Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Được rồi, nghe lời ngươi (1)

Phiên bản Dịch · 1255 chữ

Ít lâu sau, khi Mục Tri Hòa khóc xong rồi mới đau lòng mở miệng: “Lúc nhà chúng ta bị lạc nhau thì gia gia nãi nãi vô cùng lo lắng, vì không có chút tin tức nào của nhà muội hết. Sau đó gia gia nãi nãi khăng khăng muốn đi tìm nhà muội cho bằng được, tìm ròng rã ba ngày trời cũng không có kết quả.”

“Bởi chẳng còn cách nào khác nên chúng ta chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Nhưng tình cảnh càng ngày càng hỗn loạn, ban đầu là trộm thức ăn, sau đó là trộm người.”

“Vì chúng ta nên gia gia nãi nãi cũng không dám ăn uống gì nhiều, mỗi ngày đều mở mắt trông chừng lương thực, sợ bị kẻ khác trộm mất. Nhưng vào một buổi sáng nọ, khi chúng ta thức dậy thì gia gia nãi nãi đã...” Mục Tri Hòa rơi nước mắt không ngừng, dáng vẻ vô cùng đau đớn.

“Về sau càng xảy ra nhiều chuyện hơn, mà cũng là do không có đồ ăn nên phụ mẫu của tỷ không cầm cự nổi... chết... phải chết đói. Sau đó đại bá với tứ thúc cũng bị lạc mất tiêu rồi...”

Mục Tri Hòa ấm ức kể lại mọi chuyện, Mục Tri Hứa nghe xong bùi ngùi thở dài. Theo lời kể của Mục Tri Hòa thì lúc lạc nhau tứ thúc, tiểu cô và nhà đại bá đều còn sống, chỉ là dựa theo tình cảnh khi ấy, hẳn là lành ít dữ nhiều.

Mục Tri Hòa là đứa con duy nhất của tam thúc, nàng ta có thể sống sót là do tam thúc và tam thẩm để dành đồ ăn của bọn họ, nhường sự sống của mình cho con.

Về sau lạc nhau thì vận khí của nàng ta khá tốt, lưu lạc vô trong núi, đi theo các lưu dân khác tới hướng của Tuyên Uy Phủ, do đó có thể tìm được chút ít đồ ăn để lót dạ ở dọc đường.

Ban nãy nàng ta bị đánh là vì vài cây nấm mà nàng ta đã tìm được trong núi, còn chưa kịp ăn vào miệng thì bị người khác phát hiện nên xảy ra một phen đánh đập cướp bóc.

“Tri Hứa à, nhị bá và nhị bá nương đâu rồi?” Mục Tri Hòa nhìn xung quanh cũng không thấy hai người đó đâu.

Bấy giờ, hốc mắt của Mục Thâm, Mục Uyên và Mục Tri Hạ lập đỏ ửng lên. Mục Tri Hứa thở dài: “Trên đường chạy nạn... đã xảy chuyện ngoài ý muốn...”

Bầu không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, tâm tình ai nấy đều trở nên tồi tệ. Cố Lẫm đứng một bên thấy vậy cũng không lên tiếng.

Loạn thế mệnh tiện, xuyên suốt dọc đường bọn họ đã thấy rất nhiều cảnh tượng ly tán đau thương, thâm tâm đã sớm chết lặng rồi. Vì vậy sau một hồi đau buồn, bọn họ đều ăn ý không hề nói tới chuyện cũ nữa.

Người chết cũng đã chết, người sống vẫn phải sống tiếp!

“Hòa tỷ à, tỷ uống hết chén cháo này đi cho lại sức.” Mục Tri Hứa đưa chén cháo rau dại nấu từ hạt kê vàng cho Mục Tri Hòa.

Vì ở trên miệng chén có chút hơi nóng mờ mịt, nên tầm mắt của Mục Tri Hòa thoáng trở nên mơ hồ trong chốc lát.

