Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mục đích xua đuổi lưu dân (2)

Phiên bản Dịch · 1030 chữ

Tiểu tướng nghe thủ hạ nói năng hùng hùng hổ hổ như vậy cũng không nói một lời, chỉ là không ai phát hiện, ánh mắt của hắn bên dưới màn mưa đã sớm trở nên thập phần âm hàn.

“Có điều nhiệm vụ lần này của chúng ta chỉ là xua đuổi lưu dân thôi đúng không?”

“Đám lưu dân đó đến Tuyên Uy Phủ không phải là rất tốt sao? Vừa hay có thể khiến cho Tuyên Vương gia áp lực hơn đấy.”

“Đúng vậy, Tuyên Vương hợp tác với Vương gia cũng chẳng phải là chân thành gì cho cam, vốn dĩ chính là lòng muông dạ thú, để cho hắn mắc thêm nhiều phiền toái không phải tốt hơn à.”

Tiểu tướng kia không nhịn được nữa, hừ một tiếng rõ to: “Đồ ngu xuẩn, nếu để cho đám lưu dân đi tới Tuyên Uy Phủ thì Vương gia sẽ gặp bất lợi, đừng quên rằng trong đám lưu dân vẫn có một bộ phận tráng đinh có sức lao động.”

“Lão đại muốn nói…”

“Không sai, Vương gia của chúng ta đã hợp tác với Tuyên Vương mấy năm nay rồi, nay ngài ấy phái chúng ta đến đây hành động như vậy là để làm gì chứ? Bá tánh đều đã nhìn ra một vài manh mối. Vì sao? Tuyên Vương là hạng người gì chứ? Nếu cứ để hắn mang tiếng thơm, hắn nhất định sẽ đem người khác ra làm tấm chắn cho mình, khi ấy Vương gia phải làm sao?” Trong mắt của tiểu tướng lập lòe cơ trí.

Khóe miệng của hắn khẽ cong lên thành một nụ cười, bên trong ẩn chứa một phen ý vị thâm trường: “Trong cuộc binh biến này, Vương gia muốn chiến thắng bằng bất cứ giá nào, bao gồm cả...”

Mặc dù hắn không nói hết câu, nhưng thuộc hạ bên dưới cũng không dám hỏi.

Bấy giờ, bên ngoài của bọn họ là Tuyên Uy quân, nhưng thực tế lại là người của Trấn Nam Vương, mà người đang dẫn đầu bọn họ chính là tiểu tướng trước mắt này.

“Nhiệm vụ của chúng ta chính là không để cho bất cứ lưu dân nào đi tới Tuyên Uy Phủ. Được rồi, nghỉ ngơi đi, đoán chừng trận mưa này còn lâu mới tạnh.”

“Dạ!”

Lúc này, nhóm lưu dân còn và Mục Tri Hứa còn không biết quân lính đang ở gần bọn họ đến như vậy, càng không thể nào cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề.

Mưa to tầm tã, mưa rỉ rả suốt đêm không ngừng, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau thì mưa mới chậm rãi ngừng hạt.

Sau một trận mưa dài, núi non trùng điệp dường như nổi lên một tầng mưa bụi mỏng manh, không khí càng thêm ướt át, tươi mát hơn bao giờ hết, hoặc có lẽ là do nhóm lưu dân đã chiến thắng trong trận loạn chiến hôm qua nên mới cảm thấy khoan khoái như vậy.

Mà quanh quẩn chóp mũi, dường như cũng thoang thoảng mùi máu tươi.

Ngay khi mưa ngừng rơi, mọi người liền thu thập đồ vật nhanh chóng rời đi.

Tất cả mọi người lấy lương thực vừa cướp được vào ngày hôm qua nhét vào tay nải, bắt đầu lên đường.

Mấy người Mục Tri Hứa cũng không ngoại lệ.

“A tỷ, bọn họ vẫn đang đi theo chúng ta kìa.” Mục Uyên có chút bất mãn nhìn thoáng qua mấy người đang đi theo phía sau, chính là hai nhà Ngô, Triệu.

Mục Tri Hứa vỗ nhẹ lên bờ vai của hắn một chút: “Không sao, chúng ta không để ý tới là được.”

Dù cho bọn họ muốn nàng làm gì đó đi chăng nữa, nhất định bọn họ phải trả cái giá xứng đáng đã.

Xuyên qua sơn trại, con đường phía trước dần trở nên trống trải.

Mọi người cũng đi tới đường lớn, trên đường lớn đều là lưu dân đang đi lại, số lượng lưu dân lại càng nhiều hơn gấp mấy lần, mọi người đều theo bản năng mà đề phòng người khác.

“Cút ngay!” Vốn dĩ cảnh tượng đang yên ả thì bấy giờ lại xuất hiện một trận xôn xao.

Náo loạn xảy ra ở một nơi cách Mục Tri Hứa không xa, nàng chỉ cần thoáng vươn cổ lên là có thể nhìn thấy tình huống bên đó.

Là tiểu cô nương ngày hôm qua đã ghé vào thi thể của mẫu thân ngủ và ca ca của nàng.

Thiếu niên có dáng vẻ đơn bạc cố gắng che chắn cho tiểu cô nương ở phía sau, hắn nắm thật chặt đao bổ củi trong tay, nhìn chằm chằm vào những người đang đứng trước mặt mình. Mà những kẻ vây quanh hắn là ba tráng niên.

“Đỗ Hằng, ngươi mau đưa lương thực cho chúng ta, bằng không liền cho ngươi đi gặp Diêm vương.” Một người nam nhân khinh thường nói.

“Nhìn hai người các ngươi đi, có thể lẩn trốn mà sống sót được trong loạn thế này sao? Không cần lãng phí lương thực nữa, tốt nhất là đưa cho những người cần thiết như chúng ta thì hơn.”

“Không sai, hai người các ngươi không xứng đáng được ăn, so với con nữ nhân đã chết kia chẳng có gì khác biệt cả, đều vô dụng như nhau!”

Những lời nói càng ngày càng quá đáng, thần kinh của thiếu niên lại càng đau đớn hơn khi nhớ về mẫu thân, hai mắt hắn đỏ ngầu: “Các ngươi mau cút ngay!”

Mục Tri Hứa thấy được sát ý đang dần nổi lên trong đáy mắt của hắn.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đúng là đồ con hoang không biết phép tắc, ngươi dám nói chuyện với trưởng bối như vậy à? Hiện giờ phụ mẫu các ngươi đã không còn nữa, chúng ta thân là thúc bá, chính là điểm tựa duy nhất mà các ngươi có thể dựa vào, khôn hồn thì mau đưa lương thực đây cho chúng ta!”

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.