiến lợi phẩm của mình.

Hai huynh đệ Mục Thâm rất thông minh, vào thời điểm đánh nhau cũng tự biết lấy mình, không cậy mạnh chia nhau ra mà cùng nhau phối hợp để tiêu diệt đối thủ, cuối cùng giết được hai sơn phỉ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ giết người, trong lòng lẫn tay chân đều khó tránh khỏi run rẩy.

Nhưng không biết có phải là do nhìn nhiều thi thể máu chảy đầm đìa rồi quen hay không, bọn họ chỉ hơi chần chờ trong chốc lát thì đã bình thường trở lại.

Nhìn bóng dáng của hai đệ đệ, lần này Mục Tri Hứa không đi theo sau bọn họ nữa.

Đám sơn phỉ này đều là do các lưu dân hợp thành, bình thường khi đi cướp đều là dốc toàn bộ lực lượng. Bấy giờ, trong sơn trại chỉ còn mấy phụ nhân.

Mọi người đi rồi thì hiện trường dần an tĩnh trở lại, mùi máu tươi nồng đạm, thi thể ngang dọc tứ tung, một cảnh tượng tang thương.

“Ô ô ô, nương, nương ơi, nương tỉnh, tỉnh lại đi, con đói…” Một tiểu nữ hài mới bốn năm tuổi ngồi xổm bên cạnh thi thể của một nữ nhân sớm đã không còn chút hơi thở nào, không ngừng khóc thút thít.

“Nương, nương ơi, nương đừng ngủ, trời còn chưa có tối đâu!”

“Nương, nương ngủ, con cũng muốn ngủ…” Tiểu cô nương nói xong, liền ghé vào trên người nữ nhân nhắm hai mắt lại.

Mọi người thấy một màn này, hốc mắt đều chua xót không thôi.

“Ầm ầm ầm!” Theo một tiếng sấm rền trời vang lên, mây đen bắt đầu kéo đến, nhiệt độ dần trở nên lạnh hơn, có vẻ như trời sắp mưa to một trận rồi.

Chân mày Mục Tri Hứa khẽ cau lại, nắm tay Hạ Hạ chuẩn bị đi tìm chỗ trú mưa, mà lúc này những người đã xông lên hang ổ của sơn phỉ cũng trở về, nhanh chóng lôi kéo gia quyến may mắn sống sót rời khỏi nơi này.

Mục Uyên cũng tìm được Mục Tri Hứa và Hạ Hạ trong đám người, hắn chạy nhanh nói: “Ca ca đã chiếm được chỗ trên đó rồi, chúng ta mau đi thôi, kẻo mắc mưa.”

Dứt lời, hắn lập tức lấy tất thảy tay nải và túi nước treo trên người mình. Mục Tri Hứa gật đầu, ôm Hạ Hạ đi về phía trước.

Nàng không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua tiểu cô nương ghé vào người mẫu thân ngủ, bấy giờ tiểu cô nương đang bị một tiểu thiếu niên mười ba mười bốn tuổi bế trên tay.

Hốc mắt thiếu niên đỏ lên, nhìn thật sâu vào mẫu thân đang nằm bất động trong vũng máu, sau đó không quay đầu lại, ôm tiểu cô nương rời đi. Có điều Mục Tri Hứa thấy rất rõ bước chân của hắn không vững, hơi lảo đảo một chút.

Mục Tri Hứa thu hồi ánh mắt, bước chân cũng nhanh hơn.

Tuy là tốc độ của bọn họ không chậm, nhưng tốc độ của mưa còn nhanh hơn, ai nấy đều bị mưa tạt lên người, có điều ít lâu sau cũng đến nơi, quần áo không bị ướt quá nhiều.

Sơn trại này cũng mới được xây dựng cách đây không lâu, nhà ở đều là nhà gỗ đơn sơ, chung quy là có thể tránh mưa.

Ước chừng có khoảng hai trăm lưu dân còn sống sót, trong trại của đám sơn phỉ có hơn mấy chục gian phòng, cũng đủ chỗ có mọi người trú ngụ. Mục Thâm chiếm được một vị trí khá tốt, không phải bên cạnh cửa mà là một góc ở bên trong.

Mới trải qua một trận chém giết, mọi người cũng không muốn xảy ra xung đột với nhau, trong trại này vẫn đủ nhà để nghỉ ngơi, cho nên không hề xảy ra chuyện tranh chấp địa bàn.

“A tỷ, đây là chiến lợi phẩm của đệ và A Uyên.” Mục Tri Hứa mới ngồi xuống, Mục Thâm liền đem đồ vật hắn luôn ôm trong lòng đưa qua cho nàng xem, trên mặt còn là dáng vẻ chờ mong được khen ngợi.

Trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu đồ vật, một túi nhỏ hạt kê vàng, ước chừng hai cân, còn lại chính là vài túi nhỏ thổ sản vùng núi, số lượng cũng không nhiều lắm, còn có một cây rìu rất sắc bén.

“Lần này đệ làm tốt lắm, chúng ta lại có thêm một chút lương thực rồi.” Mục Tri Hứa cũng không keo kiệt mà nói lời khích lệ, hai đệ đệ hành động rất tốt.

Mục Uyên cũng thò lại gần: “A tỷ, đệ thì sao?”

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.