Nàng ta vội vàng nhận lấy chén cháo từ tay của Mục Tri Hứa, cúi đầu xuống định uống cháo. Thế nhưng khi thấy rõ chén cháo trên tay mình rất đầy, nàng ta nuốt vài ngụm nước bọt kìm nén cơn thèm, ngẩng đầu lên nhìn Mục Tri Hứa: “Cái này nhiều lắm Tri Hứa, muội cho tỷ phân nửa chén này là được rồi, lương thực đang khan hiếm lắm.”

Trong lòng Mục Tri Hòa nhủ thầm, lương thực của đường muội hẳn là không nhiều lắm, nếu như nàng ta uống hết chén cháo này thì có lẽ sẽ chiếm mất phần của người khác, một chén cháo này có thể ăn cả một ngày trời luôn đấy.

“Không có vấn đề gì đâu, tỷ cứ uống đi. Cái chén gỗ này nhỏ nên thấy đầy vậy thôi, chứ thực ra không có nhiều cháo lắm đâu.” Mục Tri Hứa cười cười nói.

“Tỷ thật sự không cần ăn nhiều như vậy đâu, cái mạng này của tỷ yếu ớt như ngọn cỏ trước gió, có đáng gì đâu. Không biết còn có thể sống bao lâu...”

“Hòa tỷ à, nghe lời muội. Nào! Uống đi!” Mục Tri Hứa nhìn thẳng vào mắt Mục Tri Hòa.

Không biết vì sao, khi Mục Tri Hòa nhìn vào ánh mắt của nàng lại theo bản năng mà ngoan ngoãn gật đầu. Đợi đến khi nàng ta phản ứng lại được thì chén cháo trên tay cũng đã sắp cạn rồi.

Mục Tri Hòa chỉ có thể im lặng chấp nhận, âm thầm cảm thán đường muội đã trở nên lợi hại hơn ngày xưa rất nhiều. À không, nói ra thì lúc trước đường muộn cũng đã rất lợi hại, vì nàng chính là nữ hài tử duy nhất ở trong nhà biết chữ.

Có chút đồ ăn lót dạ, tâm trí của Mục Tri Hòa dần bình tĩnh lại, nàng ta lấy nấm cất trong lòng đưa cho Mục Tri Hứa. Sau đó hai người bọn họ tán gẫu chút việc nhà.

Mục Tri Hứa thấy ánh mắt của Mục Tri Hòa cứ liếc trộm Cố Lẫm thì cười cười giới thiệu: “Hòa tỷ à, đây là vị hôn phu muội nhặt được ở dọc đường đi chạy nạn đấy, tên là Cố Lẫm.”

“Cố Lẫm, đây là đường tỷ của ta - Mục Tri Hòa.”

Cố Lẫm quay đầu nhìn Mục Tri Hòa, gật gật đầu tỏ ý chào hỏi, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục dạy chữ cho ba huynh muội Mục Thâm.

Mục Tri Hòa cũng không để bụng, nhưng nàng ta có chút lo lắng nhìn Mục Tri Hứa: “Tri Hứa à, nhìn dáng vẻ của hắn cũng không phải người bình thường đâu, liệu có đáng tin cậy để dựa dẫm hay không đây? Tỷ nghe nói những công tử nhà có tiền đều sẽ lừa gạt tình cảm của người khác đó.”

“Hả? Sao đường tỷ biết hắn là công tử nhà có tiền?” Mục Tri Hứa có chút dở khóc dở cười, nay đường tỷ còn biết công tử nhà có tiền sẽ lừa gạt tình cảm nữa.

“Hắn biết chữ chứ sao nữa, mà ánh mắt của hắn cũng rất là sắc bén có nội hàm, vừa nhìn là biết không giống với những người khác rồi.”

Thời buổi này, nếu như ở trong nhà không có tiền thì làm sao dám nuôi một người đọc sách cho được. Không nói đâu xa xôi, như nhà nhị bá đó thôi, vì muốn cho Mục Tri Hứa đi học nên ròng rã bấy nhiêu năm, người trong nhà đều không dám ăn không dám mặc, khó khăn trăm bề, nàng ta còn thường xuyên ăn trộm này kia ở nhà đem qua cho nhị bá nương đấy.

“Người khác thì muội không biết ra làm sao, nhưng mà người muội đã nhặt được thì có thể tin cậy được đó, nên đường tỷ cứ yên tâm nha.”

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.